Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2639: Thượng Tân An (1)

Khương Vọng đã nghiên cứu Trang Cao Tiện nhiều năm, sớm biết Trang Cao Tiện trời sinh khắc bạc, không có nhân tình, đa nghi.
Hắn cũng sớm biết thần thông Kỳ Đồ của mình dù đã nở hoa, cũng không có khả năng tạo hiệu quả vượt cấp lên người một Chân Nhân.
Hắn dốc hết toàn lực che giấu dao động thần thông, cố gắng không để Trang Cao Tiện phát hiện, nhưng hắn biết chắc chắn Trang Cao Tiện sẽ phát hiện!
Nên hắn không tiếc để lộ thần thông áp đáy hòm của mình, để Trang Cao Tiện biết mình đã xuất ra lá bài tẩy, khiến Trang Cao Tiện đổi chủ ý.
Có như thế, Trang Cao Tiện mới tự mình đưa ra lựa chọn sai lầm!
Đây mới là lạc lối thật sự, có hiệu quả còn hơn cả thần thông!
Trang quốc!
Rời khỏi Trang quốc, hắn phải vác theo trọng trách bôn ba, đến nay đã hơn năm năm, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc ở Trang quốc!
Vì có Cửu Long Phủ Nhật Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỷ trấn áp, trường hà vạn dặm không hề có gợn sóng. Trận đại chiến kinh thiên động địa này, lại không làm một ai chú ý.
Đơn giản chỉ là Thiên tử Trang quốc tham dự Thái Hư Hội Minh, nửa đường bị tập kích quay về mà thôi.
Nếu cố sự dừng lại ở đây, trên sách sử đại khái sẽ chỉ có một câu như vậy.
Nhưng tất cả vẫn còn tiếp tục.
Mọi thứ vẫn còn chưa kết thúc.
Sách sử lật đến trang này, kết cục hôm nay nhất định sẽ phải do Khương Vọng viết, nếu hắn chưa muốn cho dừng...
Vậy thì viết tiếp! Viết thêm lần nữa! Viết đến chừng nào Trang Cao Tiện chết mới thôi!
Quá trình trận chiến xảy ra trên sông không lâu, nhưng tình tiết lại rất phức tạp, giao phong kịch liệt nhất trong nháy mắt đã được nghiệm chứng, trận đánh thiên kiêu Thần Lâm vây giết Động Chân này, lấy Chân Nhân Trang Cao Tiện bỏ chạy mà tạm dừng.
Nhưng bức tranh là đang trải ra, chứ không phải cuộn vào!
Bức tranh dài màu mực đậm này, đến đây tiếp tục vẽ thêm một nét !
Một luồng sáng xẹt qua bầu trời, đại chưởng quỹ Bạch Ngọc Kinh cuốn theo kiếm khí, gầm thét vạn dặm, uy phong lẫm liệt từ trên trời giáng xuống:
"Trang cẩu nhận lấy cái chết!"
Bàn về tốc độ, hắn đương nhiên không so được với Lâm Tiện có Vô Câu, nên mới bị chậm giờ mới đến.
Nhưng có câu "cơm ngon không sợ muộn", đông gia đã uống máu ăn thề, quyết giết Chân Nhân, sao có thể thiếu tâm phúc, thân tín trong tâm phúc này như hắn!
Hắn bị Hạng Bắc cường thế nghiền ép trong Hoàng Hà đại hội, trở lại Việt Quốc đối mặt với Cách Phỉ hoàn toàn đấu không lại, đấu kiếm thì bị Hướng Tiền đánh bại, lại cùng Hướng Tiền treo ngược ở Kiếm Các, không ngừng thất bại như thế...
Thế gian đã không còn nghe thấy cái tên Bạch Ngọc Hà hắn lâu lắm rồi!
Long Cung Yến lần này hắn không tham dự, chính là để cùng đông gia diễn một vở kịch.
Nhưng khi thân hình anh tuấn của hắn hiện ra từ trong kiếm quang, kiên quyết bày ra tư thế tiến công, thì chỉ thấy Trang Cao Tiện nhảy dựng lên, nhanh chóng vọt đi, để lại cho hắn bóng lưng hốt hoảng.
Hắn sững ra.
Vẫn là nhờ mình!
Kiếm còn chưa xuất, đã dọa Chân Nhân bỏ chạy!
Mọi người không rảnh quan tâm tâm tình của Bạch mỗ, mấy đạo lưu quang đều vội vã đuổi theo Trang Cao Tiện.
Nhất là ánh sáng xanh biếc do Tần Quảng Vương hiển hóa ra, quấn chặt lấy cơ thể Trang Cao Tiện, cố gắng trì hoãn tốc độ của ông ta.
Trang Cao Tiện đã bị dính Tử Chú Bích Quang này của hắn, vậy thì cũng phải gánh chịu cái giá hắn phải chịu.
Không chỉ đạo thể suy yếu là đủ đâu!
Mặt trái của chú lực, sự tàn độc của chú lực, không phải ngươi nhịn một tí là vượt qua được.
Nó sẽ càng ngày càng thấm sâu, càng ngày càng ác độc, trước tiên là thấm vào da, sau đó là tới thịt, rồi tới dạ dày, cuối cùng sâu tới tận xương tủy, không có thuốc nào cứu được!
Ánh sáng xanh lan tràn trên miện phục, bò khắp toàn thân Trang Cao Tiện, từng tia bích quang như những chiếc kim nhỏ bằng lông trâu, dễ dàng xuyên qua lớp phòng ngự, chui sâu vào trong đạo thể của ông ta.
Chú Đạo, Bích Du Châm!
Châm này vừa ra, nguyền rủa lưu lại từ lúc bắt đầu giao chiến đến giờ đều cùng bộc phát, chú lực trong tích tắc chui vào cốt tủy, muốn tạo nên tổn thương gốc rễ của Chân Nhân, đã đến lúc không thể không đối kháng.
Trang Cao Tiện cũng là cường giả Động Chân, có "chân" của Động Thế, đương nhiên cũng có thể Động Kỷ. Đối với ông ta, đối kháng chú lực ở trong xương không tính là khó.
Nhưng lúc này đang là thời điểm mấu chốt chạy trốn, điều này khiến tốc độ của ông ta không thể không chậm đi!
Khương Vọng xung trận xông lên trước, chém ra kiếm khí như nước thủy triều, người đứng ở đầu sóng, khoác áo màu sương! Thanh thế to lớn như thế, hắn không ngại để mọi người trên đường đều biết, hắn là ai! Hắn đang làm gì!
Triệu Nhữ Thành đạp không lướt đi, đi song song với Khương Vọng. Lâm Tiện mang theo Vô Câu, theo sát phía sau.
Chúc Duy Ngã hóa thân thành Kim Ô, vỗ cánh bay lên trời cao.
Hướng Tiền ở cao nguyên Thiên Mã xa xôi phun một ngụm máu tươi lên trời, người ngã ngửa ra sau, nhưng kiếm chỉ vẫn không rời, di chuyển theo Trang Cao Tiện.
Luồng sáng cực kỳ sắc bén trên bầu trời vẽ nên một đường màu máu.
Còn phát ra tiếng hú kinh khủng, như sao băng cắt qua bầu trời, vượt qua tốc độ của tất cả mọi người, cố chấp điểm về phía thiên linh của Trang Cao Tiện, muốn lấy đầu của Thiên tử này làm vỏ kiếm, mang nó quay về.
Trên trời dưới đất, chỉ có Hướng Tiền ta!
Chỉ có Vương Trường Cát, vì phải thu dọn sát trường thần hồn bị Trang Cao Tiện đánh vỡ, quy phủ nguyên thần của bản thân, nên bị chậm hơn mọi người một nhịp.
Bên trong tiểu viện thần hồn tịch mịch, hắn đứng trên ngưỡng cửa.
Trước nay hắn đều chỉ đến ngưỡng cửa này là dừng, chưa bao giờ đi vào buồng trong.
Đang định rời đi, thì chợt quay đầu, nhìn về phía cái ghế nằm trống không trong đình viện, trong lòng như có cảm giác.
Trưởng nữ của sơn chủ Long Môn thư viện Diêu Tử Thư, dáng dấp thanh thuần động lòng người. Ngày hôm ấy đang dẫn mấy sư đệ sư muội chèo thuyền du ngoạn, làm thơ vẽ thực gì đó. Với thân phận của nàng, muốn đi Long cung yến cũng đi được, nhưng Trán Cao đã dùng mặc bảo của Khương Thanh Dương hối lộ nàng, để nàng cho hắn chút không gian ở chung ngọt ngào, nàng cũng vui vẻ đồng ý.
Lúc này đi đến trên boong thuyền, ngẩng đầu lên !
Rồi vội vàng cúi đầu xuống, lắc mạnh.
Hoa mắt rồi, sao lại nhìn thấy Thần Lâm truy sát Chân Nhân!
Chuyện không thể tưởng tượng nổi luôn nên xảy ra, nếu không mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu, giống như lề thói đặt sẵn, thế giới này sẽ không còn gì thú vị.
Trên thực tế, thiên tướng Cửu Giang Huyền Giáp Dương Doãn không phải là người thích biến hóa.
Ví dụ Đỗ Dã Hổ hắn quen, không muốn bị lãnh đạo trực tiếp đổi một cái tên khác.
Thiên tử nghi kỵ Đỗ tướng quân, các huynh đệ đều biết, chỉ có một mình Đỗ tướng quân không biết!
Hắn cảm thấy không đáng giùm cho Đỗ Dã Hổ.
Nhiều năm chiến đấu trên chiến trường, Đỗ Dã Hổ tận trung vì nước như thế nào, người có mắt đều nhìn thấy rõ.
Có trận chiến nào mà Đỗ tướng quân không xông lên trước nhất!
Dõi khắp cả Trang quốc, có ai không sợ chết được như Đỗ Dã Hổ?!
Gần như tất cả các cuộc chiến lớn nhỏ trong những năm qua, Đỗ Dã Hổ đều tham gia.
Bộ giáp kia được cởi xuống, là sẽ thấy những vết sẹo chồng lên vết sẹo, không có một miếng thịt nào lành lặn.
Nhưng triều đình đối xử với Đỗ tướng quân như thế nào?
Ngoài miệng thì khen ngợi không ít, nhưng trên thực chất lại hoàn toàn chẳng cho một món gì.
Nhiều năm nay, lập bao nhiêu công huân cho quốc gia, mà chỉ được phong một Tử tước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận