Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1358: Chấp mê bất ngộ

Trong động ma dưới đáy hồ nham thạch thượng cổ.
Ở trung tâm kia lặng lẽ khuếch tán sóng gợn, có một quyển sách da thú cổ xưa từ từ hiện ra.
Nó như có một dạng linh trí nào đó, bay đến trước mặt Khương Vọng đang ngồi nhắm mắt khoanh chân, chậm rãi mở ra.
Văn tự trên sách da thú, chắc hẳn là đạo văn, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể hiểu. Nhưng chữ viết vặn vẹo, quái đản, lại khác hoàn toàn với đạo văn bình thường.
Có lẽ, có thể xưng là… Ma văn.
Phần mở đầu viết bốn chữ, cực kỳ hung tàn là “Thất Hận Ma Công”.
Quyển sách da thú này, bay lơ lửng trước mặt Khương Vọng, giống như một lá cờ hiệu.
Mà Khương Vọng lúc này đang nhíu chặt chân mày, dường như đang phải đưa ra một loại lựa chọn đau khổ nào đó, không tự chủ đưa tay ra.
Hắn muốn đón lấy “lá cờ” kia.
Giống như là một nghi thức cổ xưa nào đó, hắn muốn hôm nay, đối mặt với sự thay đổi của hắn.
Cánh tay thon dài mạnh mẽ luôn chỉ cầm kiếm kia, chậm rãi tiến lại gần quyển sách da cổ xưa này.
Nhưng ngay lúc đầu ngón tay hắn sắp chạm đến, lại dừng lại.
Trên trán hắn, tràn đầy sự đau khổ. Sự dày vò đấu tranh đều hiện cả ra.
Tay Khương Vọng chậm chạp không hạ xuống, quyển sách da thú cổ xưa này dường như có chút bất an khó nhịn, từng đám ma văn trên nó bay lên.
Ma văn có âm thanh.
Một âm thanh vừa to lại vừa hung dữ, theo những xao động của ma văn này, quanh quẩn bên trong tòa thượng cổ ma quật, khiến cho người nghe cảm thấy kinh hoàng, sợ hãi, say mê! Thanh âm kia tụng rằng…
[Hận trời bất nhân, hận đất vô đức, hận người tuyệt nghĩa.
Hận đảo điên đen trắng, hận lòng người ích kỷ.
Hận thế gian không công bằng,
Hận vạn cổ dập tắt danh ta!
Ta hận người đời như thù địch, người đời hận ta cũng như vậy.
Thù giết cha, chỉ tầm thường như thế! Thù đoạt vợ, cũng chỉ tầm thường như thế!
Thiên hạ không ai không thể giết, thiên hạ cũng không ai không thể giết ta!].
Ma âm này giống như chứa đựng sức mạnh kinh khủng. Tòa thượng cổ ma quật đã bị bỏ hoang nhiều năm, không còn mấy quy tắc này vậy mà lại mơ hồ có cảm giác hồi phục mấy phần sức sống.
Tất cả cũng bắt đầu hoạt động.
Giống như bên trong mặt ao tĩnh lặng chỉ còn bùn khô lá úa, bỗng nhiên được rót vào một dòng nước chảy.
Cho nên mọi thứ đều có khả năng.
Bộ [Thất Hận Ma Công] này, phần dạo đầu đã có khí thế như vậy, ngang nhiên hận trời đất, thù hằn chúng sinh, coi thiên hạ là kẻ địch!
Sự cường đại của nó tất nhiên không thể nghi ngờ.
Ngón tay đang cách quyển sách da thú không xa của Khương Vọng hơi run lên một cái. Như có một áp lực nào đó đang ép ngón tay của hắn xuống dưới.
Hắn lúc này, vẫn nhắm mắt, giống như vĩnh viễn trầm luân trong một giấc mộng không thể tỉnh. Khuôn mặt trước kia thanh tú sạch sẽ, hiện tại đang bị một loại đau khổ và tăm tối bao phủ.
Nguyên lực run rẩy, hơi thở xao động, quy tắc ma quật chậm rãi hồi phục, dường như cho thấy…
Thế giới này, đang chờ đợi lựa chọn của hắn!
Đợi quyết định cuối cùng của người trẻ tuổi này.
Dường như có vô cùng vô tận ma khí, không biết từ đâu tràn đến, quay cuồng bên trong tòa thượng cổ ma quật này, giống như thần dân đang chờ đợi quân vương của mình.
Vạn Giới Hoang Mộ tĩnh mịch kia, đang đợi một sức mạnh mới sinh ra!
Bên trong một tửu lâu ở Trung Sơn quốc, trước mặt Khương Vọng, người đang giằng co với Triệu Huyền Dương, xuất hiện một quyển sách da thú.
“Tu Thất Hận Ma Công ta, giết Triệu Huyền Dương dễ chẳng khác gì giết một con súc vật!”
Bên trong đạo viện Phong Lâm thành ở Trang quốc, trước mặt Khương Vọng đang đi dạo, quyển sách da thú cổ xưa kia bay lơ lửng trong không trung.
Giọng nói dưới đáy lòng giận dữ gầm lên: “Người đời đều nói ta là ma, vậy thì dứt khoát làm ma cho bọn chúng xem! Tu Thất Hận Ma Công ta, sau đó trở thành thiên hạ vô địch! Để xem trên thế gian còn ai dám tiếp tục đối nghịch với ta, hận ta, vu oan hãm hại ta! Chỉ có người thuận theo ta, thần phục ta, quỳ bái ta!”
Hiện thực và ảo ảnh đan xen, hiện thực và cảnh mông triền đấu.
Dường như dưới tầng tầng lớp lớp cuồng phong, ý chí của Khương Vọng, như ngọn đèn cầy chớp tắt trong gió.
Ngay từ mộng cảnh ở Ngọc Kinh sơn, ý chí suy sụp của hắn cũng đã bị bẻ gãy, rơi xuống vực sâu không đáy.
Bên trong thượng cổ ma quật dưới đáy hồ nham thạch, cánh tay đưa ra trước của Khương Vọng, chỉ muốn nắm quyển Thất Hận Ma Công này vào trong tay.
Nhưng mắt hắn, vào lúc này mở ra.
Đó là một đôi mắt… vẫn còn đau khổ, vẫn còn mê mang, vẫn còn dằn vặt.
Nhưng đôi mắt này nhìn về quyển tuyệt thế công pháp [Thất Hận Ma Công] trước mặt một cách thản nhiên, không hề có sự tham lam, muốn có được, không hề để ý đến nó.
“Người đời đều nói ta là ma, thì ta chính là ma sao?” Tu sĩ trẻ tuổi này hỏi như vậy.
Giọng nói bình tĩnh của hắn, vang lên trong tòa thượng cổ ma quật hoang vắng này: “Người đời đều nói ta là ma, thì ta liền trở thành ma sao?”
Bên trong cơ thể hắn, có bốn nguồn sáng liên tiếp sáng lên. Ánh sáng thần thông, bộc lộ bản tâm.
Giọng nói hắn càng réo rắt, càng vang dội hơn…
“Khương Vọng ta là một nam nhi thân cao bảy thước, đầu đội trời, chân đạp đất, có ý chí của chính mình, có ước muốn của bản thân, sống trên đời, chẳng lẽ lại chỉ vì lời nói của người khác mà sống thôi sao?!”
Cánh tay sắp nắm lấy quyển sách da thu kia của hắn chợt thu về.
Keng!
Trường Tương Tư ra khỏi vỏ, bay vào tay hắn, không chút do dự chém xuống quyển [Thất Hận Ma Công] này.
Bên trong tửu lâu kia của Trung Sơn quốc, Khương Vọng cầm kiếm trên tay, đối diện với Triệu Huyền Dương, nói: “Các ngươi có bốn mươi hơi thở để rời khỏi chỗ này, sau bốn mươi tức, ta sẽ dốc toàn lực, liều chết một trận.”
Hắn bình tĩnh nói ra những lời này.
Từ đầu đến cuối, chưa từng liếc nhìn quyển sách cổ xưa kia một cái nào.
Đây là tuân theo sự lựa chọn của bản tâm, cho dù có cho ta chọn lựa một ngàn lần, một vạn lần thì kết quả vẫn là như thế.
Ta chắc chắn.

Bên trong đạo viện Phong Lâm thành, Khương Vọng một mình đi về phía trước.
Hắn đã suy nghĩ thấu đáo.
Một là thông qua Triệu Nhữ Thành, mời vị Đặng thúc thần bí kia ra mặt, cảnh báo âm mưu của Bạch Cốt Đạo cho Ngọc Kinh Sơn.
Hai là thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh, mời “Chân Vô Địch” tạm thời vẫn chưa bộc lộ thân phận kia hỗ trợ, báo với Tam Hình Cung chuyện này, mời người Hình Cung đến Trang quốc!
Biện pháp chỉ cần chịu khó nghĩ thì nhất định sẽ nghĩ ra được.
Bất luận thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Phong Lâm thành lại bị hủy diệt một lần nữa.
Không thể nào làm như Trang Cao Tiện, ngồi nhìn nhiều người chết đi như vậy, chỉ để đạt được thu hoạch sau cùng.
Có lẽ bọn họ có thể sống tốt hơn, có tương lai tươi sáng hơn, có thể dễ dàng đạt được mục đích hơn.
Nhưng Khương Vọng hắn, không giống với bọn họ.
Không cần giống với bọn họ!
Quyển sách da thú đại biểu cho sức mạnh cường đại kia, đang ở ngay trước mắt hắn, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến. Hắn lại dùng một cước, dẫm nó xuống dưới chân.
Sải bước đi xa!
Mộng cảnh hư thực khó phân đều đã vượt qua.
Bên trong ma quật thượng cổ không một tia sáng, Khương Vọng chém một kiếm xuống.
Lăng lệ quả quyết, không chút do dự.
Trước lúc kiếm phong chém xuống, quyển sách da thú kia, đã biến mất trong không trung rồi.
Giống như một bọt khí nát vụn, lại giống như một tiếng thở dài vô cùng nhẹ.
Không còn thấy nữa.
Tìm kiếm khắp nơi cũng không còn nhìn thấy chút dấu vết tồn tại nào của nó. Đối với những gợn sóng hắc ám đã gần như hoàn toàn bình ổn, Khương Vọng tất nhiên cũng không xem xét kỹ.
Hắn chỉ cảnh giác với thứ sức mạnh vừa mới ăn mòn ý chí của hắn… cùng với sức mạnh liên quan đến quyển [Thất Hận Ma Công] kia.
Lúc này, cầm kiếm trên tay, ánh mắt hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, giống như một dòng suối trong.
Những đau khổ và dằn vặt kia, toàn bộ chìm xuống đáy nước, thứ người ta có thể nhìn thấy, chỉ có sự kiên định không chịu thỏa hiệp, cùng với sự kiên định không gì thay đổi được.
Mà những… thứ ma khí lúc đầu quay xung quanh hắn, gần gũi với hắn, sau khi mất đi sự ủng hộ của hắn, dần dần ủ rũ. Nhưng trước khi hoàn toàn biến mất, giống như một dạng hồi quang phản chiếu, bỗng nhiên vây quanh, ở giữa không trung ngưng tụ thành một dòng ma văn vặn vẹo quái đản!
Mơ hồ bóp méo không gian.
Chữ này có nghĩa là…
“Chấp mê bất ngộ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận