Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2203: Ta đến rồi, ngươi ở đâu (2)

Trương Lâm Xuyên quá rành Lục Diễm, tinh thông Bạch Cốt bí thuật, Vô Sinh Huyền thuật, U Lôi cấm pháp, mấy năm nay không biết Lục Diễm đã lén lút chuẩn bị bao nhiêu... dù lúc này hắn bị thương nặng, cũng vẫn không phải là dễ đối phó.
Nên hắn nói khoác chuyện giết nhiều để thành đạo, nói khoác lên muốn giết ngàn vạn người, chẳng qua đều chỉ để cuối cùng đưa ra bí thuật, để Lục Diễm rời đi.
Phun khối nội tạng mang theo máu này ra, hắn cảm nhận được một sự thoải mái như thoát thai hoán cốt.
Tuy với tu vi hiện giờ, thương thế trên cơ thể rất khó mà bù đắp.
Nhưng đau đớn của cơ thể là hoàn toàn tách biệt với niềm vui sướng của thần hồn.
Kiếp thứ nhất, đã vượt qua!
Hắn đã có thêm nhận thức về "Thiên Ý Kiếp", có thêm kiến thức sau này làm sao để kích phát, làm sao để ứng phó.
Ngoài ra, hắn giết đến oanh oanh liệt liệt như vậy ở núi Yến Vân, quyết định để kiếp nạn đầu tiên của mình có quy mô lớn thế này, chính là để bắn cho Khương Vọng một tín hiệu !
Ngươi bảo không muốn sống cùng trời đất với ta hả, nay ta ở đây rồi này, ngươi ở đâu?
Hắn rất mong chờ Khương Vọng tới tìm mình, tiện thể bổ sung luôn cho mình một kiếp trong cửu kiếp.
Trong cõi u minh hắn cảm giác được, đây là một bước vô cùng quan trọng.
Hắn hoàn toàn tin, đó sẽ là một trận chiến cực kì nguy hiểm, hắn cũng vô cùng tin, mình sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
Trần Phác từng nói "Bách kiếp sinh tử chưa quay đầu", hắn rất mong chờ muốn biết sau cửu kiếp, mình sẽ có thể đi tới đâu.
Cẩn thận gấp cái khăn tay dính máu lại, thong dong rời khỏi địa cung, ném những khối thịt không có sinh cơ kia lại sau lưng.
Ánh mặt trời quá chói làm hắn có hơi không quen, nhưng hắn vẫn vững bước chân, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt trời ở cao trên bầu trời.
Mặt trời chói chang, sao có thể không chiếu sáng ta?
Cứ nhìn thế một hồi, khóe miệng hắn nở nụ cười.
Hắn đã xác định được mục tiêu kế tiếp.
Chiến đấu trong địa cung sẽ nhanh chóng được truyền ra, Đan quốc và Tống quốc ở gần Yến Vân sơn nhất định sẽ tăng cường đề phòng nghiêm ngặt...
Hắn quyết định đi Ngụy Quốc để chơi một chút.
Đại tướng quân Ngô Tuân của Ngụy quốc là danh tướng thiên hạ. Hắn có đủ sức mạnh để giết người ngày, có đủ trí tuệ để giết người này, và tuyệt đối không thiếu quyết đoán để giết người này.
Nhân vật anh hùng như vậy, rất thích hợp chủ trì trận sinh tử kiếp thứ hai của hắn.
...
...
Cười mỉm, cười khẽ, cười vui vẻ.
Cười tươi như hoa, nở trong gương đồng.
Nụ cười trông có chút không chân thực. Nữ nhân nhìn vào gương cẩn thận chỉnh sửa thêm một hồi, nụ cười mới trở nên tự nhiên.
Cười đến khuynh quốc khuynh thành.
"Khương Vọng đâu?"
Nàng không quay đầu lại hỏi.
Thị nữ sau lưng nhìn vào gương đồng từ xa, nhìn đến ngây dại, nghe thấy tiếng mới hồi phục tinh thần:
"Trước đây không lâu đã đi Tinh Nguyệt Nguyên."
"Nhanh vậy? Xem ra sát tâm của hắn lần này rất kiên định."
Đệ nhất mỹ nhân Đại Sở, Dạ Lan Nhi, đứng dậy xoay người.
Chiếc váy dài hoa lệ cực điểm trở nên bị lu mờ.
Có câu trăm hoa xấu hổ, trăng sáng phải che mặt.
như người từ trong tranh, đi ra nhân thế.
Không cần thêm một động tác nào, chỉ đứng yên cũng mang theo phong cảnh.
"Ta lại đi gặp hắn."
Nàng ta đương nhiên là không hài lòng với kẻ bỏ chạy mất dạng ở Kiến Ngã Lầu hồi trước. Hiện giờ Khương Vọng đã có thực lực mạnh hơn, có địa vị cao hơn, có lực ảnh hưởng lớn hơn... và cũng có tính khiêu chiến hơn.
Thị nữ nghiêng người mở cửa, rất hiểu chuyện không nói lời nào.
Dạ Lan Nhi đi ra ngoài.
Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng ta dừng lại.
Vì ngoài cửa có một người đang đứng.
Một nữ nhân.
Mang khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt câu hồn đoạt phách.
Môi đỏ mọng khẽ động, càng lộ ra một chút diễm lệ, làm lòng người lao đao.
Hai đôi mắt đẹp nhìn nhau, làm người ta có cảm giác là bạch ngọc phỉ thúy và minh châu hổ phách hòa chiếu vào nhau, đẹp không sao tả xiết.
"Bây giờ thì không nên quấy rầy hắn."
Nữ nhân đứng ngoài cửa nói.
Giọng nàng cực kỳ lười biếng, như hải đường ngủ xuân mới tỉnh giấc.
Thay vì nói là cảnh cáo, ngược lại càng giống như là nài nỉ hơn.
Dạ Lan Nhi đứng trong cửa vẫn nở nụ cười gần như hoàn mỹ, giọng nói phát ra cũng gần như hoàn mỹ:
"Muội muội nói vậy là sao? Ta đi giúp hắn chứ đâu phải quấy rầy hắn."
Mỗi một chữ phát ra, đều đã trải qua vô số lần luyện tập, nên mới có thể gần như hoàn mỹ như thế.
Đẹp đến mức giữa đám mỹ nữ như mây ở đất Sở, vẫn được xưng là đệ nhất.
"Tỷ tỷ nghe ta đi."
Nữ nhân ngoài cửa đi vào, đảo mắt quét qua, đợi thị nữ kia rời đi rồi, mới trở tay đóng cửa phòng lại.
"Hắn bây giờ, rất nguy hiểm..."
...
...
Ngoại trừ chuyện lớn liên quan đến sinh tử, có ai tiếc mạng mà lại đi liều mạng.
Một lá thư công khai của Khương Vọng khiến cả thiên hạ tiêu diệt Vô Sinh Giáo, đã tạo nên ảnh hưởng cực lớn, khiến cả thiên hạ đều nhận ra lực ảnh hưởng của vị tuyệt thế thiên kiêu này.
Là một người thuộc thế hệ trẻ có lực ảnh hưởng không gì sánh kịp!
Từ sau khi đoạt giải nhất Hoàng Hà hội, hắn luôn là nhân vật tiêu điểm được thiên hạ chú ý.
Tiếp đó trận chiến ở Tinh Nguyệt Nguyên, Tề thiên kiêu thắng Cảnh thiên kiêu, trận chiến Tề - Hạ lấy thân trấn Họa Thủy, một trận phong hầu.
Danh vọng của hắn đã đạt đến đỉnh !
Còn có vinh dự gì gây được oanh động hơn một Quân Công Hầu thực phong của Bá quốc mới hai mươi mốt tuổi?!
Còn có câu chuyện gì khiến người ta động dung hơn chuyện một người trẻ tuổi tiền đồ vô hạn, lại đi liều mạng cứu vớt muôn dân trước tai ách?
Cho đến khi lá thư công khai kia được gửi đi...
Cả thiên hạ hưởng ứng, cả thế gian đều nhấc lên cơn thủy triều tiêu diệt Tà giáo.
Và, đâu chỉ dừng lại ở Vô Sinh Giáo!
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, số lượng tà giáo bị phá hủy trong thiên hạ trở thành nhiều vô số kể!
Mọi người cảnh giác với tất cả những người truyền giáo có hình dáng khả nghi, với bàng môn tả đạo, làm đám người tà giáo kia ai cũng phải cụp đuôi làm người, khoảng thời gian này không dám đi truyền giáo, quả thực cứ như đang ở Khung Lư Sơn ! quê nhà của thần linh. Dám đi tranh tín ngưỡng với thần linh, không sợ bị nghiền chết như đám thần vớ vẩn nhỏ bé kia à!
Đa phần người thường không nhìn thấy được đại quốc đánh cờ đằng sau chuyện này, không nhìn thấy được đại thế huy hoàng mà Khương Vọng mượn, không nhìn thấy được sự xác nhận của Tam Hình Cung.
Họ chỉ nhìn thấy, lá thư công khai được Võ An Hầu Khương Vọng phát ra, chính là một lá cờ được dựng lên trong trời đất, được các nước trong thiên hạ đều hưởng ứng, từ ngày hôm nay, phàm là nơi có ánh mặt trời chiếu vào, Vô Sinh Giáo sẽ không được sống yên ổn!
Đây là uy vọng cỡ nào! Lực ảnh hưởng cỡ nào!
Khương Vọng, đã tạo nên sự đả kích mạnh mẽ đối với Tà giáo, cứu bao nhiêu người thiên hạ ra khỏi nước sôi lửa bỏng, cứu lại bao nhiêu cuộc đời tan nát.
Người ta không tiếc lời ca ngợi, vui lòng ca tụng. Đã có người hô lên khẩu hiệu "thiên hạ đệ nhất thiên kiêu", thậm chí còn không thêm tiền tố Nội Phủ, Ngoại Lâu, Thần Lâm gì gì đó vào.
Đương nhiên Khương Vọng không dám nhận.
Hắn biết mình còn lâu mới có được thực lực như vậy, còn lâu mới có được sức ảnh hưởng như vậy, đây vốn chỉ là vì cơ duyên xảo hợp, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Nhưng lần này khi rời khỏi Lâm Truy, đến núi Yến Vân xa xôi, những gì hắn gặp được, đều khác xa quá khứ.
Cả thế giới đều tràn ngập thiện ý!
Hắn bay thẳng một đường, hoàn toàn thông suốt.
Dù có mấy quan ải bị giới nghiêm, nhưng hắn cũng chỉ cần báo ra danh hào của mình, sau khi xác minh, liền lập tức được cho đi.
Không ngừng có người, có quen có không quen, tập hợp tin tức liên quan tới Vô Sinh Giáo tới cho hắn, giúp hắn vẽ ra quỹ tích hành động, cổ vũ, ủng hộ, muốn đi theo hắn.
Trong vòng một đêm, khắp nơi đều là bằng hữu!
"Hôm nay được gặp Võ An hầu, thật là may mắn! Mời đi qua bên này, ta mở đường cho ngài!"
"Mau mau mở cổng cho Võ An hầu!"
"Tham kiến Võ An Hầu! Tại hạ có một phần điển tịch truyền giáo của Vô Sinh Giáo, hy vọng có thể trợ giúp ngài đả kích tà giáo..."
"Ngài cứ thoải mái đi tiếp, ta đã đưa tin đi rồi, sẽ không có ai dám không có mắt cản đường."
"Ngài là người mà cả đời ta sùng bái nhất, ta đã lấy đầu một Địa Sát sứ giả tới đây, mời ngài đạp lên cái đầu này đi qua, cầu cho chuyến đi này một đường thuận lợi, nhất định giết chết yêu nhân Vô Sinh Giáo kia!"
Hắn không giống đang đi đánh nhau một trận đấu sống chết, mà giống như đang kiểm duyệt sơn hà tốt đẹp của nhân gian, cả đường đi đều là hoa tươi và tiếng vỗ tay.
Nhưng càng như thế, hắn càng trầm mặc.
Một đường bay nhanh về phía tây, thanh kiếm trong tay chưa từng buông lỏng.
Quân thần Trang Quốc vu cáo hắn thông ma, Đài Kính Thế công khai truy nã, lúc tiếng mắng chửi trong thiên hạ như nước thủy triều ! hắn tự nói với mình, ta muốn nhận ra "Ta".
May mắn nhấc lên nước lũ, đứng giữa sóng triều thời đại, khi thiên hạ tôn hắn như thần, hắn cũng muốn nói với mình ! ta muốn nhận ra "ta"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận