Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1501: Lý lẽ mặt ngoài huyền diệu (1)

Kiều Nhị chậm rãi bước trên đường núi hiểm trở, con đường núi gập ghềnh trong mây mù này, làm cho lão cảm giác như trở lại tuổi thơ ngây.
Lão đã quên đi tên trước kia của mình, sở dĩ lấy tên "Kiều Nhị", là vì khi trước lão tỉnh lại, đang treo dưới vòm cầu tại quê quán... bởi vậy mới trốn khỏi đồ sát.
Chuyện cũ không có gì đáng nói, đơn giản là hận.
Lão đã sống tại Lâm Truy thành rất lâu, phần lớn sống một cuộc sống bình thường, thỉnh thoảng mới làm ra một vài chuyện.
Ví dụ như ghi chép một số tình báo, hoặc rải lời đồn, lại như giết vài người...
Tại tòa thành thị tội ác do xác chết xây dựng, do máu tươi đúc thành này, còn có một số người giống lão. Đương nhiên lão cũng không biết những người đó là ai, những người kia cũng không biết lão. Thứ duy nhất bọn họ có thể xác nhận, chính là bản thân cũng không đơn độc.
Bởi vì vẫn luôn có tin tức truyền tới.
Trong trái tim của đế quốc khổng lồ này, bọn họ cũng đang bí mật xây dựng một "quê hương".
Đương nhiên tin tức cũng đã từng bị gián đoạn, chuyện này cũng không hiếm thấy. Khi Thôi Trữ hành thích đế vương, Trương Vịnh khóc từ, cùng Hạ quốc bán đứng thượng tầng Bình Đẳng quốc, cũng đã từng diễn ra.
Thứ mà bọn họ muốn khiêu chiến chính là trật tự hiện tại của thế giới này, kẻ địch mà bọn họ đối mặt mạnh mẽ tới mức nào, mỗi người bọn họ đều biết rõ. Trong khoảng thời gian này tập trung vào Tề quốc, thế nhưng Tề quốc cũng chỉ là một trong số các kẻ địch mà thôi.
Loại khó khăn nào cũng có thể gặp, nhưng bất cứ khó khăn nào cũng không thể ngăn cản được bọn họ.
Tin tức bị gián đoạn, thế nhưng cũng được kết nối lại rất nhanh.
Nhất là đường dây này của lão, chính là do Chiêu Vương - một trong những lãnh tụ tối cao của tổ chức tới Lâm Truy thành để kết nối lại... đây là dũng khí lớn tới mức nào?
Tại sao bọn họ có thể làm được nhiều chuyện như vậy? Tại sao bọn họ không sợ hi sinh, dù tầng dưới chót lẫn thượng tầng?
Bởi vì họ cùng có chung lý tưởng, soi sáng con đường phía trước.
Từ trước tới nay Kiều Nhị rất cẩn thận, lão không sợ hi sinh, thế nhưng sợ mình hi sinh không chút ý nghĩa, sợ thi thể mình không thể trở thành nhiên liệu cho lý tưởng của mình.
Sống có gì vui, chết có gì sợ? Duy chỉ có ánh sáng lý tưởng, mới có thể an ủi quá khứ.
Hành động lần trước tại Dao Quang Phường, vốn định giết chết một thiên kiêu trẻ tuổi, kích động cảm xúc của Tạ Hoài An, tạo ra gợn sóng, thuỷ triều dâng lên... Nhưng vì Khương Vọng xuất hiện mà đành bỏ lỡ.
Không phải do lão không có năng lực cùng lúc giết chết Tạ Bảo Thụ và Khương Vọng, chỉ là lão không thể đảm bảo trong suốt quá trình này, đối phương không thể phát ra bất cứ động tĩnh nào ... Bởi vì năng lực kiểm soát thanh âm của Khương Vọng đã được thể hiện tại vụ án Thôi Trữ hành thích đế hoàng.
Mà Chiêu Vương đã từng nhấn mạnh, có thể lấy Khương Vọng làm mục tiêu, thế nhưng tốt nhất đừng giết chết Khương Vọng.
Chỉ cần không chắc chắn, Kiều Nhị đã lựa chọn thu tay lại rời đi, sau đó vẫn yên lặng cho tới ngày hôm nay.
Lão cũng không sợ cái chết, thế nhưng sự kiện kia, vị thiên kiêu tuổi trẻ có tên Tạ Bảo Thụ cũng không đáng để lão mạo hiểm.
Rõ ràng là... Khương Vô Khí rất đáng giá.
Ám sát một vị cung chủ tại Lâm Truy thành, thật sự là một chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng cũng vì không thể tưởng tượng nổi, cho nên không có mấy người nghĩ tới vấn đề này.
Bởi vì không có khả năng, một khi thành công, sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng to lớn. Thậm chí nếu như có thể bắt sống, mang ra khỏi Tề quốc... lợi ích sẽ lớn tới mức khó có thể tính toán.
Cũng tuyệt đối đáng để mạo hiểm.
Vì thế tổ chức không ngại bỏ ra cái giá rất lớn.
Trong bốn cung Trường Lạc, Trường Sinh, Hoa Anh, Dưỡng Tâm, hiện tại chỉ có Trường Sinh Cung là có khả năng nhất.
Từ khi Khương Vô Khí thân trần ngậm ngọc trước Tử Cực Điện, Tề thiên tử chưa từng cho gọi vị hoàng tử này. Trước thân thiết nhường nào thì hiện tại xa cách từng ấy.
Triều chính biết Thập Nhất hoàng tử đã thất thế, cũng có xu hướng tan đàn xẻ nghé.
Những quan viên khi xưa thân thiết với Trường Sinh Cung, hiện tại vô cùng biết điều.
Chính Khương Vô Khí cũng ăn mặc gọn gàng, tuyệt đối không hào nhoáng. Ngoài việc mỗi ngày tới Vân Vụ Sơn nhìn mặt trời mọc ra, phần lớn đều ở trong thâm cung, nói là tu thân dưỡng tính, không gặp khách lạ.
Hôm nay là một cơ hội rất tốt.
Căn cứ tình báo mới nhất, đại chiến Tinh Nguyệt Nguyên đã kết thúc, các thiên kiêu của Tề quốc sắp trở về cùng với danh tiếng của mình, ánh mắt của toàn bộ đế quốc đang tập trung trên người bọn họ, tất nhiên sẽ lơi lỏng với việc giám sát tại một vài nơi nào đó.
Dù sao khu vực Vân Vụ Sơn vẫn rất vắng vẻ. Dù sau sự kiện Địa Ngục Vô Môn hành thích, phòng vệ tại toàn bộ Lâm Truy thành đã nghiêm mật hơn trước rất nhiều, thế nhưng muốn phát hiện dị thường tại nơi này, cũng không dễ … Hơn nữa, bọn họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyện này.
Lui một bước, dù xảy ra vấn đề gì, với thực lực của lão cũng có thể giết chết Khương Vô Khí chỉ có Nội Phủ Cảnh, trước khi cường giả Lâm Truy thành chạy tới nơi đây.
Nếu như có thể đổi mạng của lão để lấy đi mạng của con trai được Khương Thuật yêu thương nhất, có gì không đáng?
Nghĩ tới việc mình có cơ hội làm cho đế quân Khương Thuật đau khổ, Kiều Nhị cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Chỉ thắng Cảnh quốc một trận nhỏ, hiện tại Tề quốc đã kiêu ngạo chưa từng có, tự cho là cả thiên hạ đều khâm phục sao?
Là thời điểm dội cho bọn chúng một gáo nước lạnh rồi ...
Nghĩ tới đây, Kiều Nhị giương mắt nhìn về phía hoàng tử ốm yếu đằng trước, chậm rãi ưỡn thẳng lưng. Thân hình dần dần trở nên thẳng tắp, từng đợt ánh sáng lạnh nhảy vọt giữa các ngón tay.
Lão đi trên con đường núi mây mù che phủ này, giống như một thợ săn, đi về phía bẫy rập của mình. Mà trong cạm bẫy, chính là thu hoạch của ngày hôm nay.
Ngoài dự liệu của lão chính là, Khương Vô Khí rất bình tĩnh.
Quá bình tĩnh.
Kiều Nhị xác định biến hóa của mình đều bị đối phương nhìn thấy, Khương Vô Khí cũng không thất thần, hay ngẩn ngơ ...
Thế nhưng vị Thập Nhất hoàng tử của Đại Tề vẫn cứ bình tĩnh như vậy.
Không chạy trốn cũng không kêu cứu, ngay cả việc giảm bớt tốc độ cũng không có, vẫn cứ đâm đầu đi tới như cũ.
Có mai phục sao?
Cảm xúc của Kiều Nhị xuất hiện gợn sóng.
Không, nếu như nơi này có mai phục, vị kia... không có khả năng không phát hiện chút nào.
Chỉ trong nháy mắt, linh thức phủ kín đường núi, hoàn toàn chính xác không gặp bất cứ người nào.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, mọi thứ cần dựa vào thực lực.
Kiều Nhị càng chạy càng nhanh, khí tức thuộc về cường giả Thần Lâm dần dần bùng lên: "Điện hạ, vì an toàn của ngài, đi với ta một chuyến, thế nào?"
Mây bên người như tuyết, áo choàng lông chồn cũng như tuyết, sắc mặt tái nhợt, cũng không kém màu tuyết chút nào.
Thập Nhất hoàng tử ốm yếu tới như vậy, đi lại trên con đường rung lắc, yên lặng cảm nhận khí tức của một vị cường giả Thần Lâm dần dần thức tỉnh...
Bỗng nhiên thở dài một hơi, y nói: "Cô đã chờ ngươi rất lâu!"
Có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận