Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 392: Ngươi cười cái gì?

Rèm xe được vén lên, lộ ra một cánh tay thon dài.
Tiếp đó là một tay áo thiếp lá vàng mỏng, rồi đến một búi tóc đen nhánh óng mượt, người đó ngẩng đầu lên...
Lộ ra một khuôn mặt đầy nốt rỗ.
Nói khách quan thì ngũ quan của y cũng không khó nhìn, nhưng mà những nốt rỗ đó khiến cho người ta không thể nào bỏ qua được, thật sự ảnh hưởng vô cùng lớn đến nhan sắc.
Lúc tấm bái thiếp bay nhanh đến, người này cũng không hề nhúc nhích.
Cho đến khi một tờ bái thiếp thật mỏng bắn chính xác vào trong xe thì y mới hơi nghiêng đầu qua. .
Trên tấm bái thiếp kia dùng chỉ vàng thêu một chữ "Bảo" chói mắt.
"Người đánh xe" Đằng Long Cảnh vừa dùng một tay trấn áp con ngựa bị kinh sợ, vừa giận tím mặt nói: "Kẻ này khinh người quá đáng!"
Hai gã hộ vệ đi theo bên cạnh xe ngựa đều có tu vi Đằng Long Cảnh. Gần như đồng thời rút đao, hoàn toàn là tư thế chủ nhục thần chết, một lời không hợp là đổ máu ngay.
Bảo Trọng Thanh đưa tay lấy tấm bái thiếp hoàn hảo không hư hại gì, trong mơ hồ lộ ra tu vi hàng đầu.
"Phù!"
Y nhẹ nhàng thổi vụn gỗ dính trên tấm bái thiếp đi.
Sau đó cau mày nói: "Hô to gọi nhỏ cái gì?"
Lại liếc mắt nhìn hộ vệ của mình: "Thu đao lại, hôm nay bản công tử đến đây làm khách, các ngươi như vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Người đánh xe im miệng, hộ vệ cũng thu đao lại.
Gã vươn người xuống xe ngựa, phất ống tay áo chẳng dính chút bụi nào, nhàn đạm phong thanh nói: "Mối quan hệ giữa hai nhà, Thắng công tử có địch ý với ta là chuyện hiển nhiên, chúng ta đã chủ động đến kết giao bằng hữu, hạ lại có khí độ như vậy?"
Bảo gia và Trọng Huyền gia thế như nước với lửa, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Có thể làm kẻ thù chính trị của Trọng Huyền gia, đương nhiên Bảo gia cũng không hề đơn giản.
Một nhà ba Bá tước, trong đó có một tước vị được cha truyền con nối, có đất phong có quyền lực thực sự. Thế lực trải khắp hai giới quân sự và chính trị, không kém Trọng Huyền gia.
Bảo Trọng Thanh là con thứ của gia chủ Bảo gia Sóc Phương Bá, quả thật chính là con cháu của nhất đẳng thế gia ở Lâm Truy thành.
Mặc dù mặt mũi y khó coi, nhưng nhất cử nhất động lại tương đối có khí độ.
Tự cầm lấy bái thiếp, bước qua những lễ vật của mình bị vứt bỏ ngoài cửa, đi đến trước cửa phủ, nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Không thể không nói, phong thái này thập phần hoàn hảo, cho dù là ai cũng chẳng thể bắt bẻ nổi.
Tiếng của gã sai vặt ở biệt phủ Hà Sơn cung kính vang lên sau cánh cửa:
"Mời ngài trở về, Thắng công tử nói, hôm nay không tiếp khách".
Bảo Trọng Thanh ngừng tay, giọng nói lộ vẻ thành khẩn: "Xin truyền lời giúp, Bảo Trọng Thanh của Bảo thị tới chơi. Lần này tới không có ý gì khác, quả thật chỉ một lòng muốn kết giao bằng hữu".
"Cút!"
Tiếng gầm giận dữ như sấm sét giữa trời quang vang lên, khiến cho hai con ngựa kéo xe phía sau sợ hãi co rụt cả người lại.
Đúng là giọng nói của Trọng Huyền Thắng.
Dù Bảo Trọng Thanh có phong độ hơn nữa thì cũng chẳng thể nhịn thêm được, trầm giọng nói: "Trọng Huyền Thắng, ngươi không cho ta mặt mũi sao?"
Cạch một tiếng, cửa lớn mở ra.
Trọng Huyền Thắng phất tay áo bước ra: "Hừ, Bảo mặt rỗ ngươi, tự đưa mặt đến cửa cho ta đánh, còn ngại ta đánh đau quá sao?"
Bảo mặt rỗ.
Cả thành Lâm Truy không ai không biết, đây chính là điều cấm kỵ của Bảo Trọng Thanh.
Cả khuôn mặt gã bị chọc tức đến đỏ rực lên, cho nên những nốt rỗ trên mặt lại càng thêm rõ ràng, nhất thời giận đến không nói ra lời.
Lúc này, phu xe kia từ trên xe nhảy xuống, chỉ mấy bước đã đến, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Chủ nhục thần chết, công tử, xin cho tiểu nhân thay ngài dạy dỗ hắn!
Trọng Huyền Thắng liếc kẻ có đôi tay với khung xương thô to dị thường kia một cái rồi hỏi: "A, Phúc Hải thủ Diêm Nhị hả?"
Người này xuất thân từ lục lâm thảo khấu, lúc đầu mười tám người tung hoành ở Lâm Hải quận, cướp bóc khắp nơi, được xưng là đệ nhất Đằng Long Lâm Hải.
Ngay cả Trọng Huyền Thắng cũng đã từng nghe đến tên tuổi của gã, có thể thấy được là một kẻ không hề tầm thường.
Nhưng ngữ khí của Trọng Huyền Thắng lại thay đổi, trong nháy mắt lạnh xuống: "Làm chó của Bảo gia, không biết trời cao đất rộng nữa à?"
Diêm Nhị chẳng hề để ý bĩu môi, ngược lại có mấy phần vui vẻ: "Trọng Huyền công tử, ngài muốn dạy dỗ ta sao?"
Bịch.
Thập Tứ vừa bước ra viện, phát ra một tiếng vật nặng va chạm. Cũng không nói lời nào, nhưng ý tứ thì lại rất rõ ràng.
Khương Vọng cũng đi ra, nhưng chỉ ở một bên mỉm cười xem náo nhiệt, không thể hiện thái độ. Hắn rất có lòng tin với thực lực của Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ.
Bảo Trọng Thanh đưa tay lên, ngăn cản Diêm Nhị, lại nhìn sang Trọng Huyền Thắng, âm thanh trầm thấp đến cực điểm: "Tình cảnh của ngươi bây giờ tốt lắm sao? Đợi đến khi Trọng Huyền Tuân tu luyện xong thì sẽ thế nào? Đối đầu với Vương Di Ngô thì thế nào? Còn tính toán ân oán của thế hệ trước nữa sao? Trong chuyện này, bên nào nặng bên nào nhẹ ngươi không phân biệt được à?"
"Vương Di Ngô chỉ là một cái đầu gỗ, Trọng Huyền Tuân lại là chim trong lòng. Ngay cả tình thế của ta đang vô cùng tốt đẹp mà ngươi cũng không nhìn ra, còn dám tới hỏi ta không biết phân biệt bên nào nặng bên nào nhẹ?"
Biểu hiện của Trọng Huyền Thắng ngang ngược kiêu ngạo, thái độ vô cùng ác liệt: "Bây giờ ngươi nên tự dọn dẹp một chút rồi quay về đi, như thế thì còn có thể vớt vát vài phần thể diện!"
Keng!
Tiếng rút đao vang lên.
Hai tiếng hòa lại thành một.
Hai gã hộ vệ của Bảo Trọng Thanh tiến đến.
Hai người này là Bình Tây Song Sát. Thành danh tại biên Bình Tây quận, được xưng là Song Đao Trảm Nội Phủ. Từ khi được Bảo thị thu về dưới trướng, đã ở thành Lâm Truy tạo được danh tiếng không nhỏ.
Đương nhiên, từ khi Dương quốc bị Tề quốc sát nhập thì Bình Tây quận đã không còn được tính là một biên quận nữa.
Biểu cảm của Trọng Huyền Thắng vẫn ngang ngược kiêu ngạo như trước.
Thập Tứ vẫn ôm kiếm bất động như cũ.
Khương Vọng vẫn cười nhạt không nói như thế.
Bọn hắn đã từng chém giết từ núi thây biển máu đến đây, tình cảnh trước mắt này, những... kẻ lục lâm thảo khấu hung danh khét tiếng kia, quả thực chẳng đáng nhắc đến.
Bảo Trọng Thanh tức giận nhìn Trọng Huyền Thắng một lát, bỗng nhiên quay đầu, nhìn Khương Vọng quát: "Ngươi cười cái gì?"
Khương Vọng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vì để tránh phiền toái, vẫn giải thích: "Ta chỉ là bằng hữu của hắn, tạm ở lại chỗ này thôi. Các ngươi có mâu thuẫn gì thì tự giải quyết với nhau đi, không cần quan tâm đến ta".
Hắn tin vào thực lực của Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ, thỉnh thoảng mỉm cười cũng không phải là không thể, cho nên từ đầu đến cuối chưa hề nói một câu quá khích nào, thậm chí cũng không làm ra động tác khiến cho người ta hiểu lầm, không ngờ làm đến nước đó rồi mà vẫn bị bới móc!
"Ta hỏi ngươi cười cái gì!" Bảo Trọng Thanh giống như đã không thể nén giận được nữa, gầm lên với Khương Vọng.
Đây chính là quyết bới móc cho bằng được, tránh cũng tránh không được, Khương Vọng bị chọc giận, dứt khoát lạnh nhạt nói: "Ta cười ngươi đó, thì sao?"
Bảo Trọng Thanh gật đầu, lùi về sau một bước, chỉ tay về phía trước: "Giết hắn cho ta!"
Gần như đồng thời, hai gã hộ vệ và phu xe kia, ba cao thủ Đằng Long Cảnh cùng lúc tiến lên gây khó dễ.
Khương Vọng giận đến mức nghiến răng.
Hóa ra là muốn giết người để ra oai, nhưng mà Trọng Huyền Thắng khẳng định là không thể giết.
Là cận vệ của Trọng Huyền Thắng, tử sĩ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, giết Thập Tứ thì quả thật là kết một mối thù không đội trời chung.
Vậy thì chỉ có hắn mang thân phận là một môn khách đứng ngoài xem cuộc vui, hiển nhiên chính là một lựa chọn cực kỳ tốt để trở thành vật hy sinh!
Bổn đại gia nhìn có vẻ như dễ giết vậy sao? Còn để cho ngươi kén cá chọn canh?
Khương Vọng giận dữ rút kiếm chém đến.
Kiếm quang hỗn chuyển, một kiếm ba cách.
Trước tiên là ngăn đao, tiếp theo là tung chưởng, cuối cùng lại chém một đao.
Chỉ thấy hai tay thô to của Diêm Nhị bổ xuống, như bao cả bầu trời.
Còn đơn đao đan xen của Bình Tây Song Sát phối hợp hoàn mĩ, cuốn thành một đoàn ánh đao rực rỡ!
Ánh đao như biển...
Khương Vọng chỉ quát một tiếng: "Hai người các ngươi không cần nhúng tay!"
Lúc này hắn đang tức giận, quyết định chứng minh thực lực của mình một chút.
Nhưng khóe mắt hắn thoáng đảo qua.
Nào cần chờ hắn lên tiếng.
Cùng lúc ba người đối phương đồng thời đánh đến, Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ liền vô cùng ăn ý lùi về trong viện, cơ thể cũng vô cùng thả lỏng, nhìn dáng vẻ chẳng khác gì đang đi tản bộ.
Con bà nó!
Khương Vọng lặng lẽ chửi tục trong lòng một câu.
Khương Vọng không lùi mà tiến, cả người giống như một lòng muốn chết, thoáng chốc đã tiến vào trong ánh đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận