Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1045: Tàng đao mười năm, cầu đắc nhất sát

Hiệu quả của thần thông Vô Quang tản đi.
Quảng trường trước Thái Miếu, lại đắm chìm dưới ánh mặt trời.
Mọi người lại nhìn thấy được mọi vật, cũng nhìn thấy hai mặt trời.
Một cái nằm trên bầu trời xa xôi, tỏa ra ánh sáng và sức nóng vô tận.
Cái thứ hai, nằm ngay trước mặt Bảo Bá Chiêu đang nằm dưới đất.
Phía xa, Triều Vũ chống cả hai tay xuống đất, khó nhọc bò dậy.
Xa hơn một chút là Tạ Bảo Thụ ban nãy đầy thần thái phấn chấn, giờ vẫn nằm úp sấp dưới đất, sống chết không rõ.
Lặng ngắt như tờ.
Mặc dù trước khi Thần thông Vô Quang của Bảo Bá Chiêu tiêu tán, rất nhiều người đã mang sẵn tâm lý mong đợi nhìn thấy Trọng Huyền Tuân giành được thắng lợi cuối cùng, vì giao phong trước đó, Tạ Bảo Thụ bị đánh bại rất dứt khoát, Tướng Quỷ cường hãn bị đập vỡ... Từ đầu đến cuối Trọng Huyền Tuân luôn chiếm thượng phong.
Nhưng khi thời khắc này thật sự xảy ra...
Ngoài chấn động, cũng chỉ có chấn động!
Ba người bị đánh cho ngã trái ngã phải này đều là cường giả Ngoại Lâu, không phải tu sĩ Ngoại Lâu linh tinh gộp vào cho đủ số. Họ là người được Chính Sự đường Đại Tề chọn lựa, chuẩn bị phái đi Hoàng Hà hội, tranh đấu với thiên kiêu Ngoại Lâu của các nước!
Đương nhiên, họ đều còn rất trẻ, còn lâu mới đạt đến độ cao nhất của mình ở Ngoại Lâu Cảnh, chưa chắc đã vượt qua một vài tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh lớn tuổi hơn.
Tề quốc là cường quốc, không có ý đưa tu sĩ thiên kiêu Ngoại Lâu lớn tuổi đi dự hội. Loại tu sĩ Ngoại Lâu bất cứ lúc nào cũng có thể Thần Lâm nhưng vẫn luôn tận lực áp chế cảnh giới là Ngoại Lâu như Bắc Nha Đô uý Trịnh Thế, ở cảnh giới Ngoại Lâu sao có thể không mạnh, nhưng Ngoại Lâu mà ở tuổi này... Sao còn gọi là thiên kiêu được!
Tề Quốc đương nhiên tự có phong cách của một nước lớn.
Ba người Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ, Triều Vũ, ai dám nói họ không mạnh?
Bảo Bá Chiêu đã thể hiện chiến lực cường đại, có ít nhất ba môn thần thông. Tạ Bảo Thụ dùng thần thông Minh Kính phối hợp Cuồng Ca, kiêm thêm bí thuật Nho gia, chiến lực quả thực không thể khinh thường. Mà Triều Vũ “tàng đao mười năm, cầu đắc nhất sát”, có mấy người dám nói mình có thể đỡ được?
Nhưng, bọn họ đều thua.
Ba người liên thủ vây công một người mà vẫn thua.
Đặc biệt khi Trọng Huyền Tuân mới chỉ miễn cưỡng bước vào cảnh giới Ngoại Lâu ngay ngày hôm nay!
Trận chiến này, đủ truyền khắp thiên hạ!
Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người, hoặc nóng bỏng, hoặc chờ mong, hoặc cảnh giác, đều rơi vào nam tử áo trắng bay bay kia.
Khương Vọng thông qua Hồng Trang Kính nhìn thấy toàn bộ từng chi tiết của trận chiến, tầm mắt lại không nhịn được rơi vào Nhật Luân chói mắt kia, không biết vì sao, trong đầu thoáng thấy đau đau...
Trọng Huyền Tuân này rất thích dùng Nhật Luân đập đầu người khác!
Như trận đấu hôm nay, thật sự rất là đặc sắc. Mỗi một quyết định trong chiến đấu đều rất xuất sắc, nhất là “mười năm tàng đao, cầu đắc nhất sát” của Triều Vũ, có mấy phần giông giống với Danh Sĩ Lạo Đảo của mình...
Tướng quốc Đại Tề không nói gì thêm, người xem hầu như đều vẫn còn đắm chìm trong rung động.
Vì vậy cả quảng trường rất yên tĩnh.
Sự yên tĩnh kéo dài một lúc rất lâu.
"Là ngươi thắng."
Nhật Luân nóng hực lơ lửng ngay trước mặt, Bảo Bá Chiêu không nhịn được mở miệng.
Trọng Huyền Tuân cúi thấp tầm mắt, nhìn hắn.
"Ta thừa nhận, ngươi có tư cách đại diện cho Tề Quốc xuất chiến Hoàng Hà hội hơn. Ngay cả ta không phải đối thủ của ngươi." Mặc dù Bảo Uy Chiêu nằm dưới đất, nhưng ngữ khí vẫn rất có phong độ: "Trẻ tuổi đồng lứa cấp bậc Ngoại Lâu, từ ngày hôm nay ta không xưng đệ nhất nữa."
Trọng Huyền Tuân im lặng nhìn hắn một hồi, khép ngón tay, thu Nhật Luân về.
Cũng dời chân ra khỏi người Bảo Bá Chiêu, đi vào trung tâm quảng trường.
Bảo Bá Chiêu đứng dậy, cuối cùng cũng không kiềm được, nhìn theo bóng lưng của hắn: "Hôm nay ngươi thắng, nhưng người nằm dưới đất, sẽ không phải lúc nào cũng là ta. Đạo đồ rộng lớn, ngươi với ta sau này sẽ còn gặp nhau."
Trọng Huyền Tuân không quay đầu, lạnh nhạt đáp: "Ta nghĩ có lẽ ngươi đã hiểu lầm rồi. Ta giữ ngươi ở lại cuối cùng, không phải vì ngươi mạnh hơn họ, mà chỉ vì ta nghĩ, có lẽ gia gia ta sẽ thích nhìn thấy cảnh ta dẫm chân lên ngươi."
Dáng vẻ lẫn giọng nói đều không cảm xúc, rõ ràng là mang ý: "Ngươi không có tư cách tranh với ta."
Ngụm máu Bảo Bá Chiêu nín nhịn đã lâu rốt cuộc phun ra.
Nhưng chẳng có mấy ai để ý.
Chỉ có đống thịt mỡ trên mặt Trọng Huyền Thắng là rung lên, vì đối với hắn, những lời này của Trọng Huyền Tuân có lực sát thương còn lớn hơn cả trận chiến vừa rồi.
Hôm nay lão gia tử Trọng Huyền không đến đây xem lễ, lão rất ít khi tham dự những trường hợp loại này. Nhưng những lời này của Trọng Huyền Tuân, thế nào cũng sẽ được truyền đến tai lão gia tử.
Và lão gia tử... chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Trên đài cao, chỉ có hai người mang họ Trọng Huyền.
Mặc dù Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng tâm trạng cũng không thể nào tốt nổi. Còn cái vị phụ thân Trọng Huyền Minh Quang kia thì khỏi nói, tinh thần phấn chấn, ngó trái ngó phải, nhìn quanh tự hào. Sau đó ông ta khẽ hếch cằm, khẽ nhếch môi, thả ra một câu không được tự tin cho lắm: "Rất có phong thái của phụ thân!"
Trọng Huyền Thắng im lặng liếc cho một cái, thật ước gì câu này của bá phụ đại nhân mới là sự thật!
Có mấy tiểu thái giám khom người chạy vào quảng trường, nâng người bị thương ra ngoài.
Cả quân đội lẫn Bảo gia, Tạ gia, đều không có ai xuống quảng trường xem tình hình của người thua trận.
Bị thương trong Đại sư chi lễ, đều sẽ được ngự y xử lý.
Lễ chế có hạn... Bằng hữu người nhà của người bị thương đều phải chờ đến sau lễ mới được đi thăm.
Tạ Bảo thụ không rõ sống chết đã được mang đi.
Triều Vũ đưa tay lên, cản tiểu thái giám muốn tới đỡ mình, chống tay lên gối, nghỉ một lúc mới đứng thẳng lên được.
Trên mặt trên đầu nàng, vẫn còn chảy máu, nhưng ánh mắt nàng rất bình thản, không kêu đau một tiếng nào.
Nàng kiên trì đi ra ngoài quảng trường, nhưng đi vài bước thì dừng lại, từ từ quay đầu, nhìn về phía... Thiếu niên thanh tú cầm kiếm đang đứng thẳng ở mép quảng trường.
Khương Vọng đang không ngừng hồi tưởng hai đao kia của Triều Vũ trong đầu. Hồng Trang Kính đã giúp hắn nhìn thấy rõ đến từng chi tiết của trận đấu, và thứ mang tới cho hắn xúc động lớn nhất, chính là hai đao này.
Đao của Triều Vũ là một đường thẳng tắp, phân chia sinh tử.
Còn Danh Sĩ Lạo Đảo của hắn, là tiêu sái quét ngang một cái, chia cắt thiên địa.
Triều Vũ là "Tàng đao mười năm, cầu đắc nhất sát".
Còn vị danh sĩ Hứa Phóng của Danh Sĩ Lạo Đảo kia... thì mười tám năm sống không bằng chết, sau cùng, ở ngoài cửa Thanh Thạch cung tự đâm mình một dao, moi tim móc gan. Một dao đó, kết thúc mối huyết cừu.
Triều Vũ giấu đao mười năm, chỉ cầu một nhát giết người, tự nhiên có điểm chung với Danh Sĩ Lạo Đảo.
Nên Khương Vọng thu hoạch được không ít từ nó.
Không ít người nhìn theo ánh mắt của Triều Vũ, chú ý tới Khương Vọng.
Một ít cường giả trong số đó thậm chí cảm nhận được kiếm ý mơ hồ trên người thiếu niên này.
Nhất thời, không biết phải mô tả cảm xúc mình thế nào.
... Lâm trận học đao?
Khương Vọng vẫn còn đang chìm trong kiếm thức, thì chợt cảm thấy bầu không khí không đúng, ngước mắt lên nhìn, thấy Triều Vũ mặt mũi máu me đang đi về phía hắn.
Muốn hưng sư vấn tội?
Khương Vọng là người biết lễ phép, vội tiến tới một bước để đón, nói: "Đa tạ Triều tướng quân chỉ điểm."
Triều Vũ nhất thời có chút không biết phải làm gì tiếp, thậm chí cũng quên luôn tại sao mình lại đi tới đây.
Khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận