Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2651: Từng nhớ thuở thiếu thời (1)

Quyển 11:
Ầm ầm ầm.
Sinh Linh Bia giống như một cánh cửa đá nặng nề bị đẩy ra.
Phần đế bia đá vụng về cày xới lớp đất, như đang mong đợi sức sống của năm sau.
Khương Vọng đi đầu, Triệu Nhữ Thành, Vương Trường Cát, Chúc Duy Ngã, Bạch Ngọc Hà, Lâm Tiện theo sau, nối đuôi nhau bước ra.
Thành vực Phong Lâm vẫn bị vùi lấp trong khe hở giữa U Minh và hiện thế, hơn nữa trải qua năm năm thêm hai tháng sinh trưởng tự nhiên này, đã trở thành một trong những mảnh vỡ giới vực tồn tại dựa vào hiện thế.
Có lẽ rất nhiều năm về sau, nơi đây cũng sẽ mọc cỏ dại, cũng sẽ lan tràn rêu xanh, cũng sẽ có lữ khách dừng chân.
Nhưng ít nhất là cho đến bây giờ, nó vẫn im lặng, nó vẫn hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi thứ thật giống như chưa từng thay đổi chút nào.
Ngoại trừ Hoàng đế của Trang quốc... đã bỏ mạng tại đây.
Nơi này thật sự giống như một nấm mồ khổng lồ, bia mộ đứng sừng sững ở nơi này.
Nó tồn tại trong cô độc nằm giữa ranh giới Vọng Giang thành và Tam Sơn thành.
Khương Vọng trầm mặc nhìn tòa Sinh Linh Bia này, đưa tay xóa đi dòng chữ trên bia đá, hắn xóa đi sự sỉ nhục thay những người đã khuất của Phong Lâm thành.
Sau đó lại lấy ngón tay làm đao, khắc lên bia đá bốn chữ! "Minh Hương Vĩnh Hoài".
Không cách nào an ủi.
Màn đêm buông xuống, gió đêm khẽ thổi qua, mọi người đều im lặng không nói.
Khương Vọng đứng trước khối Sinh Linh Bia này, nhìn về phía bầu trời xa xăm, ở nơi tận cùng của ánh sao và ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy mưa máu, chỉ là mỏng manh tựa như sương mà thôi.
Thiên địa bi lại từ trong thành vực Phong Lâm vĩnh viễn chìm vào U Minh, một mực rơi xuống thế giới bên ngoài sao?
Một đạo sĩ mặc huyền bào, cầm một chiếc ô giấy dầu màu đen cứ như vậy bước ra từ trong huyết vụ. Một bước xuất hiện trong tầm mắt, một bước đã đi đến gần. Máu tươi không nhiễm, gió không đến gần, thiên địa như có khoảng cách.
Y nhìn thấy Khương Vọng danh chấn thiên hạ đang bình tĩnh đứng trước bia đá, trên người mặc dù đầy vết máu loang lổ, vết bẩn khắp nơi, nhưng đôi mắt lại vô cùng thanh tịnh, giống như bầu trời đêm đã được mưa máu gột rửa.
Y nhìn thấy người tên là "Vương Trường Cát" kia tay cầm một quyển sách cũ, hơi ngẩng đầu lên, từ chỗ xa xa đối mặt với y.
Y nhìn thấy hậu nhân của Tần Hoài Đế vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm kiếm đứng bên cạnh Khương Vọng.
Cũng nhìn thấy Chúc Duy Ngã xuất thân từ Trang quốc, một tay che phần ngực mình, một tay nhấc cao cây trường thương chống đất lên nửa tấc.
Ánh mắt y lại lướt qua Bạch Ngọc Hà của Việt quốc và Lâm Tiện của Dung quốc.
Những người này đối mặt với y, vậy mà không hề có ý lui bước chút nào.
Những người này... vậy mà đều nóng lòng muốn thử một lần.
Trong một loại cảm giác hoang đường vô lý khó hiểu, đạo sĩ áo bào đen nọ lắc đầu, dường như lúc này y mới chợt nhận ra!
Chính là những người trước mắt này vừa mới trải qua trường hà vây giết, truy sát ngàn dặm, một đường đuổi Trang Cao Tiện đến tận đây, hơn nữa đã giết chết một vị Hoàng đế chính thống tại vị mấy chục năm, cũng là một vị Chân nhân đương thời trong trận chiến trực diện!
Cảnh giới Động Chân ở trước mặt những Thần Lâm trẻ tuổi này đã không còn uy hiếp nữa.
Bọn họ là những người đã giết Chân nhân.
Đạo sĩ áo bào đen có diện mạo như là trung niên, nếp nhăn trên khóe mắt khá sâu. Y không phải là người thích cười, nhưng cũng không nghiêm nghị như vị Cam Thảo đạo trưởng mỹ mạo nọ.
Y một tay cầm ô, cái cằm hơi nâng lên, bày ra tư thái Chân nhân của thượng quốc, lời nói vô cùng rõ ràng:
"Ta tên là Bán Hạ, Chân nhân trấn thủ phủ Tĩnh Thiên của đế quốc Đại Cảnh. Ban đêm quan sát trường hà, kinh ngạc nghe nói Đạo quốc phụ thuộc đã xảy ra biến cố, cho nên đến xem thử. Các ngươi!"
"Bán Hạ đạo trưởng trong Tĩnh Thiên Lục Hữu, đúng không?"
Khương Vọng cắt ngang lời y:
"Trước khi chết Trang Cao Tiện có nhắc đến các vị. Chân nhân có thể nói lời thật, không cần phải làm bộ như vừa mới đến."
Bán Hạ hơi có chút trầm mặc.
Y đương nhiên biết mình đang giả vờ như vừa mới đến, đương nhiên cũng biết những người này đều hiểu y đang cố tình làm bộ như vậy ! nhưng trình tự này còn cần phải diễn tiếp nữa hay không? Bậc thang này còn cần phải leo nữa chứ?
Hôm nay dù những người này có bịa ra lý do gì, dù chỉ nói là tự mình đi ngang qua, y cũng sẽ tự nắm lỗ mũi mà thả người.
‘Khương Vọng ngươi nhất định phải xé rách da mặt, ép chúng ta phải thừa nhận, là Cảnh quốc đã từ bỏ Trang Cao Tiện sao?’.
‘Thật là không hiểu chuyện.’.
‘Thật là không có tầm nhìn!’.
‘Trang Thừa Càn trong lúc tu hành xảy ra sai sót, đột tử tại chỗ.’.
‘Trang Minh Khải thân mắc bệnh nặng, đột nhiên qua đời.’.
‘Trang Cao Tiện tiên thiên không đủ, bệnh cũ tái phát... Chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?’.
‘Ba đời người trước người sau hô ứng, chẳng phải chính là một khúc bi ca ư?.’.
‘Chữ viết do bút sắt khắc lên có thể bị xóa đi.’.
‘Những gì mọi người nghe được cũng có thể chỉ là ảo giác.’.
‘Như vậy dân chúng không tố cáo, quan phủ không truy cứu. Trang quốc vẫn sẽ như cũ, chỉ là lập nên tân quân mà thôi. Các ngươi thì ai đi đường nấy, từ nay về sau sẽ không bị truy cứu trách nhiệm.’.
‘Chẳng phải là sách lược vẹn cả đôi đường ư?’.
Có lẽ có những người sinh ra đã không hiểu được cái đẹp, ngược lại sẽ thích vẻ xấu xí.
"Còn nhớ rõ Triệu Huyền Dương không?"
Bán Hạ nhìn Khương Vọng, ánh mắt y dần dần có chút lạnh lùng.
"Chưa từng quên."
Khương Vọng nói.
"Nếu còn nhớ đến hắn, vậy thì tốt."
Tên đạo sĩ áo bào đen này khẽ gật đầu:
"Chuyến này vốn là Thương Tham lão đạo sẽ đến, tính tình của lão ta từ trước đến nay luôn luôn không tốt, nên ta đã ngăn cản, sợ lão ta nhất thời xúc động đánh chết ngươi."
Khương Vọng mặt không chút thay đổi. Hắn đã nghe những lời đe dọa tương tự như vậy không biết bao nhiêu lần, căn bản không đáng để bận tâm.
Nhưng Triệu Nhữ Thành bên cạnh lại đột nhiên tiến lên một bước, trong nháy mắt nhướng mày như đao:
"Tam ca của ta có tội gì mà các ngươi lại muốn đánh chết huynh ấy? Cảnh quốc các ngươi thật sự là muốn một tay che trời, bất kể đúng sai trắng đen, không sợ miệng lưỡi thế gian sao?"
Thiên Tử kiếm trong tay, sát khí trong mắt gã cuồn cuộn:
"Lão đạo sĩ, nếu như hôm nay ngươi không nói rõ ràng. Chờ đến khi ta thành tựu Động Chân, nhất định sẽ đến khiêu chiến ngươi!"
"Khụ!"
Bạch Ngọc Hà ho khan một tiếng, thuận tay cất Tuệ Vĩ đi, chậm rãi bước lên:
"Vị Chân nhân trấn thủ phủ Tĩnh Thiên của Cảnh quốc này, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Người đang đứng trước mặt ngài đây chính là thiên kiêu tuyệt thế của Nhân tộc đã tắm mình trong hào quang Nhân đạo trên Quan Hà đài, càng là anh hùng Nhân tộc đã cửu tử nhất sinh mang tình báo Thần Tiêu về, xin hỏi vừa rồi ta có nghe nhầm hay không! hắn có tội đáng phải chết? Tội lỗi ở chỗ tâm tình Thương Tham Chân nhân không tốt ư?"
Khương Vọng giang hai tay ra kéo hai người bọn họ về phía sau, một mình đứng phía trước, đối mặt với vị Bán Hạ Chân nhân nọ, chậm rãi nói:
"Mấy năm trước Đỗ Như Hối vu oan ta thông Ma, Trang Cao Tiện ngụy tạo chứng cứ, Phó Đông Tự, Đài chủ Kính Thế đài bị hắn lừa gạt, tự ý ban bố Tập Ma lệnh. Đệ tử của Tĩnh Thiên Lục Hữu là Triệu Huyền Dương nhận mệnh đến bắt ta, lại ngoài ý muốn mất tích, cho đến nay vẫn chưa trở về. Ta nghĩ hẳn là bởi vì chuyện này, cho nên Bán Hạ Chân nhân mới bất mãn với ta, đúng không?"
Vậy mà dám nhắc lại chuyện này!
Bán Hạ im lặng đối mặt với hắn, không hề nhìn thấy chút lùi bước nào trong đôi mắt này.
Y thầm nghĩ, nếu người đến đây hôm nay là Thương Tham, có lẽ thật sự rất khó nhịn được.
Chứng kiến cái chết của Trang Cao Tiện, việc Triệu Huyền Dương lúc trước bị Khương Vọng giết chết... cũng không phải là không có khả năng.
"Hóa ra là như vậy!"
Mặc dù bị Khương Vọng ngăn cản phía sau lưng, nhưng Triệu Nhữ Thành vẫn chưa hề thu lại khí diễm của bản thân, lúc này càng lên tiếng:
"Chuyện thông Ma lúc trước đã xác định rõ ràng là Đỗ Như Hối vu oan. Vậy thì Tập Ma lệnh của Kính Thế đài là ác lệnh, hành động của Triệu Huyền Dương là ác hành. Tại sao thế đạo này lại bất công như vậy, người Cảnh quốc làm việc ác mà mất tích, vậy mà còn muốn người bị hại phải chịu trách nhiệm ư?!"
Bán Hạ thản nhiên liếc nhìn gã một cái, ánh mắt lại rơi về phía Khương Vọng, giọng nói vô cùng bình tĩnh:
"Chuyện Triệu Huyền Dương mất tích, ta thân là sư phụ của nó nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng. Nhưng ở trong Trang cảnh này ngày hôm nay, bản chân nhân là đại diện cho Cảnh quốc đến đây an bài cho tương lai của Trang quốc. Đường đường là Chân nhân được Đạo môn sắc phong, Thiên tử chính thống, vậy mà chỉ trong một đêm đã chết một cách vô cùng oan uổng, các ngươi không định cho thiên hạ một lời giải thích sao?"
Cửu Long Phủng Nhật Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỳ khiến cho Trường Hà không gợn sóng, quả thực đã che giấu động tĩnh của trận đại chiến vây giết kia, ngăn cách những ánh mắt dòm ngó. Nhưng Trang Cao Tiện lại một đường chạy trốn về tận Tây cảnh, gây ra không biết bao nhiêu người chú ý, Cảnh quốc đương nhiên sẽ không thể không hay biết gì.
Đặc biệt là mấy vị Chân nhân bọn họ sớm đã có ăn ý ngầm với Trang Cao Tiện trong chuyện với Khương Vọng ! đáng tiếc loại ăn ý ngầm này của bọn họ chỉ giới hạn ở việc giết chết Khương Vọng, không phải là bảo vệ tính mạng cho Trang Cao Tiện.
Bị mấy tên Hoàng đế họ Trang này lừa gạt nhiều lần như vậy, lại bị lừa thêm một lần, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?
Hoàng thất họ Trang này bắt đầu từ Trang Thừa Càn đã là loại người phản bội trời sinh, không dễ khống chế.
Đến đời Trang Cao Tiện thì càng ngày càng quá đáng, một bên thì ra sức cướp đoạt tài nguyên bên trong Đạo môn, một bên thì âm thầm qua lại với Mặc gia, thậm chí còn câu kết cả với Nhất Chân Đạo!
Tuy rằng y vì bận chút chuyện mà đến muộn một chút, nhưng vẫn kịp để cứu Trang Cao Tiện. Hôm nay y lạnh lùng trơ mắt đứng nhìn, vốn là đợi sau khi Khương Vọng giết chết Trang Cao Tiện, sẽ ra tay bắt giết bọn họ một cách danh chính ngôn thuận.
Triệu Huyền Dương đã mất tích nhiều năm, chắc chắn dữ nhiều lành ít, mà bọn họ đến nay vẫn không biết được chân tướng thực sự!
Không dễ động đến Quân công hầu của Tề quốc, mà anh hùng Nhân tộc cũng không thể động được.
Hôm nay chẳng phải là thời cơ thích hợp sao?
Đáng tiếc...
Bắt đầu từ khi trái tim hào quang muôn màu kia xuất hiện, đã định sẵn y không thể vô cớ xuất binh được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận