Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 993: Hư Trạch Phủ

Trong số thiên hạ đại tông, Khương Vọng đích thật là chưa từng nghe nói qua tên tuổi Thái Hư phái.
Nhưng đáng để Trọng Huyền Nguyên Hỗ tự mình nghênh tiếp, tuyệt đối không thể là tiểu môn tiểu hộ gì.
Hơn nữa danh tiếng "Thái Hư" khiến người ta khó mà không liên tưởng tới.
Khương Vọng không hiểu liền hỏi: "Thái Hư phái này có lai lịch thế nào?"
"Thái Hư phái này, à..." Trọng Huyền Lai Phúc ngập ngừng một lúc, hẳn là cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ cái tên Thái Hư phái cũng là hôm nay ông ta mới nghe nói đến.
"Thái Hư phái là tông môn lánh đời, hiếm khi xuất hiện ở thế gian." Trọng Huyền Hanh Thăng thình lình lạnh lùng nói: "Người từ nông thôn đến, đương nhiên là không biết!"
Thính giác của hắn cũng rất tốt.
Khương Vọng và Trọng Huyền Lai Phúc nhỏ giọng nói chuyện, hắn nghe rõ ràng từng lời.
"Ngài cũng nói rồi, bọn họ không dễ gì xuất thế. Trẻ tuổi như ta, không biết cũng là chuyện bình thường." Khương Vọng không để bụng cười nói: "Ngài tuổi cao vọng trọng, tha thứ nhiều hơn."
Trong lòng hắn, cảnh ngộ của vị gia lão này đã định từ lâu. Hắn chưa từng thấy ai có thể nhận được phần ngon lành từ tay Trọng Huyền béo, thật sự chẳng có gì phải so đo.
Hơn nữa, xung đột với một vị gia lão trước mặt các gia lão của Trọng Huyền gia đặc biệt là Trọng Huyền Nguyên Hỗ, cho dù có lý cũng thành phi lý. Bản thân hắn có thể không quan tâm, nhưng không thể bất chấp ảnh hưởng tới Trọng Huyền Thắng.
Trái lại, nếu nhẹ nhàng ném lại một câu như thế, thể hiện khí độ của mình, lại khiến đối phương tự thấy mất mặt.
Trọng Huyền Hanh Thăng cũng rất bực bội, hắn thà đối phương dùng lời lẽ đanh thép chiến một hồi, còn hơn phải nhận lấy những lời đâm chọc như thế.
Rõ ràng là ngươi hồ đồ, thô lậu quả văn, sao lại thành ra ta càn quấy rồi?
Hắn không tiện đâm chọt với Khương Vọng nữa, quay sang nói với gia lão bên cạnh: "Lần này cao nhân Thái Hư phái đưa thiếp bái phỏng, chắc là vì cậu Tuân mà đến. Đáng tiếc cậu Tuân vẫn đang ở Tắc Hạ học cung tu học, chỉ đành bảo bọn họ trở về tay không rồi."
Giọng nói vang dội, rất sợ người khác, đặc biệt là Khương Vọng - không biết về phong quang của Trọng Huyền Tuân.
Nhưng Khương Vọng không rõ lắm, Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ Học Cung tu học, việc này rõ ràng là một nước cờ cao của Trọng Huyền Thắng, khiến đối phương chưa kịp phản ứng đã bị cấm đoán, sao Trọng Huyền Hanh Thăng lại nói đầy tự hào như vậy?
Đương nhiên, tiến vào Tắc Hạ học cung tu hành thật sự là một vinh dự lớn lao. Nhưng việc ấy đối với Trọng Huyền Tuân mà nói há phải chuyện khó khăn gì? Nếu hắn muốn đi thật, cần phải nhờ đến sự "hỗ trợ" của Trọng Huyền Thắng sao?
"Trở về tay không gì chứ?" Trọng Huyền Nguyên Hỗ quở trách: "Thái Hư phái là cao môn lánh đời, tuy không lộ ra ngoài nhưng cũng không kém cỏi bất cứ nhà nào, bỏ cái thói mắt cao hơn đầu của ngươi đi. Giữa họ và cậu Tuân, nhìn chính là duyên phận. Hữu duyên vô duyên, đều không tới phiên ngươi chõ mõm vào!"
Lời này nói hơi nặng, Trọng Huyền Hanh Thăng không dám cãi lại, cũng không muốn tỏ ra quá sợ sệt, mất hết thể diện trước mặt Khương Vọng, đành ngậm ngùi nói: "Chẳng qua vì cậu Tuân còn có ba tháng nữa mới kết thúc bế quan, ta sợ bọn họ đi một chuyến vô ích mà thôi."
Mấy vị gia lão nói chuyện, lớp trẻ của Trọng Huyền gia hoàn toàn không có cơ hội chen ngang, chỉ đứng sau lưng, liếc nhìn nhau.
Dĩ nhiên, người bị nhìn nhiều nhất vẫn là Khương Vọng.
Là tộc nhân của Trọng Huyền thị, ai cũng hiểu rõ sâu sắc sự cường đại của Vương Di Ngô. Khương Vọng ở cùng cảnh giới đánh bại Vương Di Ngô, chấn động mang cho bọn họ lại càng lớn hơn nữa.
Về phần sau này dương danh Cận Hải, chỉ là dệt hoa trên gấm.
Thiên kiêu của Tề quốc, tất nhiên cũng là thiên kiêu tại hải ngoại.
Chỉ là, không phải ai cũng biết, Khương Vọng không có xuất thân cao quý gì.
Hôm nay, Trọng Huyền Hanh Thăng lên tiếng trước mặt mọi người như vậy.
Lòng người liền xuất hiện biến hóa.
Có người kiêu ngạo về gia thế, xưa giờ vẫn luôn chướng mắt xuất thân của tiểu môn tiểu hộ.
Lại có người vì thế càng kính phục Khương Vọng hơn. Ở cùng một độ cao, người xuất thân hèn kém hơn, thực ra đã đi xa hơn.
Khương Vọng tạm thời không có khả năng tu thành mục tiên, không mẫn cảm tới những ánh mắt rải rác kia, nhưng tiếng xì xào vẫn không thoát khỏi lỗ tai của hắn.
Nhưng hắn cũng không để bụng.
Thật sự quá xa...
Không phải hắn có ý kiêu ngạo, nhưng vị trí đứng hiện tại của hắn, thật sự cách quá xa bọn họ. Dù cho những người này đều xuất thân từ đỉnh cấp danh môn Trọng Huyền thị.
Tuy hắn không có xuất thân cao quý, nhưng một đường đi cho tới bây giờ, trong thế hệ trẻ của Trọng Huyền gia chỉ có Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân mới có thể bình đẳng đối thoại chân chính trên ý nghĩa với hắn.
Đây vẫn là tại Trọng Huyền gia!
Thái Hư phái viếng thăm không làm ra phương thức lên sân khấu cố lộng huyền hư gì.
Một người trung niên mặc âm dương đạo bào hai màu đen trắng chậm rãi từ đầu kia quan đạo đi tới.
Bước chân của hắn thong dong, tay áo thướt tha, không mang theo khói lửa, không hề có cảm giác áp bách.
Đến gần, hắn chắp tay hành lễ nói: "Hư Trạch Phủ môn hạ Thái Hư, bái kiến chư vị."
Giọng nói của hắn mang một loại phong thái thảnh thơi.
Trọng Huyền Nguyên Hỗ đứng chờ ngoài tộc địa, cũng chắp tay đáp lễ: "Trạch Phủ từ xa đến đây, lão hủ không ra nghênh đón từ trước, thật sự thất lễ."
Dù nội tình Thái Hư phái có sâu xa đến đâu, Trọng Huyền Nguyên Hỗ ra nghênh đón bên ngoài tộc địa cũng đã thể hiện đủ lễ ngộ. Tất nhiên không cần phải nghênh đón cách xa mười dặm.
Khương Vọng nhận được hai thông tin từ câu nói này.
Thứ nhất, Thái Hư phái ở một nơi khá xa xôi, hoặc có thể nói là không dễ dàng đến Tề quốc. Thứ hai, vị Hư Trạch Phủ này tuổi còn nhỏ hơn Trọng Huyền Nguyên Hỗ, nhưng cũng là tu sĩ Thần Lâm. Bởi vì Trọng Huyền Nguyên Hỗ chỉ thể hiện thái độ ngang hàng, chứng tỏ vị thế hai bên ngang nhau.
"Không dám phiền ngài từ xa ra đón." Hư Trạch Phủ dường như không phải là người thích vòng vo, khách khí một câu rồi nói thẳng: "Vãn bối đưa thiếp đăng môn, là mang theo nhiệm vụ của sư môn..."
"Trạch Phủ hiền đệ có điều không biết, cậu Tuân nhà ta vẫn đang bế quan tại Tắc Hạ học cung." Trọng Huyền Hanh Thăng tỏ ra rất thân thiết cười nói: "Còn ba tháng nữa mới xuất quan!"
Cũng chỉ dựa vào địa vị của Trọng Huyền gia, hắn mới dám cậy già lên mặt, xưng huynh gọi đệ với một vị tu sĩ Thần Lâm.
Hư Trạch Phủ cũng không để ý đến cách xưng hô của hắn, nghe vậy chỉ lấy làm lạ nhìn hắn một cái: "Lần này ta đến không phải để tìm Trọng Huyền công tử."
Nhiều năm về trước, quả thật hắn từng đại biểu Thái Hư phái để tìm Trọng Huyền Tuân, nhưng đó là vì phụng mệnh của thái thượng trưởng lão, giải quyết mối duyên phận trước đó sớm hơn.
Trọng Huyền Tuân là người mang đạo mạch bẩm sinh, sinh ra không bao lâu, thái thượng trưởng lão Hư Uyên Chi của Thái Hư phái đã tự mình đến Trọng Huyền gia, muốn nhận làm đồ đệ.
Trọng Huyền Minh Quang, phụ thân của Trọng Huyền Tuân vui mừng khôn xiết, liền ôm Trọng Huyền Tuân còn được bọc kỹ trong tã lót ra ngoài.
Nhưng khi ấy Trọng Huyền Phù Đồ, nhân vật truyền kỳ của Trọng Huyền gia vẫn còn tại thế. Ông ta chỉ nói có một câu "Chuyện của đứa bé, hãy để chính đứa bé tự quyết định", thế là việc nhận đệ tử bị gác lại.
Đến mấy năm sau, thái thượng trưởng lão bận một việc trọng đại nên không thể tự mình đi được, bèn cử Hư Trạch Phủ mang theo ý chí của thái thượng trưởng lão đến Trọng Huyền gia một lần nữa, trực tiếp trao đổi với Trọng Huyền Tuân.
Nhưng vẫn bị Trọng Huyền Tuân từ chối...
Dù hắn đem theo thần công bí pháp, danh khí trọng bảo và cả nội tình hùng hậu của Thái Hư phái, nhưng vẫn bị một đứa bé cự tuyệt bằng giọng nói còn ngây thơ: "Đây không phải là đạo của ta".
Hắn vẫn còn nhớ như in tình cảnh kinh diễm lúc đó khi nhìn thấy đứa bé và nghe câu nói đó, cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều chấn động.
Khi đó hắn nghĩ, bất kể đứa bé kia sau này có thành tựu gì, hắn cũng sẽ không bất ngờ.
Tuy nhiên lần này hắn tới đây, quả thực không phải là tìm Trọng Huyền Tuân.
Nếu vô duyên, Thái Hư phái sẽ không cưỡng cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận