Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1392: Đã đến lúc thanh toán

Cánh tay đẩy cửa của Khương Vọng bởi vậy bỗng nhiên ngừng giữa không trung.
Liên tiếp ngoài ý muốn xảy ra, liền chắc chắn không phải là ngoài ý muốn nữa rồi.
Là ai đang cố ý nhằm vào?
Làm cách nào phát hiện ra ta vậy?
Khương Vọng tự hỏi vài ngày ở Chiêu quốc này, gần như là đại môn không ra nhị môn không bước, chưa hề làm qua chuyện bại lộ thân phận. Trong khoảng thời gian này hẳn là không có khả năng bị phát hiện, muốn tìm tới hắn, có lẽ là vì những manh mối trước kia.
Nhưng nếu như người âm thầm thao túng điều này trước đó đã biết được hành tung của hắn, vậy sao phải chờ cho tới hôm nay mới động thủ?
Hơn nữa, những "Ngoài ý muốn" nhiều như rừng này là căn cứ vào thủ đoạn gì? Vì sao không phát hiện được Đạo nguyên dao động, không lộ chút vết tích nào?
Những nghi vấn này nhanh chóng nổi lên trong lòng, mà cánh tay Khương Vọng chợt dừng ở giữa không trung kia đã cầm lấy một thanh trường kiếm liền vỏ.
Vỏ Thần Long Mộc kiếm hình dạng và cấu tạo cổ sơ, Trường Tương Tư sắc bén cũng đã thấu vỏ mà ra.
Khương Vọng cầm trường kiếm nơi tay, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Mặc kệ là người nào, hắn cũng nên đối mặt. Vả lại bị nhằm vào dưới loại trạng thái "ngoài ý muốn" hiện ra liên tiếp như vậy, hắn không muốn liên lụy đến người vô tội.
Ra ngoài cửa phòng chính là hành lang, nếu hắn tiếp tục chờ đợi ở bên trong chỗ này, toàn bộ khách sạn gần như sẽ sụp đổ.
Nhưng ngay lúc này, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một thanh đao nhỏ.
Cây đao nhỏ này có hình dạng và cấu tạo rất quái dị, phương thức xuất hiện cũng rất kì lạ.
Khương Vọng không phát giác được Nguyên lực dao động, cũng không phát giác được phương thức nó xuất hiện... Là từ đâu bay tới, lấy phương thức gì cụ hiện, hay là xé rách không gian mà đến.
Tóm lại khi ánh mắt hắn tập trung vào, cây đao nhỏ này đã xuất hiện ở trước mặt.
Lộ ra một cỗ hương vị thần bí.
Nhưng chỉ lấy chuôi đao hướng về phía hắn, dường như cũng không có ý đồ công kích.
Khương Vọng lặng lẽ nhìn, vô cùng cảnh giác.
Chỉ thấy mũi cây đao nhỏ này chỉ về phía trước, nhắm ở phía trên cây cột trụ hành lang cách đó không xa, giống như bị một bàn tay vô hình nắm, du long tẩu phượng, thế cho nên mảnh gỗ vụn bay tán loạn. Cây đao nhỏ này vậy mà nhanh chóng khắc ra chữ. Từ trên xuống dưới, viết: "Đầu đường Lâm Truy từng lấy hộ thân phù, đã đến lúc thanh toán rồi!"
Dư Bắc Đấu!
Nhìn thấy hàng chữ này, cũng không khó suy đoán ngọn nguồn của một hệ liệt dị thường này.
Nếu suy xét thật kỹ, mặc dù hôm nay giường sập cửa đổ, lộ ra vận khí thật không tốt, nhưng hoàn toàn chính xác cũng không có "ngoài ý muốn" nguy hiểm cho tính mệnh, nói là ám toán nhằm vào mình, ngược lại càng giống một loại đùa ác nào đó.
Chỉ là...
Khi Khương Vọng nhìn thấy hàng chữ này, ý niệm đầu tiên lại là: "Không phải ta đã thanh toán một mai Đao tiền ư?"
‘Lúc trước mọi người nói tốt một mai Đao tiền một cái hộ thân phù, ta mới muốn đấy.’.
Sau khi hai bên thỏa thuận xong tiền hàng, làm sao còn thêm vào phụ phí vậy?
Dư Bắc Đấu phảng phất cũng biết Khương Vọng sẽ suy nghĩ gì, thời khắc đó tiểu đao khắc xong một chữ cuối cùng ở ngay trước mặt của hắn, bỗng nhiên tản đi lãnh quang, hóa thành một mai Đao tiền, xoay chuyển trên không trung, bắn về phía tay Khương Vọng.
Chính là một cái mà Khương Vọng trả lúc trước!
Khó trách trước đó hắn cảm thấy hình dạng và cấu tạo của cây đao nhỏ này kỳ lạ như vậy, rõ ràng chính là một cái Đao tiền dị hoá!
Khương Vọng bởi vậy cũng biết đại khái, Dư Bắc Đấu làm cách nào tìm tới cửa. Đích thân hắn cho ra một mai Đao tiền, trên đó khó tránh khỏi có chút liên hệ, loại thầy tướng đẳng cấp như Dư Bắc Đấu, nếu muốn làm chút tay chân, nắm giữ điểm dấu vết gì đó, hoàn toàn có thể khiến cho hắn không phát giác chút nào.
Tuy nhận ra Đao tiền này, nhưng Khương Vọng quả quyết chắp tay ở phía sau, tránh mà không nhận.
Mai phù hộ thân mà Dư Bắc Đấu cho đã hài cốt không còn, hắn sao có thể lấy lại một mai Đao tiền này?
Đao tiền có thể trả, hộ thân phù lại không thể hoàn trở về!
Khương Vọng chắp tay né tránh, mai Đao tiền này lại kiên nhẫn quấn nửa vòng trên không trung, như ong bướm đáp nhị hoa, nhất định phải rơi vào trong tay hắn.
Ấn ký mây xanh hiện mà tiêu, Khương Vọng dùng tư thái ưu mỹ lộn vòng một cái, tránh thoát khỏi nó.
Đao tiền lại đuổi, Khương Vọng tiếp tục chạy trốn... Một người một Đao tiền, vừa đi vừa về lộn vòng, bỗng nhiên phiêu miểu bên trong hành lang hẹp dài này.
Khương Vọng đến nay vẫn không biết, mai phù hộ thân mà Dư Bắc Đấu bán cho mình đến cùng đã giúp hắn chặn cái gì. Mặc dù theo Trọng Huyền Thắng nói, giống như hoàn toàn chính xác có chuyện gì đó đã xảy ra. Đại khái là một loại nguyền rủa, một loại công kích... Hẳn là phải mang ơn đấy.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại... Không phải đã thanh toán một mai Đao tiền a?!
Chuyện của Dư Bắc Đấu, há lại dễ dàng lẫn vào hay sao?
Thực lực vốn là xa xa không đủ, một thân còn thường thường cùng một chút chuyện vụn vặt quấy lấy.
Khương Vọng tự nghĩ cánh tay nhỏ lực yếu, cũng không dám nhiều chuyện.
Ai biết Dư Bắc Đấu muốn thu sổ sách gì đây?
Mai Đao tiền này đuổi lâu mà vô công, rốt cuộc giống như là đã minh bạch gì đó, lại bay đến trước cột trụ hành lang, tiếp tục khắc chữ.
"Coi như giúp ta một chuyện, như thế nào?"
Đối phương cũng không tiếp tục nói chuyện thanh toán rồi.
Khương Vọng cũng mặc kệ đối phương có thể nhìn thấy, nghe được hay không, chỉ quả quyết lắc đầu nói: "Ngài có việc chớ nói, ta không giúp được ngài."
Một mai Đao tiền này dừng một chút, dường như cũng bị kinh sợ trước vẻ ngay thẳng của hắn, rất nhanh lại tiếp tục khắc chữ: "Ta trả tiền."
"Đây không phải chuyện tiền bạc!" Khương Vọng hòa hoãn ngữ khí, xin lỗi một tiếng nói: "Thật xấu hổ, ta hiện tại thực sự có chút phiền phức, lão nhân gia ngài vẫn nên mời cao minh khác đi!"
Đao tiền khắc chữ cực sâu: "Mười khỏa Nguyên thạch."
Khương Vọng rất vô lực mà nói: "Ta cũng không thiếu tiền..."
Đao tiền quanh quẩn trên không trung một hồi, lại tiếp tục dùng mũi kiếm khắc chữ: "Đạo thuật cấp Ngoại Lâu đứng đầu phù hợp nhất cho ngươi."
"Gặp nhau tức là hữu duyên!" Khương Vọng đã tiến lên một bước, trên mặt tươi cười như hoa: "Có chuyện gì lão nhân gia ngài cứ việc nói, có thể giúp đỡ thì vãn bối tuyệt không chối từ!"
Đao tiền vạch một cái trên không trung, liền xóa đi những chữ ở trên cột trụ hành lang nọ. Cũng không tiếp tục "đối thoại" cùng Khương Vọng, tự mình bay ra bên ngoài.
Khương Vọng nắm thật chặt nón lá, điệu thấp đi theo phía sau, đi ngang qua chưởng quỹ nghe được động tĩnh vội vã chạy tới khách sạn, hắn tiện tay chuyển tới một thỏi vàng: "Thêm phiền toái cho ngài, đây là tiền bồi thường những thứ hư hỏng bên trong khách sạn."
Chưởng quỹ sững sờ tiếp nhận thoi vàng, không kịp nói cái gì, người mặc áo lá nón gai kia đã đi xa.
Bước chân của kỳ nhân vô cùng thong dong, nhưng tốc độ lại cực nhanh, vả lại có một loại Tiên khí tiêu sái.
Chỉ để lại chính là khẩu âm đặc hữu của Lâm Truy, làm cho người ta như nghe được Tiên nhạc.
Lão cắn cắn thỏi vàng trong tay, xác định chất lượng mười phần, không khỏi cảm khái nói: "Thật không hổ là người Lâm Truy a!"
Bên trong gian phòng tầng một vô duyên vô cớ bị Khương Vọng đập phá, hai con uyên ương trắng nõn đang còn đối thoại ở trên giường.
Giường nhỏ bị vải mành che đậy, khiến cho bọn họ giống như là ẩn thân bên trong thành lũy.
"Vừa rồi hắn đang làm gì vậy?" Nữ nhân xuyên thấu qua khe hở vải mành, liếc nhìn gian ngoài.
"Không biết." Nam nhân còn chưa tỉnh hồn.
Nữ nhân lại hỏi: "Lúc trước có phải hắn đang nhìn trộm chúng ta hay không? Sau đó nhất thời kích động... rớt xuống?"
"Không biết." Nam nhân có chút uể oải suy sụp.
Nữ tử nhỏ giọng nói: "Tựa như là một vị lão gia Siêu Phàm ..."
"Có vẻ là vậy." Nam nhân ủ rũ.
"Xem ra người này mặc dù Siêu Phàm, lại không thể thoát tục nha."
"Ai dà." Nam nhân thở dài một hơi.
"Hắn mới vừa nói chuyện với người nào vậy?" Nữ nhân hỏi.
"Hình như không có ai." Nam nhân có chút ngây ngốc nói ra.
"Là không phải là vì che giấu vẻ xấu hổ của hắn?"
"Ai biết được?" Trái tim nam nhân như ngưng lại.
"Chàng thật giống như bị dọa sợ." Nữ nhân nói.
Nam nhân miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Ha ha, ta có gì phải sợ."
Nữ nhân nhìn thoáng qua: "Thật sự hỏng."
Nam nhân không còn lên tiếng.
"Báo quan sao?" Nữ nhân lại hỏi.
"Người đã đi rồi..." Nam nhân kịp phản ứng: "Mặc quần áo vào trước đã!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận