Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 563: Một cánh tay

Để có thể được phái đi truy kích và tiêu diệt Địa Ngục Vô Môn, đồng thời là nhân vật nòng cốt trong đội ngũ của Nhạc Lãnh thì đương nhiên Mã Hùng cũng không phải là một kẻ yếu.
Trên thực tế, tứ đại Thánh Lâu của hắn ta vẫn còn đó, cảnh giới cũng không kém Trịnh Thế bao nhiêu.
Cái bóng vừa xuất hiện sự khác thường là hắn ta đã phát hiện ra rồi.
Chỉ nghe Mã Hùng nói một tiếng: "Đến hay lắm!"
Hắn ta trực tiếp giẫm một cước lên cái tay kia.
Mã Hùng không sợ bọn chuột Địa Ngục Vô Môn này tìm tới cửa, chỉ sợ bọn chúng trốn đi khiến thời gian bị lãng phí mà thôi.
Vì để ẩn giấu hành tung, sau khi Địa Ngục Vô Môn trốn thoát khỏi Lâm Truy thì đã chọn cách phân tán nhiều nơi để chạy trốn. Bọn họ muốn khiến Bắc Nha rơi vào tình cảnh được cái này mất cái kia, từ đó bảo đảm phần lớn người đều chạy được khỏi Tề quốc.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới Tề quốc lại phản ứng kịch liệt như thế, vậy mà lại không ngại việc cho dù có phải phong tỏa biên giới cũng nhất định bắt giết bọn họ.
Phong tỏa biên giới không phải là một chuyện nhỏ, chuyện đầu tiên Tề làm khi diệt Dương chính là phong tỏa biên giới Dương quốc, từ đó có thể thấy tính quan trọng của sự việc. Mà lúc Địa Ngục Vô Môn hành thích Triệu Tuyên ở Tiểu Liên Kiều, Trịnh Thế thậm chí còn không có quyền lực phong tỏa tất cả cửa thành Lâm Truy.
Sở dĩ xuất hiện phán đoán sai lầm, là bởi vì Địa Ngục Vô Môn cho rằng bọn họ chẳng qua chỉ giết một người Dương quốc quy hàng mà thôi. Chắc chắn triều đình Tề quốc sẽ phẫn nộ, nhưng sẽ không đến mức trả giá lớn như vậy vì một tổ chức sát thủ.
Nhưng trong mắt Tề đế, đại án ở Tiểu Liên Kiều là bằng chứng có người đang chạm đến uy nghiêm của Tề quốc. Kẻ đó nhất định phải trả giá vì việc này.
Còn đối với Trịnh Thế mà nói, thì đây là cơ hội duy nhất để ông ta lấy công chuộc tội. Ông ta nhất định phải nắm chắc cơ hội nảy, cho nên mới mới cả Nhạc Lãnh rời núi.
Dưới sự truy lùng của đội truy bắt, lúc này Địa Ngục Vô Môn còn có thể điều động bao nhiêu chiến lực ở Bối quận?
Mã Hùng không tin, chín vị Diêm La của Địa Ngục Vô Môn đều đến đây hết.
Mà dù cho tất cả chín người đều đến, thì hắn ta cũng tin rằng mình có thể chống đỡ cho đến khi bổ thần Nhạc Lãnh trở về.
Bởi vì trước khi hắn ta đánh trả thì đã truyền tin cho Nhạc Lãnh, lúc này Nhạc Lãnh cũng đã quay trở lại.
Nhạc Lãnh mới đi chưa lâu, một cường giả Thần Lâm như vậy dốc hết tốc lực để trở về thì có thể mất bao lâu? Ba mươi hơi thở? Hai mươi hơi thở?
Mã Hùng không tin, tứ đại thanh bài bổ đầu Ngoại Lâu Cảnh bước ra từ núi thây biển máu như bọn họ, mà có thể bị đánh tan chỉ trong ba mươi hơi thở.
Vì thế suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn ta khi bị tập kích chính là...
Địa Ngục Vô Môn đang muốn tìm chết!
Mã Hùng giẫm xuống một cước, nhưng bàn ta trong cái bóng kia lại đột nhiên rụt về.
Cùng lúc đó, Ngỗ Quan Vương đầu đội mặt nạ Diêm La đen nhánh cũng xuất hiện bên trong cái bóng của một tên thanh bài bổ đầu Nội Phủ Cảnh, chỉ thấy ông ta nhảy lên một cái rồi duỗi tay trực tiếp tấn công vào giữa lưng người kia.
Tất nhiên đòn tấn công này cũng diễn ra một cách im lặng không một tiếng động.
Những chỗ này không chỉ có mỗi Mã Hùng là thanh bài bổ đầu Ngoại Lâu Cảnh.
Gần như cùng lúc Mã Hùng lên tiếng, cả ba vị cường giả Ngoại Lâu Cảnh khác cũng ra tay.
Một người nói: "Lén lén lút lút, biệt tích tàng hình, tội lỗi xứng mặc!"
Bỗng nhiên trước mặt Ngỗ Quan Vương xuất hiện một con dao khắc, nó như muốn đâm xuyên mặt nạ, khắc ấn ký đại biểu cho tội ác lên mặt của ông ta!
Lại một người khác nói: "Không có chức mà tự tiện xông vào địa điểm quan trọng, tội lỗi xứng tẫn!”
Hai chân bị xiết chặt, khó mà di chuyển. Một con dao nhọn như xuất hiện từ trong hư không, mà xương đầu gối của ông ta đã sắp bị khoét mất.
Tiếp theo, lại có một giọng nói tàn nhẫn nham hiểm vang lên:
"Phạm pháp mà chạy, nảy sinh âm mưu, tội lỗi xứng cung!"
Ngỗ Quan Vương cảm thấy nửa người dưới mát lạnh, một thanh tiểu đao đã xuất hiện ở chỗ yếu hại của ông ta.
Mấy vị thanh bài bổ đầu Ngoại Lâu Cảnh này đều là đệ tử Pháp gia, thuật mà bọn họ tu chính là ngũ hình cổ xưa.
Mã Hùng chính là một nhân tài trong đó, chỉ thấy hắn ta đạp một chân về sau, trực tiếp đứng lên, ở xa xa chỉ về phía Ngỗ Quan Vương: "Phường trộm cướp ngu dốt, dám đâm mệnh quan Đại tề là ta, tội không thể tha thứ, phạt bị tử hình!"
Ngũ hình cổ xưa là mặc, nhị, cung, tẫn... tử hình!
Lần lượt là khắc mặt, cắt mũi, khoét xương bánh chè, thiến... tử hình!
Dường như có một cây đao hạ xuống từ trong hư không.
Đầu của Ngỗ Quan Vương trực tiếp bay lên!
Sau đó mặt nạ của ông ta vỡ vụn, trên mặt xuất hiện một chữ "cướp" màu đen. Chữ này mang ý nghĩa ông ta phải chịu hình phạt khắc mặt vì tội cướp.
Cùng lúc đó, toàn bộ xương đầu gối của ông ta bị khoét đi, hai chân mềm nhũn không thể nào đứng thẳng.
Mà giữa hai hàng lông mày của ông ta cũng sớm máu chảy ồ ạt.
Mạnh như Ngỗ Quan Vương của Địa Ngục Vô Môn, mà khi phải chịu bốn trong ngũ hình cổ xưa thì cũng bỏ mạng chỉ trong tích tắc!
Tất cả mọi người ở đầy đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Khương Vọng, đáy lòng vẫn căng thẳng như cũ.
Hắn từng nhìn thấy Ngỗ Quan Vương, tự mình cảm nhận uy thế của ông ta, sao ông ta có thể chết một cách dễ dàng như vậy được?
Ngay lúc Ngỗ Quan Vương chịu bốn hình phạt, thi thể chia lìa rồi ngã xuống, cùng lúc cũng có một bóng người giáng từ trên trời xuống.
Y dường như đột ngột rơi xuống dưới ánh mặt trời, chưa từng thấy một dấu vết nào trước đó.
Mà y vừa xuất hiện trong tâm mắt mọi người thì đã lập tức đi tới phía trước.
Đích đến chính là phòng cho khách!
Là phòng cho khách nơi giam giữ Thái Sơn Vương!
Ầm!
Toàn bộ nóc nhà bị đánh vỡ, trận pháp được thiết lập ở trong phòng đã bị y dùng nắm đấm được quấn quanh bằng các vòng ánh sáng xanh biếc đánh cho nổ tan tành.
Sau đó, Khương Vọng nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Thái Sơn Vương vang lên:
"Tần Quảng Vương! Ta không nói gì! Ta không nói gì hết!"
Toàn bộ phòng cho khách lập tức sụp đổ khi mà Tần Quảng Vương giáng xuống.
Trong đống đá và ngói rơi, Thái Sơn Vương của Địa Ngục Vô Môn đang nằm trên mặt đất lại liều mạng lùi về phía sau.
Trải qua sự tra tấn suốt đêm, giờ phút này hắn ta đã rất yếu ớt, nhưng giọng nói buồn phiền của hắn ta lại khiến cho mọi người thay đổi sắc mặt.
Mà Doãn Quan mới vừa đáp xuống chỉ nhàn nhàn liếc hắn ta một cái, rồi trực tiếp giáng một chưởng!
Trong nháy mắt máu thịt thành bùn!
Doãn Quan mạo hiểm tới đây, nhưng vốn không phải vì cứu người, mà là muốn giết người diệt khẩu!
"Ngươi muốn chết!"
Mã Hùng tức giận bừng bừng, lần thứ hai sử dụng hình phạt tử hình.
"Chết như thế nào?"
Bỗng nhiên cái đầu be bét máu thịt kia quay lại, đôi mắt đảo liên hồi nhìn hắn ta chằm chằm.
Bởi vậy mà Mã Hùng dừng lại.
Thanh bài bổ đầu Ngoại Lâu Cảnh triển khai tẫn hình lúc này bay tới, trực tiếp rút đao ở bên eo ra chém cái đầu người kia thành hai nửa.
Mà lúc này đây, Doãn Quan cũng hóa thân thành một luồng ánh sáng xanh biếc, phóng lên không trung nơi xa.
Mã Hùng lại nhìn lại hai nửa đầu người kia của Ngỗ Quan Vương, chỉ thấy nó "tan ra" như tuyết đọng gặp nắng gắt.
Phần "thi thể" còn lại của Ngỗ Quan Vương cũng bắt đầu tan dần.
Mãi cho đến lúc này, phía chân trời mới xuất hiện một bóng người.
Nhạc Lãnh với khí thế bùng nổ đáp xuống đình viện, nhưng lại chỉ thấy một đống tường đổ và một bãi thịt nát.
Khương Vọng cũng không biết thực ra Nhạc Lãnh đã sớm có kế hoạch cho tình huống như thế này. Thậm chí có khi ông ta còn cố ý rời đi để tạo "cơ hội" cho Địa Ngục Vô Môn.
Ông ta có hai kế hoạch, một là ở trên người Thái Sơn Vương, hai là ở chỗ Mã Hùng.
Mà Doãn Quan lại trực tiếp giết chết Thái Sơn Vương, khiến cho hậu chiêu của ông ta trở thành đồ trang trí.
Nhưng chỉ cần mấy người mã Hùng làm theo kế hoạch của ông ta, kéo dài thời gian một chút thì ông ta vẫn có thể bắt được thủ lĩnh của Địa Ngục Vô Môn.
Bọn họ đều là Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong và có tứ đại Thánh Lâu, lại còn lấy bốn địch hai, thế nhưng lại không chống đỡ nổi hai mươi hơi thở, để cho Doãn Quan nghênh ngang rời đi!
Nhạc Lãnh im lặng một lúc, cuối cùng không nói gì cả.
Nhưng mà việc không trách cứ này lại càng đau đớn hơn là đánh thẳng một cái tát lên mặt!
Có thể đoán được, mấy người Mã Hùng đã đánh mất sự tín nhiệm của bổ thần vào những nhiệm vụ về sau.
Mã Hùng quay lại nhìn về phía sau với sắc mặt khó coi, chỉ thấy một cánh tay nằm lẳng lặng trên mặt đất trong cái bóng của hắn ta.
Đó là tay của Ngỗ Quan Vương!
Đối với người tu hành mà nói, loại vết thương như gãy chỉ sẽ làm hao tổn nguyên khí, nhưng vẫn có thể nối liền với điều kiện tiên quyết là... chi bị gãy vẫn còn ở đó.
Mấy huyễn thuật đơn giản hoặc là thuật con rối sẽ không thể khiến mấy thanh bài bổ đầu tứ phẩm với kinh nghiệm phong phú bị mắc lừa được.
Cho nên Ngỗ Quan Vương thật sự hiện thân, cũng thật sự để lại cái tay này thì mới giấu được nhóm Mã Hùng, đầu tiên là thu hút sự tấn công của bọn họ, sau đó tạo nên cơ hội cho Doãn Quan giết chết Thái Sơn Vương.
Sự dũng cảm của Tần Quảng Vương thật đáng kinh ngạc, mục đích cũng rất rõ ràng.
Cho dù Nhạc Lãnh tự xưng là "người đánh cá" bậc nhất, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Doãn Quan thực sự là một con cá rất dũng cảm lại cực kỳ gian xảo.
Cắn mồi thành công mà vẫn thoát được câu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận