Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1175: Tinh Duyên Thiên Lang trảo

Nhưng đôi mắt màu xanh lục của Doãn Quan sau khi nhập tà khác hoàn toàn với đôi mắt của Na Lương.
Đôi mắt của Doãn Quan sau khi nhập tà chứa đựng sự yêu dị tà ác, pha trộn bởi sự ác ý.
Còn đôi mắt xanh lục của Na Lương... chỉ có sự tàn nhẫn đến tột độ.
Trong truyền thuyết về Thương Đồ Thần, có hai loại sức mạnh được đại diện bởi loài sói, một trong số đó là Thần phạt, là sức mạnh của sự tàn nhẫn.
Trong giáo lý của Thương Đồ Thần Điện, cũng có truyền thống sau khi bị quất roi thì thả tội nhân cho sói đói ăn thịt.
Giờ khắc này, đôi mắt của Na Lương phát ra ánh sáng xanh đậm âm u.
Hai cặp răng nanh bắt đầu hiện ra dưới hàm, những chiếc răng nanh trắng toát lấp lóe ánh sáng.
Chỉ có thân hình của gã là vẫn nhỏ gầy như lúc đầu.
Nhưng lúc này, cơ thể hơi cong, như một con sói đói tiềm ẩn trong đêm tối, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra săn mồi.
Sói càng gầy, càng hung ác.
Bơi vì nó đói.
Ngay lúc Na Lương nhìn Trọng Huyền Tuân, ngay lúc răng nanh của gã đột nhiên lộ ra, ánh sáng Thiên Luân chói lọi bao quanh Trọng Huyền Tuân đột nhiên vụt tắt!
Trên võ đài bây giờ chỉ thuộc về hai người bọn họ, bóng tối giáng lâm.
Đây là sức mạnh đến từ môn thần thông thứ hai của Na Lương, [Vĩnh Dạ].
Màn đêm đen và ánh mặt trời thiêu đốt không thể cùng tồn tại.
Có thể chắc chắn rằng, Thiên Luân của Trọng Huyền Tuân vốn đã bị hao tổn sức mạnh nhiều lần nên hiện tại nhanh chóng bị áp chế bởi sức mạnh thần thông Vĩnh Dạ của Na Lương.
Thần thông này gần giống như Vô Quang nhưng lại có chỗ khác biệt.
Sức mạnh thần thông Vô Quang do Bảo Bá Chiêu nắm giữ là chôn vùi tất cả ánh sáng, vừa vặn tương khắc với Tư Diệu của Giang Ly Mộng. Việc ai có thể chiếm thượng phong thì phải xem chủ nhân của môn thần thông nào chiếm ưu thế hơn.
Nhưng Vĩnh Dạ lại có hiệu quả như tên gọi của nó, chính là tạo ra đêm đen lâu dài.
Thoạt nhìn thần thông này có vẻ chẳng có tác dụng gì.
Tất cả người tu hành đều có khả năng chiến đấu vào ban đêm, và ban đêm không hề có tác động đáng kể nào đối với tu sĩ siêu phàm.
Vì vậy "Vĩnh Dạ" chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.
Nhưng bóng đêm lại tự có sức mạnh của chính nó, chỉ là không phải tu sĩ nào cũng có thể khám phá ra được.
Ví dụ Phù Ngạn Thanh đến từ phù đảo Đinh Mùi, thần thông Lộng Ảnh của y nếu như được thực hiện vào ban đêm thì dùng hai từ "đáng sợ" cũng khó có thể hình dung được nó.
Đây chỉ là một trong rất nhiều sức mạnh của bóng tối mà thôi.
Đêm tối là cái gì?
Là thời điểm nhân loại ngủ say.
Đa số nhân tộc bình thường, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì đi nghỉ.
Cho dù là tu sĩ siêu phàm thì ban đêm cũng dùng cho tiềm tu, tĩnh tọa, minh tưởng.
Khi mọi âm thanh đều tĩnh lặng thì tâm hồn sẽ đi lang thang.
Ban đêm thực sự thích hợp để thiền định, đối với nhân loại có ý nghĩa là thời khắc yên tĩnh.
Cũng là thời khắc khôi phục sinh mệnh...
Trong đêm đen, một đôi mắt màu xanh lục xuất hiện.
Đó là mắt sói.
Lần lượt từng con sói...
Hoặc có thể nói là sói quỷ, xuất hiện bên trên đài diễn võ, là linh hồn của những con sói lần lượt xuất hiện trên sàn đấu.
Cấm chế cổ xưa đã khiến cho không gian trên đài diễn võ vô cùng rộng lớn. Nhưng những con sói quỷ này lại nhiều như vậy, mật độ của chúng dày đặc và không ngừng tăng lên, đôi mắt của chúng như những vì sao trên bầu trời.
Chúng gần như bao phủ cả võ đài, bao vây Trọng Huyền Tuân vào trong.
Đã từng, vào lúc Thần Đạo cực thịnh, cũng chính là lúc Quỷ đạo cực thịnh, có câu nói "Thần quỷ không phân biệt".
Mục quốc là quốc gia hùng mạnh duy nhất trong thiên hạ lấy Thần Đạo làm trường phái tu hành chính.
Khi nói đến việc nuôi quỷ và sai khiến quỷ, thì tu hành giả của Mục quốc là những chuyên gia!
Đương nhiên, Thương Đồ Thần Điện trên núi Khung Lư cũng lấy Thần Đạo làm chủ.
Nuôi quỷ và sai quỷ là một trường phái thuộc nhánh phụ, không phải chủ lưu.
Những con sói quỷ dày đặc này lợi dung sự che giấu của màn đêm để tiếp cận Trọng Huyền Tuân.
Ở bên ngoài võ đài, người xem bắt đầu phát ra tiếng kinh thán.
Con người thì luôn không thể chịu được việc cái "đẹp" bị tàn phá.
Nhưng ở phía Tề quốc lại chẳng mấy ai biến sắc.
Khương Vọng và Kế Chiêu Nam thì không cần phải nói.
Nhưng Vương Di Ngô theo dõi trận đấu này từ đầu đến cuối cũng chẳng có chút cảm xúc khác thường gì.
Gã quá hiểu rõ sức mạnh của Trọng Huyền Tuân.
Thế này đáng là gì?
Nhưng khi sói quỷ đã tập hợp thành đàn ở trên diễn võ đài thì bóng người mặc áo trắng như tuyết vẫn đứng trên không trung, dẫm trên Thiên Luân đã tắt đi ánh sáng.
Khuôn mặt điển trai của y vẫn rạng ngời trong đêm đen.
Ngay lúc này, y đưa tay trái lên cao.
Từ một nơi cao vô tận, một tia sáng bắt đầu phát ra.
Một chùm ánh trăng rơi xuống và trải ra giữa không trung.
Từ một chùm lan rộng thành hàng ngàn hàng vạn chùm sáng.
Mỗi một chùm ánh sáng tương ứng với một con sói quỷ.
Trên võ đài lúc này dường như đang diễn ra một màn biểu diễn cực kỳ hoành tráng.
Hàng ngàn hàng vạn chùm ánh trăng tràn ra trong màn đêm, là một cảnh sắc đẹp đẽ đến mức nào?
Đêm tối như mộng.
Ánh trăng như rừng.
Mà mỗi con sói quỷ bị ánh trăng chạm vào đều cố định tại chỗ, không thể cử động!
Đây là thần thông từ trước đến nay chưa từng hiện ra trước mắt người khác của Trong Huyền Tuân, tên là [Nguyệt Luân].
Hiệu quả của thần thông này được xưng là: "Ánh trăng như lao tù, không chỗ để che thân, không chỗ đê trốn thoát."
Nguyệt Luân và Vĩnh Dạ, há không phải là một sự kết hợp hoàn hảo?
Dưới sự điều khiển của Na Lương, những con sói quỷ không ngừng vùng vẫy, nhưng chẳng con nào có thể thoát khỏi gông cùm của Nguyệt Luân.
Ngay cả bản thân Na Lương cũng nhất thời bị cố định dưới ánh trăng.
Trọng Huyền Tuân bồng bềnh hạ xuống, bộ quần áo trắng như tuyết càng khiến y thêm phần tuấn lãng. Y đi xuyên qua rừng ánh trăng, bồng bềnh như tiên.
Nhân vật bậc này, há có thể gặp được ở nhân gian.
Y hạ xuống trước mặt Na Lương, tay phải hơi nhấc lên, Thiên Luân đã tắt đi ánh sáng hạ xuống tay y.
Sau đó nhằm vào đầu Na Lương đánh mạnh!
Giống như là kiểu đánh Thái Dần trước đó.
Nhưng lần này là nhắm vào trán của Na Lương.
Bốp!
Suy cho cùng, Na Lương cũng không phải là Thái Dần.
Dưới sự kìm hãm của Nguyệt Luân, gã vẫn có thể di chuyển bàn tay của mình. Trên Tinh Duyên Thiên Lang trảo, đồ án hình đầu sói lấp lánh tinh quang.
Mượn sức mạnh từ bốn tòa thánh lâu, đôi bàn tay của gã đã thoát khỏi xiềng xích, huy động Tinh Quang Thiên Lang trảo để chặn đòn đánh gần như không thể tránh khỏi của Trọng Huyền Tuân.
Tia lửa bắn tung tóe.
Khoé miệng mỉm cười của Trọng Huyền Tuân vẫn như có như không, điều này khiến y không quá lạnh lùng.
Nhưng y hoàn toàn không để ý tới những con sói quỷ bị nguyệt quang khóa chặt, cũng không làm gì khác, y vẫn nâng Thiên Luân lên rồi lại đập xuống!
Bị giam giữ trong những chùm nguyệt quang, thân pháp nhanh tuyệt quỷ mị kia của Na Lương không thể phát huy ra được.
Gã không thể tránh đòn tấn công này, chỉ có thể chặn nó.
Tinh Quang Thiên Lang trảo đan vào nhau trên đỉnh đầu, bắp thịt trên cánh tay căng ra, sức mạnh nguyên thủy nhất được bộc phát để ngăn cản Thiên Luân.
Keng! !
Âm thanh này cực kỳ nặng nề vì Trọng Huyền Tuân đã gia trì thêm Trọng huyền lực lên trên Thiên Luân.
Đây là sự va chạm giữa lực và lực.
Tất nhiên Na Lương cũng không cam lòng chịu đòn mãi như vậy.
Trong lúc đón đỡ, đồng thời gã cũng thôi động thần thông Ngự Khí. Không khí biến thành chùy, đâm thẳng ra phía trước!
Trọng Huyền Tuân đột nhiên di chuyển sang trái để tránh cú đâm, Thiên Luân lại lần nữa rơi xuống.
Chỉ thấy trong trận chiến, nguyệt quang như rừng, sói quỷ dày đặc bị cố định.
Mà tại vị trí trung tâm, Trọng Huyền Tuân xoay quanh Na Lương, vừa tránh đòn tấn công của Na Lương vừa điên cuồng dùng Thiên Luân đánh vào trán gã.
Na Lương bị cố định trong phạm vi của nguyệt quang, vừa dùng Tinh Duyên Thiên Lang trảo chặn Thiên Luân, vừa điều khiển "khí" điên cuồng tấn công Trọng Huyền Tuân.
Trong đêm đen huyền bí, ánh trăng sáng rơi xuống.
Lúc này chỉ nhìn thấy một bóng trắng quay xung quanh một chùm ánh trăng. Trong lúc đó, chỉ có thể nghe âm thanh Keng! keng! keng! keng! keng! keng!
Giống như âm thanh va chạm bất tận. Cho đến khi ... Tinh Duyên Thiên Lang trảo tuột khỏi tay Na Lương và rơi xuống đất.
Tinh Duyên Thiên Lang trảo sắc bén va chạm với mặt đất của võ đài có cấm chế cổ xưa, phát ra tiếng vang cực kỳ rõ ràng.
Na Lương cuối cùng cũng không thể chống đỡ được cú đánh nặng nề từ Thiên Luân có sự gia tăng và duy trì sức mạnh từ thần thông Trọng Huyền sao?
Ý tưởng này hiện lên trong đầu của rất nhiều người.
Nhưng ở phía đối diện, khi Thiên Luân lại rơi xuống, Na Lương đột nhiên mỉm cười.
Tiếng cười vô cùng tàn nhẫn nhưng cũng cực hồn nhiên. Gã đã làm một hành động mà khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Gã không những không hoảng sợ, không né tránh cũng không nghĩ cách đón đỡ. Thay vào đó gã vung tay trái của mình... ném tới một cái Tinh Duyên Thiên Lang trảo khác!
Có vẻ gã đã từ bỏ phản kháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận