Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 578: Màn lớn

Thương đội xuất phát chưa được bao lâu, Khương Vọng đã nhìn thấy ký hiệu của nhóm thanh bài ở ven đường. Vài nhánh cây nhìn có vẻ như tùy ý nối lại với nhau, nhưng chỉ có bổ đầu thanh bài cấp bậc nhất định mới có thể đọc hiểu hàm nghĩa trong đó.
Sau khi nhìn thấy ký hiệu, lấy lý do trời oi bức, Khương Vọng đã cưỡi ngựa nửa ngày trời liền trở lại trong xe.
Chằng qua là trước khi vén rèm, hắn đặt mu bàn tay ở sau lưng, làm như vô tình gảy ngón tay ba lần.
Xung quanh không hề có ai chú ý đến hắn, nhưng Khương Vọng biết chắc chắn có người có thể bắt được ý nghĩa của thủ thế này.
Đây là cách dùng của thanh bài, xác nhận đầu lĩnh Tần Quảng Vương của Địa Ngục Vô Môn ngay trong thương đội. Hắn dùng thanh bài của mình để bảo đảm độ chuẩn xác của tin tức.
Ngồi vào trong xe, trên mặt Khương Vọng không chút biểu cảm.
Đồng thời hắn đã xác định một việc, là ngay trong nhánh thương đội này có ám tử của thanh bài Tề quốc.
Chỉ là không biết trực thuộc nhà nào.
Trên danh nghĩa, Đô Thành Tuần Kiểm Phủ quản lý thanh bài bổ đầu của cả nước, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa. Thanh bài các nơi vẫn do quan địa phương phụ trách. Lớn là phủ Quận Thủ hay nhỏ là phủ Thành Chủ đều như thế. Cùng lắm là khi thanh bài quá cảnh để phá án thì thanh bài nơi đó đều phải phối hợp.
Dương địa là ngoại lệ, bởi vì được đưa vào thuộc địa gần đây, thanh bài bổ đầu của ba quận Dương địa chủ yếu đều lấy thanh bài bổ đầu do Đô Thành Tuần Kiểm Phủ phái xuống làm cơ cấu, lại thu nạp thêm bổ đầu siêu phàm địa phương mà thành lập.
Thực sự thuộc quản lý của Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, nhưng đây chắc chắn sẽ không dài lâu.
Trấn Phủ Sứ của ba quận Dương địa, trừ Hoàng Dĩ Hành phải cẩn thận điệu thấp ra, hai vị còn lại chắc chắn sẽ nghĩ cách thu hồi phần quyền lực này.
Dù cho Điền gia hay Cao gia, đều có sức mạnh và thực lực để làm như vậy.
Hiện tại, Khương Vọng vẫn chưa rõ bọn họ đã hoàn thành việc này hay chưa. Do đó cũng không thể xác định ám tử trong thương đội là do ai giấu xuống.
Nếu như phía sau là Điền An Thái, thực hiện vài hành động để tăng kiểm soát tại nơi mình quản lý thì rất bình thường. Nhưng nếu là ám tử của Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, vậy thì vấn đề hơi nghiêm trọng. Chứng tỏ có người chú ý đến hắn ... có thể liên quan đến Lâm Hữu Tà?
Quay đầu tra xem nhánh thương đội này có thêm người mới vào làm hay không, sẽ rất dễ đoán ra kết quả. Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để làm chuyện này.
Hắn đã đưa tình báo, dù là ai cũng tuyệt đối không để vuột mất tình báo này.
Tần Quảng Vương là con cá lớn nhất trong cả hành động truy bắt!
Bắt được con cá này, đủ để ăn no.
Dù là ám tử do ai sắp xếp, Khương Vọng cũng không tính phản ứng gì cả.
Chờ đến khi hành tung của Doãn Quan được chứng thực, thì hiềm nghi của hắn lập tức sẽ được rửa sạch.
Những việc xấu xa thật sự, Trọng Huyền Thắng đều giao cho Ảnh Vệ đi làm. Trong Đức Thịnh thương hội không có việc cần phải giấu giếm, để người khác hiểu rõ một chút cũng tốt. Dù sao so với những suy đoán ác ý thì đáng tin hơn nhiều...
Tiếp theo, chỉ cần chờ Nhạc Lãnh đuổi đến.
Không cần nghi ngờ, có được tin tức chuẩn xác của Tần Quảng Vương, lão chắc chắn sẽ chạy đến với tốc độ nhanh nhất.
Bằng không lão xuống núi để làm gì?
Ngay lúc này, trong lòng Khương Vọng bình tĩnh lạ thường. Thậm chí hắn còn phân ra một phần tinh thần, tiến vào Nội Phủ tiến hành chải vuốt đâu vào đấy.
Nếu như so sánh Nội Phủ với một tòa phủ đệ cụ thể, thì phòng ốc đình viện, mỗi một góc cũng phải thường xuyên "quét sạch", chỗ nào không được thỏa đáng thì phải lập tức sửa chữa".
Mà đối với đứa trẻ trong tòa phủ đệ này, thì chính phủ đệ là một thế giới rộng lớn, nó sẽ phải tìm "trân bảo" được cất giấu ở một vài nơi. Có lẽ là một vài viên đá sáng óng ánh, hay chỉ là một cái ná cao su.
Người tu hành chính là đứa trẻ đó, còn Nội Phủ chính là tòa phủ đệ kia.
Khương Vọng đã hái xuống hạt giống thần thông quý giá nhất, nhưng vẫn còn có thể thử khai quật bí tàng.
Thương đội tiến về phía trước theo trật tự.
Trừ Tiêu quản sự ra thì trong cả thương đội cũng không có tu sĩ siêu phàm thứ hai. Bởi vì an ninh Tề quốc rất tốt, đạo tặc bình thường vẫn còn có không gian sinh tồn, bởi vì quan phủ lười để ý đến.
Nhưng hầu hết tu sĩ siêu phàm nếu đi làm thổ phỉ, đều sẽ bị tiêu diệt rất nhanh.
Mà sau khi đến Dung quốc, bọn họ là người Tề, sẽ được chính phủ Dung quốc dụng tâm bảo hộ.
Cho nên căn bản không cần quá nhiều vũ lực siêu phàm.
Có lẽ thanh bài ám tử được giấu xuống đó là ngoại lệ, có thể có bí pháp ẩn giấu thực lực gì đó, nhưng nói không chừng lại là người bình thường. Có lúc người thường không có tu vi, khi thi hành nhiệm vụ có lẽ sẽ dễ hơn nhiều, bởi vì thường bị xem nhẹ.
Phần lớn người trong nhánh thương đội này, cũng chỉ là người bình thường hòa nhập vào trong thương đội sinh sống mà thôi.
Nhưng không ai biết được, sắp sửa có kịch biến thế nào đang chờ ở phía trước.
Bích Ngô quận.
Trong một sân nhỏ kín đáo.
Thanh bài bổ đầu do Mã Hùng cầm đầu đã bao quanh nơi này.
Trong hành động trước, Nhạc Lãnh đích thân sắp xếp đội truy nã lùng sục Bích Ngô quận, từng bước ép sát. Sau khi lão đột nhiên rời đi, Mã Hùng tiếp tục chấp hành, vây mấy tên Diêm La đã chạy đến Bích Ngô quận ở trong sân này.
Lúc này chính là thời điểm để thu lưới.
Vì bù đắp chiến lực thiếu thốn do Nhạc Lãnh rời đi, trừ nhóm thanh bài bổ đầu của Mã Hùng ra, còn có Dương Lạc - Bích Ngô Quận Thủ tự mình dẫn đội, thêm ba nghìn quân binh Bích Ngô quận tạo thành quân trận.
Chỗ sức mạnh này, hoàn toàn có thể một lưới tóm gọn đám Diêm La còn sót lại...
Nhưng mà đám Diêm La nhìn thấy màn này lại không hề sợ hãi.
Bởi vì chân thân của chúng cũng không ở nơi này.
"Quả nhiên Tần Quảng Vương đã dẫn Nhạc Lãnh đi!"
Trong màn sáng Ngỗ Quan Vương hiển hóa, thần sắc Bình Đẳng Vương kích động nói.
Bích Ngô Quận Thủ Dương Lạc được mời đến, chứng tỏ Bộ Thần Nhạc Lãnh thật sự đã không còn ở đây. Để đảm bảo không có sai sót, Mã Hùng đến từ Đô Thành Tuần Kiểm Phủ chỉ có thể cầu viện quan phủ Bích Ngô quận.
Dương Lạc đích thân dẫn binh, đủ để chứng minh y rất coi trọng việc này.
Nhưng Bình Đẳng Vương không hề xem trọng Dương Lạc. Trong hiểu biết của gã, mạnh nhất Ngoại Lâu Cảnh hẳn là Tần Quảng Vương, ngồi vững bảo tọa thủ lĩnh trong đám Ngoại Lâu đỉnh phong không ai phục ai của Địa Ngục Vô Môn, thì đương nhiên là có thực lực áp đảo tất cả mọi người.
Còn về những cao thủ khác, chưa tới Thần Lâm Cảnh thì sức mạnh cũng có giới hạn. Nhạc Lãnh rời đi chứng tỏ đường sống của gã tăng lớn. Cho nên gã lại không kích động sao.
"Tần Quảng Vương đã thực hiện lời hứa." Tống Đế Vương ậm ờ nói.
Biện Thành Vương nhìn Ngỗ Quan Vương: "Ngươi sao rồi? Còn chống cự được không?"
Ngỗ Quan Vương rõ ràng đã suy yếu: "Bộ phận có thể tách trên người ta đều đã tách rồi, tạm thời chắp vá thân thể, hiện tại ngay cả thực lực Nội Phủ Cảnh cũng không ổn định. Hành động phía sau chỉ có thể dựa vào các ngươi."
Lúc này, bọn Mã Hùng bao vây trong sân, tất cả năm vị "Diêm La" đều do máu thịt Ngỗ Quan Vương biến thành. Chính là để dẫn đội truy nã đi, tạo cơ hội chạy trốn.
Tống Đế Vương gật đầu: "Chuyện của ngươi đã làm xong, hiện tại đến phiên bọn ta."
Ngay bây giờ, bọn Mã Hùng đã đánh đến sân nhỏ, có lẽ sắp sửa phát hiện mục tiêu là giả.
Ngỗ Quan Vương ngắt kết nối với màn sáng chiếu ở sân nhỏ kia để tránh bị theo dõi, vẫn dùng ngữ điệu khó nhọc nói: "Bọn chúng không thể mời được tuyệt đỉnh cường giả của Tề quốc, nếu không thì cũng không chỉ phái ra mỗi Nhạc Lãnh. Hiện tại Nhạc Lãnh đã bị dẫn đi, chúng ta còn gì phải sợ? Trước khi Tần Quảng Vương rời đi đã lệnh cho chúng ta chia binh hai đường, một đường đi Tĩnh Hải Cao thị, một đường đi thành Thiên Phủ.
Tiêu diệt Tĩnh Hải Cao, đánh sập Thiên Phủ thành, quậy một trận long trời lở đất."
"Tề quốc vừa mới thôn tính Dương quốc, rất nhiều thế lực Đông vực bất mãn, nhưng chỉ giận mà không dám nói, chúng ta tạo cơ hội cho bọn họ. Sau đó nhân lúc hai quận đại loạn, tự mình chạy đi, sau đó hội hợp ở quần đảo ven biển."
"Trải qua trận này, Địa Ngục Vô Môn của chúng ta chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ, rất nhanh sẽ lớn mạnh."
Rõ ràng là lời nói có tính kích động vô cùng, nhưng ngữ điệu lại ôn hòa, không chút gợn sóng.
Cũng may đám Diêm La này đã sớm quen thuộc phong cách nói chuyện của gã.
"Tĩnh Hải Cao có lẽ khó đối phó hơn. Dù sao một quý phi được sủng ái, chắc sẽ còn giấu không ít đòn sát thủ."
Tống Đế Vương bình tĩnh nói: "Tần Quảng Vương gánh vác trách nhiệm gian nan nhất. Trong lần hành động này của Tề cảnh, ta ở dưới y, cho nên ta đi Tĩnh Hải quận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận