Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1130: Lục hợp trụ

"Lâm huynh, dường như tinh thần của ngươi hơi mất tập trung thì phải?"
Người nói chuyện có đôi mắt sáng lương thiện, tư thái xinh đẹp, là thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Thịnh quốc, Giang Ly Mộng.
Thịnh quốc không phải là một quốc gia bình thường.
Cùng là nước phụ thuộc, Trang quốc là một cây đinh mà Cảnh quốc đóng ở biên giới phía Tây.
Nói là cây đinh, cũng chính là cùng mấy nước Ung, Lạc, Mạch, Thành này xung đột qua lại, tuyệt đối không dám động đến trên đầu Tần quốc.
Thậm chí Tần quốc còn ngang nhiên "mượn Cảnh" mai phục giết chết Tả Quang Liệt, Trang quốc cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng, sau đó lại đòi một chút lợi ích an ủi.
Nó không có khả năng từ chối Tần quốc, Ngọc Kinh Sơn cũng sẽ không yêu cầu nó như vậy.
Mà Thịnh quốc xưng danh nước phụ thuộc bậc nhất, lại trực tiếp ở khu vực phía Bắc, đánh một trận chiến trực diện với Mục quốc!
Nếu như nói Trang quốc là một cây đinh không gây thương tổn gì cho đối thủ, lại còn không chịu nghe lời, cần phải lấy búa đóng đinh. Như vậy Thịnh quốc chính là một thanh đao thép mà Cảnh quốc cầm, trảm triều đình tối cao trước!
Hai quốc gia này, địa vị ở trong nước phụ thuộc tất nhiên không thể so sánh nổi.
Chẳng qua hôm nay Trang quốc đại thắng Ung quốc, giương oai ở khu vực phía Tây, đang rảo bước tiến lên cường quốc khu vực.
Dù không thể so sánh với quốc gia như Thịnh quốc, nhưng vẫn phong quang hơn mấy nước nhỏ.
Lâm Chính Nhân và Giang Ly Mộng quen biết nhau ở trong Hoàng Lương bí cảnh. Mặc dù không thể nói là vừa gặp đã thân, nhưng cũng coi như khá quen thuộc.
Nghe lời này, Lâm Chính Nhân nháy mắt tập trung tinh thần lại, hít vào một hơi: "Vừa rồi đánh trận vất vả, gian nan thủ thắng. Đến đài Quan Hà mới biết được anh hùng thiên hạ, có hơi chán nản, cũng hơi hổ thẹn."
"Cũng không thể nói như vậy." Giang Ly Mộng nghiêm mặt nói: "Thiên kiêu chúng ta phải nên gặp mạnh thì mạnh, gặp gan dạ thì càng phải xông pha, sao có thể giậm chân tại chỗ, tự hại đạo tâm của mình được."
Những tu sĩ Nội Phủ mấy nước phụ thuộc còn lại đi ở bên cạnh cũng xôn xao mở miệng "động viên."
"Đúng đó Lâm sư đệ, Giang sư tỷ nói đúng. Nếu như ngay cả bản thân ngươi cũng không tin chính mình, vậy còn không bằng quay về nhà sớm đi, tránh ở trên đài gặp chuyện không may, hối hận cả đời."
"Tâm tính như thế sao có thể đạt được đại đạo đây? Lâm Chính Nhân, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, ngươi đến đây là vì cái gì!"
"Ai, nếu như sợ thì bây giờ từ bỏ là được. Dù sao trước kia thi đấu ... quả thực đã chết không ít người. Ngươi cũng nên vì Trang quốc các ngươi mà giữ lại một mồi lửa đi."
Sau một phen xôn xao, mỗi một người đều là suy nghĩ cho y.
Chỉ là dường như không có ai nghĩ đến, bây giờ đã bắt đầu thi đấu, nếu như đạo tâm bị lay động thì hạ tràng sẽ thế nào?
Mà tu sĩ trẻ tuổi thành thật chất phác khoan hậu nhân nghĩa Lâm Chính Nhân này thật sự cũng không tự mình nghĩ tới.
Y mang vẻ mặt hổ thẹn, thành khẩn nói: "Giang sư tỷ dạy rất đúng, chư vị sư huynh dạy rất đúng. Lâm mỗ xuất thân thành nhỏ, tâm tính không kiên định, ánh mắt quá thiển cận, nhìn thấy anh hùng thiên hạ, suýt tí nữa đã để cho ý chí bị lấn lướt. Từ nay về sau ắt phải trước biết hổ thẹn sau dũng cảm, không để cho chư vị thất vọng!"
Giang Ly Mộng khoan dung nói: "Mọi người đều quan tâm ngươi, thương cho roi cho vọt mà thôi. Nếu như có lời nào nói không xuôi tai thì cũng đừng để ở trong lòng. Chúng ta cùng là nước phụ thuộc, phải như cây liền cành, cần phải hỗ trợ lẫn nhau."
Lâm Chính Nhân hết sức cung kính chấp hành lễ nghi: "Đó là đương nhiên, Lâm Chính Nhân cũng không phải hạng người không biết tốt xấu!"
Mấy người còn lại xôn xao tham gia nói đùa, tóm lại là mồm năm miệng mười nói một hồi.
Vẫn là đội trưởng Đấu Ách quân mở miệng nói: "Chư vị thiên kiêu, ở đây tai mắt nhiều người, vẫn nên quay về Cảnh phố rồi hẵng tiếp tục tán gẫu."
Thế là mọi người nhao nhao ngậm miệng.
Dù sao cũng là quân sĩ tinh nhuệ của Đạo Tông trong nước, dù bọn họ không đến mức sợ nhưng vẫn phải nể mặt một chút.
Chẳng qua lần này quay về, có rất nhiều người ở trước mặt thì an ủi, nhưng sau lưng lại lập tức đi tìm quan hệ, muốn đối đầu với đối thủ yếu đuối kiểu như Lâm Chính Nhân này, cũng chưa biết chừng.
Thi đấu chính thức trên Hoàng Hà Hội đương nhiên không ai có thể động tay động chân.
Nhưng giai đoạn trước khi tuyển chọn lịch thi đấu, sáu nước vẫn có thể tạo chút ảnh hưởng, nhất là Cảnh quốc làm chủ nhà sẽ có không gian hoạt động rất lớn.
Ở nơi thiên kiêu tề tụ như Hoàng Hà Hội này, tiến một bước hay lùi một bước đều là cách biệt một trời một vực.
Có thể chọn được kẻ yếu, ai mà không vui chứ? Vừa có thể nhẹ nhõm vượt ải lại còn có thể che giấu thực lực, như vậy cơ hội đi đến cuối cùng cũng nhiều hơn một phần.
Đôi khi thực lực của hai bên đối thủ chênh lệch không nhiều lắm, thắng bại phải xem ai hiểu biết ai hơn.
Khương Vọng đi ngang qua Đấu Ách quân, nhìn không chớp mắt vào "Thiên Hạ Đài".
Hắn đã gặp Lâm Chính Nhân, nhưng cũng không tỏ ý đối địch.
Về sau nếu người này có thể cho hắn "niềm vui bất ngờ", ở trong Hoàng Hà Hội đi đến trước mặt hắn thì hắn sẽ cho ra một câu trả lời.
Trụ Lục Hợp cao vút trong mây kia khiến mọi người cảm giác được sự hùng tráng, vĩ đại.
Mà sau trụ Lục Hợp lại có càn khôn khác.
Từ nơi tiến vào nhìn về phía trước có trọn vẹn tám diễn võ trường hình tròn, cũng sắp xếp mở ra hai hàng.
Những diễn võ trường này đặc biệt tương tự Luận Kiếm đài trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Hoặc là nói, ban đầu chúng đều có hình dạng và cấu tạo diễn võ trường từ thời kỳ xa xưa.
Mà nhìn ra hai bên lại còn có từng vòng từng vòng khán đài, tầng tầng đi lên, vây tám diễn võ trường này vào giữa.
Lúc này trên đài đã ngồi rất nhiều người, đội ngũ dự lễ của các quốc gia cũng đã có mặt.
Khương Vọng tùy ý nhìn thoáng qua, lập tức đi về phía khán đài bên phải.
Không thể không nói, sau lưng là một đội binh sĩ Thiên Phúc Quân đi cùng, khí thế thật sự hết sức mạnh mẽ.
Hắn đi đến đâu cũng đều nghênh đón ánh mắt ngưỡng mộ. Thậm chí, có người còn sợ mình cản đường đi, từ xa đã đứng dậy tránh ra.
Cho dù Khương Vọng có muốn hay không thì ở đài Quan Hà này, hắn chính là đại biểu cho Tề quốc, phải mạnh mẽ, kiêu ngạo.
Cho nên Khương Vọng một đường đi qua, rất có cảm giác con cua hoành hành...
Khắp thiên hạ cũng chỉ có quân đội của ngũ quốc mới dám ganh đua tranh giành với Thiên Phúc Quân.
Phần lớn quốc gia, cho dù là nước phụ thuộc vào những nước bá chủ khác, cũng không dám phách lối ở trước mặt Tề quốc.
Là thiên kiêu Tề quốc, bản thân Khương Vọng ngay lập tức trở thành đối tượng dò xét trọng điểm.
Đương nhiên, sở dĩ nói phần lớn quốc gia mà không phải toàn bộ, tất nhiên là vì vẫn còn có ngoại lệ...
Ví dụ như một đám người trước mắt này, chẳng những không có ý tránh né mà từng người còn trợn mắt lên nhìn bọn hắn.
Xét thấy những kẻ này ăn mặc lòe loẹt, Khương Vọng cũng chưa từng gặp qua bất kỳ ai trong số bọn họ, khó tránh khỏi nghĩ không ra.
"Tình huống này là sao?" Hắn truyền âm hỏi.
Người hắn hỏi chính là tên binh sĩ Thiên Phúc Quân đã quen ở chung mấy ngày nay.
Người này tên là Kiều Lâm, đầu tiên phục dịch ở trong quân đội đóng giữ ở phía Bắc Diện Biên quận, được tuyển vào Thiên Phúc Quân đã hai năm, cũng đã chinh chiến qua trăm trận.
"Là Hạ quốc" Kiều Lâm trả lời.
Khương Vọng giật mình.
Nhắc tới đài Quan Hà, các nước tề tụ, thiên kiêu cùng nhau xếp hàng, không có khả năng hoàn toàn bình an vô sự.
Không nói đến đội ngũ Tề quốc và đội ngũ Mục quốc ở cầu Toan Nghê suýt chút nữa đã làm ầm ĩ lên...
Chỉ riêng đội ngũ Tần quốc và Sở quốc, từ lúc bắt đầu tranh chấp vẫn chưa từng dừng lại. Bọn họ kiêng kỵ mặt mũi nước lớn, chém giết quy mô lớn không có khả năng xảy ra, nhưng một mình bí mật ước chiến thì Khương Vọng vẫn biết, đã không dưới mười lần.
Thảm chiến ở Hà Cốc khiến người Sở quốc đến nay vẫn còn đang liếm láp vết thương.
Mà Tề quốc trước đây không lâu đã chiếm đoạt Kiếm Phong Sơn, Khương Mộng Hùng giết một Chân Nhân tại trận, sau đó mới thản nhiên xuống núi. Sau khi "phạt ít ngăn nhiều", lại còn "phụng chỉ ban thưởng" Kiếm Phong Sơn... Phần khuất nhục này, Hạ quốc đương nhiên cũng không thể nào quên được.
Ngược dòng tìm hiểu về phía trước, tranh đấu bá chủ vài thập niên trước đã khiến cho người Hạ quốc nuốt hận đến tận bây giờ.
Khương Vọng bày ra vẻ mặt ung dung, thong dong đi qua trước mặt đám người này.
"Là Khương thiên kiêu đúng không?" Bên trong đám người Hạ quốc có một người trẻ tuổi mặt mũi khô vàng đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Khương Vọng: "Mong được giao thủ với ngươi."
Khương Vọng mỉm cười: "Ta cũng rất chờ mong, hy vọng có thể gặp được ngươi ở trên đài."
Khóe miệng người nọ khẽ giật, hơi có vẻ cắn răng nghiến lợi: "Sẽ không để cho ngươi thất vọng."
Khương Vọng cực kỳ có lệ gật nhẹ đầu: "Cho qua."
Hoàn toàn là dáng vẻ "Ngươi cơ bản không có tư cách trò chuyện quá lâu với ta", sau đó hắn dẫn người nghênh ngang rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận