Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 621: Muốn ngắm sao và trăng

Vân quốc nhiều núi, những ngọn núi được biết đến nhiều nhất đương nhiên là nơi tọa lạc của các thành thị kia.
Bởi vì vốn vẫn luôn ở trên núi, người Vân quốc ngược lại không có hứng thú gì đối với chuyện leo núi. Rất nhiều ngọn núi trong lãnh thổ Vân quốc đều không có người khai phá, hoàn toàn ở trạng thái nguyên thủy.
Nơi Diệp Thanh Vũ dẫn Khương An An tới chính là một ngọn núi nhỏ vô danh như vậy.
Không lớn cũng không cao, yên tĩnh, tầm thường. Khương An An mở to hai mắt nhìn nửa ngày, cũng không thấy được vui vẻ ở chỗ nào.
Hơn nữa sắc trời hiện tại đã tối sầm lại, ở chốn hoang sơn dã ngoại này lại có chút quái âm trầm.
"Thanh Vũ tỷ tỷ." Khương An An kéo tay cô: "Có phải chúng ta đến nhầm chỗ không?”
Ngón trỏ Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng dựng thẳng lên trước môi: "Suỵt..."
"Đợi một lát là sẽ thấy." Cô mở miệng nói.
Lúc đó mặt trăng lặng lẽ mọc lên trên bầu trời, ánh trăng thanh mát chiếu xuống, lồng lên trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân kia, bồng bềnh như phi tiên.
Khương An An ngửa cái đầu nhỏ, nhất thời nhìn đến ngây người: "Tỷ tỷ ơi, tỷ thật là xinh đẹp.”
Diệp Thanh Vũ cong ngón trỏ lên, nhẹ nhàng cạo cái mũi nhỏ của nàng: "Sau này không cho muội ăn nhiều kẹo nữa, muội ngọt đến mức chán..."
“Nào có!” Khương An An nóng nảy: "Muội không ngọt chút nào, muội vốn thật đắng đấy!”
"Ồ?" Diệp Thanh Vũ cố ý trêu chọc nàng: "Đắng đến mức nào?”
“Đắng như cá mà ca ca của muội nấu vậy!” Khương An An thốt lên.
Diệp Thanh Vũ sửng sốt một chút, nhịn không được cười ra tiếng: "Vậy xem ra thật sự là rất khổ!”
Mặc dù bốn phía không có người, nhưng Khương An An vẫn lén lút nhìn trái nhìn phải, sau đó nhỏ giọng nói: "Thanh Vũ tỷ tỷ, tỷ cũng đừng viết lời này trong thư nói với ca ca muội.”
"Tại sao?" Diệp Thanh Vũ cố nén ý cười hỏi.
"Ca ca của muội luôn nghĩ huynh ấy rất giỏi nấu ăn. Trước kia có một lần, đại sư đệ Đường Đôn nói huynh ấy nấu rất khó ăn, huynh ấy còn tức giận không chịu nổi, muốn đại sư đệ Đường Đôn luyện thêm ba canh giờ!”
Khương An An dù sao cũng còn nhỏ.
Không thực sự hiểu "cái chết" có nghĩa là gì.
Nàng biết đám người Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành, Hoàng A Trạm, Đường Đôn đều không còn, nhưng có lẽ chỉ cho là đi xa, về sau còn có thể gặp lại.
Cho nên nàng mới có thể cực kỳ tự nhiên đề cập đến cái tên Đường Đôn.
Diệp Thanh Vũ ngược lại không nghĩ tới Khương Vọng còn có một đoạn "lịch sử" như vậy, cười đến cong mắt: "Vậy ca ca của muội không biết giảng đạo lý rồi.”
Khương An An lại có chút nhăn nhó: "Kỳ thật cũng không có nha.”
Ngẫu nhiên oán giận một chút là được, nhưng nếu thật sự nghiêm túc nói xấu Khương Vọng thì nàng vẫn không muốn.
Diệp Thanh Vũ cũng không trêu chọc nàng nữa, chỉ nhắc nhở: "Muội thử nhìn bầu trời đi.”
Khương An An vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đoàn quang diễm rực rỡ gào thét xông lên bầu trời.
“Phanh!”
Mạnh mẽ nổ rung, chợt hóa thành mưa hoa đầy trời, trăm tím ngàn hồng, phiêu đãng rơi xuống.
"Pháo hoa!" Khương An An vui mừng nói.
Ngay sau đó lại là một đoàn quang diễm xông lên bầu trời, đoàn quang diễm này có màu đỏ rực, nở rộ ở trên bầu trời lại hình thành một con phượng hoàng xinh đẹp, còn vỗ cánh vài cái mới dần dần tiêu tán.
Sau phượng hoàng đỏ rực, bầu trời lại nở rộ cây ngọc, giống như một khu rừng xanh ngát tươi sáng bị người ta chuyển lên bầu trời, giống như Tiên cảnh rơi xuống phàm trần.
Cây ngọc trong giây lát điêu tàn.
Tiếp theo là một con Phi mã nhảy ra, chân đạp áng mây đi xa.
Kỳ cảnh mỹ lệ làm cho người ta hoa mắt liên tiếp nở rộ trên bầu trời.
Muôn màu muôn vẻ, ganh đua sắc đẹp.
Khương An An nhìn nhập thần tới mức ánh mắt không chớp.
Nhưng khi nàng đang đắm chìm trong đó, tất cả mỹ lệ trên bầu trời đêm bỗng nhiên tiêu tán, thiên địa khôi phục bộ dáng vốn có của nó.
Ngay khi Khương An An cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc, lại có quang diễm của một loạt chữ lưu chuyển lao ra, chiếu rọi bầu trời.
Khương An An đáng yêu đệ nhất thiên hạ!
"A!" Khương An An có chút thẹn thùng che mắt lại.
Đầu ngón tay lại lặng lẽ dịch ra một khe hở.
Vì thế nàng nhìn thấy dòng chữ kia lại thay đổi.
Khương An An là muội muội tốt nhất thế gian!
Mà trên bầu trời đêm có một thân ảnh bạch y đón gió, đạp ánh trăng mà đến.
Đây là một hình ảnh cực kỳ quen thuộc!
Khương An An lập tức buông bàn tay nhỏ bé ra, vừa mừng vừa sợ hô: "Ca ca!”
Bởi vì quá mức kích động, thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
“An An!”
Khương Vọng đáp xuống, ôm tiểu An An vào trong ngực.
Diệp Thanh Vũ đứng ở một bên thậm chí còn cố ý tránh ra một chút, để lại không gian cho hai huynh muội đã lâu không gặp, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ.
Nơi xa Hướng Tiền quăng ánh mắt hâm mộ về phía nơi này.
Lúc trước Khương Vọng đã cùng gã trốn ở nơi đó, chuẩn bị kinh hỉ cho Khương An An.
Những pháo hoa kia đều là thứ Khương Vọng sớm mua ở Lâm Truy, được chế tác cực kỳ tinh xảo, giá cả cũng cao ngất trời, gần như lấy Đạo Nguyên thạch để tính giá.
Lúc này gã một mình đứng thẳng, từ xa nhìn một màn huynh muội gặp lại.
Có chút ghen tị, có chút ước ao, cũng có một chút tức giận.
“Hừ, thối khoe khoang!”
Nhưng trong hai vành mắt lại có chút chua chua.
Gã không có thân nhân, thân nhân duy nhất chính là sư phụ gã.
Nhưng trước kia bọn họ chưa từng ôm nhau, sau này đã không còn cơ hội nữa.
"An An." Khương Vọng ôm lấy tiểu An An, thanh âm có chút nghẹn ngào, vì che giấu loại nghẹn ngào này, hắn vội mở miệng nói: "Hình như muội mập lên rồi!”
Khương An An vốn lẳng lặng tựa vào trong ngực ca ca, nghe câu này bỗng nhiên dùng sức giãy giụa: "Muội nào có!”
Tuy rằng còn là một đứa trẻ, nhưng nàng đã cực kỳ mẫn cảm đối với chuyện mình có mập hay không.
Khương Vọng nở nụ cười ha ha, trong lòng lập tức thoải mái đến cực độ.
Mặc cho Khương An An giãy giụa tránh thoát khỏi vòng tay, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương thật chặt.
"Muội có nhớ không? Lúc ở trên mái nhà trong Phi Mã hạng, muội đã từng ước ao điều gì nào?" Lúc này nội tâm Khương Vọng mềm mại đến cực hạn, thanh âm cũng cực kỳ ôn nhu.
Khương An An không nói gì, chỉ dùng sức gật đầu.
Khương Vọng vì thế lại ôm lấy nàng, bước chân đạp lên đại địa, đã tung người bay lên trời!
Trên nóc nhà trước kia, Khương Vọng đã hứa hẹn với nàng, chờ sau này đạo thuật thành công, sẽ mang theo nàng phi hành.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ chuyện mình đã hứa hẹn với muội muội.
Lời hứa năm xưa, hiện tại đã được thực hiện.
Vù vù vù!
Đó là tiếng gió do phi hành với tốc độ cực nhanh phát ra.
Khương Vọng ôm Khương An An nhanh chóng bay qua núi, càng bay càng cao.
Mà sao cùng trăng trên bầu trời cũng càng ngày càng tới gần.
Khương An An tràn đầy hưng phấn, không ngừng la hét.
Trăng đông vốn đã rét lạnh, ở trên cao lại càng thêm lạnh lẽo. Thế nhưng trên người Khương Vọng tản ra nhiệt độ ấm áp vừa vặn bao bọc lấy tiểu An An.
Làm cho nàng mặc dù thân ở trong đêm lạnh, lại không cảm giác được chút hàn ý nào.
Với tu vi của Khương Vọng bây giờ, có thể bay cao bao nhiêu?
Hắn cũng chưa bao giờ thăm dò cực hạn của mình, mang theo An An bay cao, càng không có khả năng mạo hiểm.
Nhưng ít nhất cho đến bây giờ, hắn vẫn đang còn dư lực.
Hắn cảm thấy mình có thể bay cao hơn một chút, tăng độ cao sẽ càng hoàn thành ước định giữa bọn họ một cách hoàn mỹ, tựa như lại càng có thể bù đắp cho sự tiếc nuối khi không ở bên cạnh An An lâu như vậy.
Tiếng la hét hưng phấn của Khương An An chợt dừng lại.
Khương Vọng cúi đầu nhìn nàng trong ngực mình: "An An, sợ sao?”
Khương An An lại không nói gì.
Lúc này hắn mới phát hiện, muội muội nhà mình đang khóc.
Nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn, thân hình run lên, không tiếng động mà đè nén khóc.
"Làm sao vậy?"
Khương Vọng lập tức hoảng hốt: "An An sao thế? Nói với ca ca nghe đã xảy ra chuyện gì, muội có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
Hắn mở miệng nói, vội vàng bay xuống.
"Ô ô." Khương An An ôm thật chặt thắt lưng hắn, gào khóc ở trên trời cao mấy vạn trượng: "Muội tưởng ca ca không cần muội nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận