Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1054: Hộ Quốc Điện (1)

Khó trách Khương Vọng kinh ngạc như thế.
Thôi Trữ có thể đến được trước Thái Miếu, ném một thương vào Tề đế, là chuyện mà thế lực đơn giản không thể nào làm được.
Lấy Địa Ngục Vô Môn làm ví dụ, hiện giờ Địa Ngục Vô Môn cũng có thể coi là một tổ chức sát thủ nổi danh ở Đông Vực, nhưng không có một Diêm La nào có cơ hội đến được trước mặt Tề đế.
Chưa nói tới chuyện hành thích, cơ hội tới gần Tề đế đã không có rồi.
Phải cắm rễ ở Tề Quốc nhiều năm, mới có thể làm được đến bước này.
Một thế lực như vậy một khi ra tay, vậy nhất định đã tính sẵn tất cả, sẽ không dễ gì để lại dấu vết mà nhanh chóng bị người ta bắt được. Nếu mà đơn giản như vậy, Thôi Trữ kia đã sớm bị đám Thanh bài quăng vào trong ngục rồi.
"Không, bên đó chưa có." Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Mà dù có tiến triển, thì trước khi có đột phá mang tính chắc chắn xác định, Bắc Nha cũng sẽ không tiết lộ tin ra. Đây là việc lớn, sẽ bị rơi đầu."
Khương Vọng không hiểu: "Vậy ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Ta muốn hỏi ngươi." Trọng Huyền Thắng vẻ mặt nghiêm túc: "Trước ngày hôm nay, ngươi có gặp Thôi Trữ không?"
"Làm sao ta gặp được?" Khương Vọng lắc đầu: "Ta còn là nhờ tham gia đại sư chi lễ lần này nên mới biết được hắn đấy."
Trọng Huyền Thắng thở phào một hơi: "Ngươi đã chắc chắn, vậy thì không sao. Bằng không ta rất lo, có người sẽ lấy chuyện Thôi Trữ để lôi ngươi vào."
Khương Vọng không hỏi, sao lại có người lấy chuyện này ra để gài mình.
Có thể là do hắn cản đường ai đó, hoặc có khi đơn thuần chỉ là vì ghen tỵ, rất nhiều lý do.
Hắn đã sớm nhận ra, ở thế giới này, người với người là không giống nhau.
Giống như lời hắn nói khi can gián Tề đế, "Lẫn lộn với nhau, cùng nhau ở chung".
Nếu có người thực sự lấy việc này ra đề bày trò, còn tìm được chứng cứ Thôi Trữ từng gặp mặt Khương Vọng, thì đúng là có thể đổ một chậu nước bẩn trên người Khương Vọng, đem cái chết của Thôi Trữ làm bậc kê, đẩy Khương Vọng lên.
Nên Trọng Huyền Thắng mới hỏi vấn đề này. Nếu Khương Vọng từng gặp Thôi Trữ, và gặp ở đâu, Trọng Huyền Thắng mới chuẩn bị được cách đối phó. Nếu quả thật chưa từng gặp nhau, vì với thủ đoạn của Trọng Huyền Thắng, sẽ khiến người ta không có cơ hội giội chậu nước bẩn này ra.
Nhưng mà nhắc tới Thôi Trữ...
Người này trước khi chết, ném ra một thương thoạt nhìn không hề có ý nghĩa, tất cả nỗ lực hi sinh cả hồn, mệnh, thọ kia khó mà không làm người xem nổi lên cảm xúc.
Lúc ấy Khương Vọng đã vung kiếm chém tạp căn nên mới kịp đưa ra phản ứng trước tiên. Thật ra sau đó hắn cũng không tránh được suy nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân gì, mới khiến một người có thể nói là tiền đồ vô lượng như vậy lại cam lòng hi sinh?
"Thôi Trữ trước khi chết..." Khương Vọng nói: "Nói y không tiếc."
Câu nói đó của Thôi Trữ đã bị hắn chặn đứng âm thanh ngay tại chỗ. Có lẽ có một số cường giả vẫn nghe thấy, nhưng Trọng Huyền Thắng rõ ràng là không đạt tới cấp độ đó.
Nên giờ nghe Khương Vọng thuật lại, hắn hơi khựng lại.
Không nhịn được thảo luận: "Ngươi thấy Thôi Trữ là người của thế lực phương nào?"
Đây thật sự là câu hỏi mà cả Tề Quốc hiện giờ quan tâm nhất. Luận về mức độ chú ý, thậm chí còn vượt qua cả Hoàng Hà hội, nhưng không ai dám thảo luận công khai.
Lúc Khương Vọng can gián Tề đế, đã nói một thương của Thôi Trữ không phải là do người trong nước muốn soán vị cướp ngôi. Bởi vì trên dưới Tề quốc, hiện giờ thật sự không có ai có đủ khả năng thay đổi triều đại, hoàng tộc Khương thị đã vững vàng nắm giữ quyền lực chí cao, tất cả âm mưu soán vị, cơ bản là không có cơ sở để thành lập.
Nên quan điểm này đương nhiên có sức thuyết phục.
Nhưng nếu muốn lục đến tận gốc rễ, tìm cho ra chủ sử sau lưng Thôi Trữ, thì không thể chỉ dựa vào phỏng đoán mà làm được.
"Làm sao ta biết!" Khương Vọng lắc đầu.
"Chẳng lẽ thật sự là người Hạ quốc?" Trọng Huyền Thắng lầm bầm.
Thôi Trữ lúc ấy ở quảng trường có hô lên một câu, mọi người ở đó đều nghe thấy, câu nói ấy lúc này e đã truyền khắp Lâm Truy.
Câu nói đó là: "Năm Thần Võ ba mươi mốt, Thôi Trữ đâm Khương Thuật."
Khương Thuật, chính là tên thật của đương kim Hoàng đế Đại Tề.
Là thiên tử nắm giữ quyền lực tối cao của một nước bá chủ, đã rất nhiều năm, không có ai dám gọi thẳng tên ông ta.
Thần Võ là tên năm của Hạ quốc. Đạo lịch năm 3888, trận chiến Tề quốc và Hạ quốc chấm dứt với kết quả Hạ quốc bị đánh bại, hoàn toàn rời khỏi đông vực, trở về nam vực, từ ngày đó đổi tên năm thành "Thần Võ", kéo dài đến nay.
Dù lúc đó Khương Vọng không biết niên hiệu "Thần Võ" đại diện cho cái gì, thì bây giờ cũng đã biết.
Rất hoang mang hỏi: "Nhưng nếu là người Hạ quốc, loại ám sát căn bản không có khả năng thành công này thì có ý nghĩa gì? Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ Cảnh, ngay cả cửa ải là ta cũng còn không qua được, nói gì đến ám sát thiên tử?"
"Không cần biết là thế lực phương nào gây ra. Nếu ám sát này không có khả năng thành công, vậy chứng minh mục đích của chúng không phải là ám sát thành công..." Trọng Huyền Thắng nói: "Mà là bản thân của chuyện ám sát."
Ngay cả với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, mà trong tình huống hoàn toàn không có thông tin, thì cũng không thể chạm được đến chân tướng. Nhưng hắn cũng đã rất nhanh vạch ra được phạm vi.
"Vậy thì sao? Ra tay ám sát chỉ để kích phát Tề Hạ chiến tranh nữa ư? Thích khách không phải là người Hạ quốc, chủ sử đằng sau muốn ngư ông đắc lợi hay sao?" Khương Vọng hỏi.
"Thích khách có phải người Hạ quốc hay không cũng không quan trọng..."
Trọng Huyền Thắng lắc đầu, đột ngột chuyển đề tài: "Quan trọng là, có thể khiến ngươi gặp phiền toái. Ngươi có nghĩ, tại sao Thôi Trữ lại lựa chọn ra tay vào hôm nay không?"
Hỏi xong tự giải thích: "Cao thủ trong quân đội nhiều như mây, tất cả Cửu Chốt đều là tinh nhuệ. Bởi vì Vương Di Ngô bị nhốt trong Tử Tù Doanh, Thôi Trữ mới giành được cơ hội, tham gia đại sư chi lễ, đến ngự tiền so tài.
Lúc ngươi quyết đấu với Lôi Chiêm Càn, đã giúp hắn nhận ra, hắn không phải đối thủ của ngươi, không thể lấy được danh ngạch tham dự Hoàng Hà hội.
Thời gian Hoàng Hà hội tổ chức tùy theo con nước, ngắn thì cũng phải mười năm, hắn căn bản không có cơ hội lần nữa.
Cho nên, đây rất có khả năng là cơ hội duy nhất hắn có trong mấy năm nay và thời gian tới để đến được gần Tề đế, và cũng là lần duy nhất trong cả đời, trong đại lễ trọng đại, hô lên cái câu "Thôi Trữ đâm Tề quân" kia.
Khương Vọng không thể không thừa nhận, Trọng Huyền Thắng phân tích rất có lý. Thôi Trữ chắc chắn vẫn còn "đồng đảng", rất khó nói sẽ không sinh ra địch ý đối với hắn.
Bởi vì nếu không có hắn, Thôi Trữ và Lôi Chiêm Càn sẽ có cơ hội đấu với nhau. Nếu Thôi Trữ lấy được tư cách tới Hoàng Hà hội, đến đó biểu hiện tốt một chút, thì sẽ có cơ hội một bước lên mây ở Tề quốc, khi ấy mưu đồ của bọn họ nhất định rất có lợi.
Nhưng bây giờ lại phải dừng bước bởi cái tên Khương Vọng này, đành phải hi sinh bản thân chỉ để ném ra một thương, hô lên một câu.
"Thời gian tới ta sẽ cố gắng không rời khỏi Lâm Truy." Khương Vọng nói.
Với quan hệ giữa hắn và Trọng Huyền Thắng, không cần phải cậy mạnh. Dù có không sợ những phiền toái kia thì cũng bớt được cái gì thì bớt.
"Mặt khác, " Trọng Huyền Thắng nói tiếp: "Trước khi đến Hoàng Hà hội, ngươi rút thời gian đến Thái Miếu một chuyến, đi tế các danh tướng công thần. Mỗi lần xuất chinh, đều phải làm như vậy."
Để đến Hoàng Hà hội tranh đấu với thiên kiêu các nước, Tề Quốc tổ chức "Đại sư chi lễ", được xem là sử dụng quy cách xuất chinh cấp tối cao. Khương Vọng là một trong những nhân vật đại diện tham gia, đi cúng tế danh tướng Tề Quốc, cũng là hợp lễ. Đương nhiên nếu Trọng Huyền Thắng không nói, Khương Vọng không biết quy củ này.
"Có cần đi cùng hai người kia không?" Khương Vọng hỏi.
“Hai người kia” đương nhiên là Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Không cần, mỗi người tự đi."
Khương Vọng suy nghĩ rồi nói: "Vậy ngày mai ta đi."
Hắn cười: "Đi thay ngươi!"
Là danh môn đỉnh cấp của Tề quốc, các đời Bác Vọng Hầu đương nhiên có một vị trí trong điện tế của Thái Miếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận