Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1249: Thời quần tinh lóng lánh (2)

Ngay thời khắc cây cờ được cắm lên, lá cờ Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ tung bay.
Dưới thiên hạ đài, mọi người nhìn thấy trên mặt tường ánh sáng của pháp tướng Tề Thiên Tử cũng xuất hiện hình ảnh Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ.
Sáu mặt tường ánh sáng của lục hợp chi trụ vốn là để trống, chỉ có lưu quang lưu chuyển, nhưng bây giờ, mặt tường của Đại Tề hoàng triều xuất hiện một lá cờ phủ kín.
Đây là một vinh dự vô cùng lớn!
Người Tề đều đứng dậy, hành lễ với mặt tường kia.
Tào Giai cao giọng: "Hùng mạnh thay, Đại Tề ta!"
Tất cả người Tề cùng hô: "Đại Tề hùng mạnh!"
Bậc thang cuối ở trên trời, Khương Vọng nhìn thấy có một điểm sáng từ hư vô xuất hiện, rơi xuống, thấm vào mi tâm.
Cái gì vậy?
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy mình trở lại thiên hạ đài.
Cầu thang thanh quang đã biến mất, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Cây hoàng kỳ đại diện cho Đại Tề hoàng triều tung bay trên Đài Quan Hà!
Khương Vọng nhìn về phía người Tề, cười nói: "May mắn không làm nhục mệnh!"
Nghênh đón hắn, là tiếng hoan hô thật lâu không dứt của người Tề.
Bao nhiêu quốc gia trong thiên hạ, biết bao nhiêu thiên kiêu, hơn mười năm qua, mỗi đợt đại hội chỉ cho ra ba khôi danh.
Đại hội lần này chỉ có hai cái!
Nước Tề đã lấy được một!
Vinh quang như thế, đời này khó mà gặp nữa!
Trong sách sử Tề quốc cũng sẽ ghi lại chuyện hôm nay. Đại Tề năm Nguyên Phượng năm mươi lăm, ngày mười hai tháng bảy, Đại Tề Thanh Dương Trấn Nam Khương Vọng, giành giải nhất cảnh giới Nội Phủ tại Đài Quan Hà, giương cờ cho đất nước!
Chưa nói tới việc người Tề sẽ thế nào, khôi nguyên sẽ thế nào.
Nhưng vinh dự là sẽ không ngừng nghỉ.
Là người chủ trì Hội Hoàng Hà, Dư Tỷ tuyên bố: “Người đứng đầu cấp Nội Phủ đã định, ngày mai, sẽ diễn ra thiên kiêu chi hội kế tiếp! Chư vị ..."
"Thỉnh Chân Quân cho bẩm!"
Một giọng nói bỗng vang lên.
Khương Vọng đột ngột xoay người!
Giọng nói kia như một thanh kiếm sắc, cắt trời đất, chém lòng người.
Vô cùng sắc bén.
Nó một phát cắt đứt những cảm xúc đang sôi trào do việc định ra khôi danh trong lòng mọi người.
Nó lạnh lùng chém thẳng vào tai từng người.
Đối với Khương Vọng, giọng nói này rất là quen thuộc!
Từng vô số lần nhớ đến nó trong lòng!
Bao nhiêu lần vọng về ở bên tai!
Mọi người theo tiếng quay qua, nhìn thấy.
Từ cửa vào phía đông bắc, có một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng đi vào.
Mi, mắt, mũi, môi, thậm chí đến mái tóc dài, đều mang tới cảm giác sắc bén nhất.
Ánh mắt của hắn, vừa dịu dàng, vừa lạnh lùng, vừa ngây thơ!
Sự mâu thuẫn cực mạnh làm người ta khó mà tin nổi là cùng từ một đôi mắt mang tới.
Người này đi tới, nói với Dư Tỷ: "Cần gì phải tới ngày mai?"
Nghĩa là sao?
Mọi người kinh ngạc không hiểu.
Trong tình cảnh thế này, thốt ra lời thế ấy, khiến mọi người đều mơ hồ đưa ra suy đoán, nhưng không ai dám chắc chắn!
Vì nó quá hoang đường, quá khó tin!
"Lý Nhất!" Kim Miện Tế Ti Na Ma Đa kinh hãi, thốt lên câu nói đầu tiên của ngày hôm nay từ khu ngồi chuẩn bị chiến đấu của Mục quốc: "Ngươi là Thái Ngu ư?"
Cực tình với kiếm, cực tình với đạo, đại diện cho thành tựu đạo kiếm cao nhất hiện thời Lý Nhất, lão làm sao mà không biết!
Đạo kiếm thuật đã thế chỗ cho phi kiếm thuật từng hiển hách một thời, nhưng truyền tới bây giờ, đạo kiếm thuật cũng đã dần dần mai một, chỉ còn một số rất ít người tu luyện, đây là điều đương nhiên theo lịch sử tu hành. Lý Nhất này, là người duy nhất được cho là có khả năng hồi sinh đạo kiếm thuật trở về huy hoàng.
Người cũng như kiếm, sắc bén tuyệt luân, từng lập nên rất nhiều sự tích huy hoàng.
Ngay cả Kim Miện Tế Ti Na Ma Đa, cũng từng nghe tới danh, dù chưa giao thủ, nhưng đã biết người.
Nhưng rõ ràng Lý Nhất xuất thân từ một nước nhỏ đã diệt vong, sao lại trở thành người Cảnh quốc?
"Không sai!"
Lý Nhất không đáp, từ khu chuẩn bị chiến đấu của Cảnh quốc, Thống soái Thần Sách Quân Tiễn Nam Khôi đứng dậy, mặt đỏ bừng vì kích động: "Cảnh quốc Lý Nhất, đạo hiệu Thái Ngu Chân Nhân! Năm ngày trước, vừa thụ phong ở Đại La sơn!"
Thụ phong ở núi Đại La, thân phận của Lý Nhất không cần phải nghi ngờ nữa.
Người này vốn độc hành thiên hạ, cứ như một Chân Nhân không môn không phái, không ngờ lại là ám tử trải khắp thiên hạ của Cảnh quốc.
Cảnh quốc bỏ thi đấu hai cấp độ Nội Phủ và Ngoại Lâu, tràng đấu dưới ba mươi tuổi, thiên kiêu đại diện cũng chậm chạp mãi không xuất hiện, người Cảnh quốc vốn mắt cao hơn đầu cũng im thin thít suốt cả kì đại hội, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Tiễn Nam Khôi ngồi một mình trong khu chuẩn bị chiến đấu, độ tồn tại thấp đến nỗi không hề có cảm giác là còn.
Nhưng lúc này vừa lên tiếng một cái, liền chấn động đất trời!
Thể hiện cực rõ sự cường thế ngang ngược của Cảnh quốc!
Một vị Chân Nhân!
Một Chân Nhân được thụ phong ở núi Đại La!
Hắn là thiên kiêu đại diện Cảnh quốc tham dự trường đấu không hạn chế dưới ba mươi tuổi của Hội Hoàng Hà! ! !
Điều này nghĩa là sao? !
Tiễn Nam Khôi nhìn quanh một vòng, bật cười: "Lý Nhất sinh năm Đạo Lịch thứ 3890, chư vị Chân Nhân nếu không tin, cứ lấy máu nghiệm linh!"
Lúc hắn nhận được tin, trời đã rất khuya, lúc đó hắn đã bị chấn động không thốt được thành lời, bây giờ hắn ném cái cảm giác đó ra cho mọi người cùng hưởng… Chậc, thật sự rất là sảng khoái.
Chân Nhân đương nhiên chỉ cần liếc một cái là nhìn ra tuổi tác, nhưng Lý Nhất này cũng là Chân Nhân, không thể để mặc cho ai muốn nhìn cũng được. Ném ra một giọt máu tươi không sao cả, cũng đủ để giám định thật giả.
Nhưng không có ai yêu cầu làm điều đó.
Bởi vì sáu vị chí tôn vẫn còn đang có mặt ở đây, Trường Hà Long Quân cũng đang ngồi ở đó. Nếu Lý Nhất khai không đúng tuổi, không thể nào qua mặt họ được.
Nhưng như vậy có nghĩa là gì?
Một Chân Nhân chưa tới ba mươi tuổi! Điều này đã phá vỡ ghi chép trong lịch sử tu hành!
Là vị Chân Nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử!
Khương Vọng đứng ở trên đài, nghe thấy có người kêu lên: "Đây là tu sĩ thành tựu Chân Nhân dưới ba mươi tuổi đầu tiên từ trước tới nay!"
Vẫn có người chưa thể nào tin được: "Mới chỉ có hai mươi chín tuổi! Làm sao có thể! ?"
Trong lòng Khương Vọng chỉ có một suy nghĩ.
E là không chỉ có thế đâu!
Hắn sẽ không bao giờ quên trận đấu mình được "Dự thính" ở Hoàn Chân Quan đó.
Trận chiến đó đã thật sự mở ra một thế giới siêu phàm rộng lớn bao la trước mắt hắn.
Chính nhờ thừa kế Khai Mạch Đan và Nguyệt Thược Tả Quang Liệt để lại, hắn mới bước được chân vào thế giới siêu phàm, mở ra cuộc đời mới.
Một đường đi đến bây giờ, nhìn lại Tả Quang Liệt, vẫn thấy đúng là một thiên kiêu chói mắt.
Khôi danh hắn giành được hôm nay, Tả Quang Liệt đã làm được từ năm mười lăm tuổi!
Có tu hành lâu năm, mới hiểu được sự thiên tài và mạnh mẽ của Tả Quang Liệt.
Chỉ nói tới mỗi môn Diễm Hoa Phần Thành, hắn đến giờ cũng còn chưa nắm giữ được.
Mà có thể chém được đầu Tả Quang Liệt xuống...
E là lúc đó, Lý Nhất đã đăng lâm Động Chân rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận