Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1065: Ngọc Lang quân thế gian hiếm có

Khương Vọng một lúc mới nhận ra rằng mình đã bị Trọng Huyền Thắng bẻ lái thành công.
Tuy hắn bàn đầu vốn không có ý gì, nhưng cái bộ dáng đắc ý của tên mập, thật sự là rất thèm đòn, nếu không phải Thập Tứ đang ở đây...
Khương tước gia có tấm lòng bao la lắc đầu, lười so đo với mập mạp: "Lúc đó ta bị đồng thuật của hắn ảnh hưởng, sinh ra lòng đồng cảm với hắn, nên không nói ra. Sau này hắn chết rồi, sự ảnh hưởng đó mới biến mất."
Thật ra Trọng Huyền Thắng đã sớm cảm thấy Trương Vịnh kỳ kỳ, nhưng hắn lựa chọn tránh ra xa, không để ý tới. Tề quốc quá rộng lớn, ngày nào chẳng có vô số chuyện xảy ra hoặc là kết thúc, không có khả năng chuyện gì hắn cũng nhúng tay vào.
Một khi Trọng Huyền Thắng hắn quyết định làm cái gì, thường đều phải có sự cân bằng giữa thời gian và lợi ích.
Huống chi sau này Trương Vịnh trà trộn vào Trường Sinh Cung, chắc hẳn lúc đó cũng đã bị điều tra rồi, nên không có khả năng còn tồn tại dấu vết gì có thể dễ dàng điều tra ra được. Trọng Huyền Thắng không có khả năng, cũng không muốn tự rước vào phiền toái.
Hắn hoàn toàn tán đồng quyết định lúc ấy của Khương Vọng. Chưa kể bây giờ Khương Vọng nói lúc đó mình bị Đồng thuật ảnh hưởng, nên càng không có gì để nói.
Nhưng vẫn nhắc nhở: "Đừng có nói việc này với người thứ hai."
"Yên tâm, ta đâu có ngu như vậy." Khương Vọng đầy tự tin, thấy hơi tò mò: "Nói nghiêm túc này. Sao ngươi biết ta đã sớm nhận ra Trương Vịnh không đúng?"
Trọng Huyền Thắng ngáp một cái, thuận miệng đáp: "Ngươi mô tả Đồng Thuật của Trương Vịnh rất kĩ, nhưng quá trình chiến đấu lại mô tả rất qua loa. Một là ngươi không tốn nhiều thời gian chiến đấu, hai là ngươi hoàn toàn thả lỏng đối với Khương Vô Ưu, có điều ta vừa nghe là hiểu, trận chiến lần này nhất định không phải lần đầu ngươi đối mặt Đồng Thuật của Trương Vịnh. Như vậy vấn đề chính là, Phượng Tiên Trương thị không có truyền thừa Đồng Thuật, dù ngươi không đủ thông minh, nhưng chuyện này muốn tra ra không khó! Nói cách khác, ngươi đã sớm biết Trương Vịnh không thích hợp."
Chỉ thuận miệng nói thêm có mấy câu, mà tên mập liền đoán ra được bảy tám phần!
Trương Vịnh nói đúng, trên thế giới này có quá nhiều người thông minh. Khương Vọng nghĩ.
Không đủ thông minh thì không đủ thông minh. Mình không tức giận, đủ để đánh đấm là được. Hắn nghĩ tiếp.
"Đúng rồi." Khương Vọng đổi đề tài: "Cái tên tuần kiểm phó sứ họ Dương kia, thái độ với ta rất tốt, là ngươi nhờ quan hệ hả?"
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Ta còn tưởng ngươi sẽ không hỏi, Khương Thanh Dương, ta đánh giá ngươi cao quá rồi!"
"Nói tiếng người." Khương Vọng nghiến răng.
"Ha!" Trọng Huyền Thắng khịt mũi khinh thường: "Ngươi muốn làm gì? Còn muốn biết đáp án nữa không?"
Khương Vọng nhìn hắn: "Hay là lại cho Thập Tứ ra ngoài đi chơi một lát?"
Trọng Huyền Thắng trầm mặc một hồi, nhớ ra gần đây Thập Tứ quả thật không còn bênh mình lắm, cười rộ lên: "Ài, đâu có gì đâu! Tuần kiểm Phó sứ Dương Vị Đồng đó, là môn sinh của Hướng Nghị Đại Phu Dịch Tinh Thần!"
"Thì sao?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng lúc này rất là thân thiện, biết gì nói hết: "Lần này Thôi Trữ được vào danh sách dự Hoàng Hòa hội, Dịch Tinh Thần chính là người quyết định tuyển chọn sau cùng..."
Hắn nói đến thì ngừng, chuyển ý: "Ngươi vào đô thành tuần kiểm phủ, đương nhiên Dịch Tinh Thần sẽ không đích thân ra chào, nhưng là môn sinh của hắn, Dương Vị Đồng sẽ phải ra mặt thay."
Nói đến đây, giọng Trọng Huyền Thắng mang theo chút chua chát.
Cho tới nay, toàn là hắn sử dụng trí não, vận dụng quan hệ, Khương Vọng là sử dụng vũ lực, hai người phối hợp với nhau, đánh đâu thắng đó; nhưng bây giờ xem ra, võ lực của hắn ta đã tụt lại phía sau, trong khi "Quan hệ" của Khương Vọng, lại trở nên sâu xa khó dò.
Lợi ích đạt được khi Khương Vọng gián quân ở đại sư chi lễ giờ đã thể hiện ra rồi...
Những người nhận được nhân tình của hắn, tuy sẽ không đến bái phỏng cảm ơn, thậm chí cũng chưa chắc sẽ trả lại ơn tương xứng, nhưng nếu ngẫu nhiên gặp, đều sẽ thuận tay giúp đỡ một hai, đây là chuyện thường tình.
Hôm nay dù Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng không đến, chỉ cần không có nhân vật mạnh mẽ thúc ở sau lưng, Dương Vị Đồng cũng sẽ ở đó canh chừng, không cho ai giội nước bẩn.
Nói đùa sao! Người ta giúp sư phụ của hắn, nếu hắn ngồi ngay đó, mà còn để cho người ta bị người khác bôi đen, hắn còn tồn tại làm gì!
Không sợ người ngoài bảo Dịch Tinh Thần là người vong ân phụ nghĩa chắc!
Có khi Dịch Tinh Thần sẽ trở tay tát cho hắn mấy cái ấy.
Khương Vọng ngẫm nghĩ, gật đầu.
Hướng Nghị Đại Phu Dịch Tinh Thần, hắn cũng có nghe tên.
Người này nghe nói rất là anh tuấn, lúc còn trẻ thậm chí còn nổi danh ngang với Lý Chính Thư của Thôi Thành Hầu phủ, được xưng là "Ngọc Lang Quân thế gian ít có, hiếm được khi gặp Dịch Tinh Thần."
Phong thái của Đông Hoa Học Sĩ Lý Chính Thư, Khương Vọng đã từng thấy rồi, khó mà quên được, khiến người ta thán phục.
Dịch Tinh Thần có thể nổi danh ngang hàng với Lý Chính Thư, đủ thấy phong thái của người ta.
Chỉ là...
Nói đến Lý Chính Thư, tác giả Mặc Gia của bài thơ Trương Vịnh viết lên tượng Cửu Phản Hầu, với Lý Chính Thư hình như là hảo hữu.
Nghĩ đến đây, Khương Vọng vội vã đứng dậy: "Ta đi ra ngoài một chuyến!"
"Đi đâu?" Trọng Huyền Thắng hỏi tới.
Khương Vọng không quay đầu lại: "Phủ Thôi Thành Hầu!"
Với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, đương nhiên không cần phải hỏi lại.
Phủ Thôi Thành Hầu, Khương Vọng đã không còn xa lạ.
Xe nhẹ đường quen, rất nhanh đã tới hầu phủ.
Người của phủ Thôi Thành Hầu cũng không xa lạ gì với Khương Vọng, dù gì cũng là bạn tốt của thiếu gia nhà mình, thường đi chơi với nhau, nên đón luôn vào viện, đồng thời đi báo cho chủ gia.
Trên dưới phủ Thôi Thành Hầu, đều toàn là người làm việc nhanh nhẹn, sấm rền gió cuốn.
Khương Vọng vào phòng khách ngồi, chén trà nhỏ mới vừa được dâng lên, một lão thái thái tóc trắng mặt mũi hiền lành đã chống trượng đi vào sảnh.
"Ai đến thế này?" Lão thái thái khóe mắt lộ vẻ cười.
Khương Vọng vội đứng lên, không biết phải đứng thế nào: "Khương Vọng sợ hãi, sao dám làm phiền lão thái quân đến đón!"
Vị Lý gia lão thái quân này, đường đường là mẫu thân của Thôi Thành Hầu, ở Lâm Truy có thể nói là một trong những lão thái thái có địa vị cao nhất. Hôm nay lại đích thân ra tiếp đón Khương Vọng, thật sự khiến Khương Vọng cảm động trong lòng.
Lần đầu tiên gặp mặt, lão thái thái này đã tặng hắn một phần Thạch Môn Thảo làm lễ gặp mặt, khiến Trọng Huyền Thắng ganh tị rất lâu. Không thể nói là không ưu ái.
"Không có gì, không có gì." Lão thái thái cười vui vẻ: "Lão thân vừa lúc muốn gặp Thanh Dương ngươi, nghe nói ở đại sư chi lễ, tài nghệ của ngươi trấn áp quần hùng, lão thân không thể tự mình đi xem nhưng mà rất lấy làm mừng cho ngươi!"
Thiện cảm của bà dành cho Khương Vọng quả thực là không cần phải nói.
Khương Vọng khác với những bằng hữu khác của Lý Long Xuyên, ví dụ thằng bé trán cao kia, tuy cũng là đứa bé ngoan, nhưng mà đầu óc hơi khác người, suốt ngày dẫn Lý Long Xuyên chạy tới đường hoa phố liễu, không làm được chuyện gì đứng đắn.
Nhưng đứa nhỏ Khương Vọng này, tính tình quá mức đàng hoàng, dáng dấp cũng không kém, trọng tình trọng nghĩa, tiếng tốt đồn xa, rất có tiền đồ! Chủ yếu nhất là trán nó không cao... Thật sự là rất hiếm có.
Khương Vọng xấu hổ: "Lẽ ra ta phải tới thỉnh an lão thái quân từ sớm, nhưng bị sa vào tục sự, xin ở đây bồi tội với ngài!"
"Nói cái gì đây!" Lão thái thái quở trách: "Nam nhi tốt lấy thiên hạ làm nhà! Long Xuyên suốt ngày không ở nhà, ta cũng có nói gì đâu. Ngươi là bận làm chính sự mà! Tiếc là hôm nay không khéo, ngươi đến phủ chơi, nhưng Long Xuyên thì vẫn chưa về!"
Lão thái thái nói xong, cười híp mắt bổ sung: "Phượng Nghiêu cũng ở Băng Hoàng Đảo rồi."
"Ặc!" Trong lòng Khương Vọng vừa cảm động, vừa có chút xấu hổ, sờ sờ mũi: "Thật ra hôm nay ta đến là tìm Đại bá Lý học sĩ của Long Xuyên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận