Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2930: Chân nhân ấn kiếm xẻ trời biển (2)

Tần Chí Trăn lập tức xoay người đi vào hư không.
"Ngươi không nói đến chuyện này ta còn quên mất!"
Trên Trường Thành Ngu Uyên, Vệ Du đang chăm chú quan sát tình hình bên này, vô cùng tò mò nói:
"Ngươi có nhẹ tay một chút hay không? Lần trước ngươi đã đồng ý..."
Hư không phía sau gã bị xé rách một khe hở, gia hoả này bị túm tóc kéo vào trong hư không.
Vương Di Ngô cảm khái:
"Tần các viên thật sự là người ít nói, lời ít mà hành động nhiều."
Người nào cũng có thể thấy biểu hiện của Tần Chí Trăn ở Ngu Uyên. Thật sự là siêng năng, tận tâm tận lực, làm rất nhiều việc, lời nói rất ít.
Vương Di Ngô xuất thân quân nhân, rất ngưỡng mộ loại phẩm chất này của Tần Chí Trăn.
Cam Trường An đứng bên cạnh nghe thấy vậy, vẻ mặt có chút phức tạp.
Tần Chí Trăn lại từ trong hư không đi ra, gã đứng trên lầu canh, cả người mặc áo đen, vững vàng như một khối đá ngầm. U ám nói:
"Ta không phải là ít nói, chỉ là ta mắng chửi chậm hơn một chút thôi."
Cùng là thiên kiêu Tần quốc, Tần Chí Trăn và Cam Trường An là hai người thường xuyên bị mang ra so sánh, rất nhiều phương diện gần như hoàn toàn trái ngược nhau.
Cam Trường An là thần đồng nổi tiếng thiên hạ, từ nhỏ đã thông minh hơn người, có tài ăn nói. Tần Chí Trăn lúc nhỏ lại rất vụng về, đặc biệt là vụng về trong cách ăn nói. Cãi nhau với người ta, thường là những đứa trẻ khác đã mắng chửi xong một vòng về nhà ăn cơm, gã còn chưa nói được câu nào, tức giận đến mức tự mình khóc.
"Vệ Du đâu?"
Cam Trường An cố ý nhắc đến.
Tần Chí Trăn bình tĩnh nói:
"Hắn có việc gấp bên người, về nghỉ ngơi rồi."
Cho nên nói, có đôi khi vẫn cần chút áp lực đến từ bên ngoài.
Lúc Hoàng Dạ Vũ còn ở đây, bọn họ đoàn kết biết bao nhiêu.
Thế mà Hoàng Dạ Vũ vừa đi, ngũ Chân trục thế đã lập tức tan rã.
Cũng chỉ có Kế Chiêu Nam là không cố gắng chế nhạo Khương Vọng hai câu, mà chỉ thu hồi Thiếu Hoa thương, nói với hắn:
"Ta về nghỉ ngơi một chút, ngày mai cùng đi săn."
Gã cũng vừa mới đi săn trở về, liền phải đối mặt với áp lực của Hoàng Dạ Vũ, tuy rằng không thật sự tiến hành va chạm, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.
Khương Vọng cười nói:
"Được."
Vương Di Ngô trên tường thành nhịn không được nói:
"Sư huynh! Ta thì sao? Hôm qua chẳng phải đã nói..."
Kế Chiêu Nam đã đi xa:
"Ngươi xem Khương các viên có bằng lòng dẫn theo ngươi không?"
Khương Vọng và Vương Di Ngô vĩnh viễn không thể nào trở thành bằng hữu được.
Bởi vì Trọng Huyền Thắng vĩnh viễn không thể nào tha thứ cho kẻ họ Vương này.
Kế Chiêu Nam đương nhiên biết những chuyện này, nhưng gã cũng không để ý cho lắm.
Người sống trên đời, mỗi người đều có những mối quan hệ riêng.
Khương Vọng mang theo một thương của Nhiêu Bỉnh Chương từ Yêu giới trở về, gã liền nợ Khương Vọng một ân tình.
Gã hứa hẹn có thể giúp Khương Vọng giết một người. Nhưng trong trận chiến quan trọng vây giết Trang Cao Tiện năm đó, Khương Vọng cũng không gọi Kế Chiêu Nam vì nể mặt thân phận của gã, gã cũng từ đó cảm thấy Khương Vọng là người đáng quý.
Nhưng ném ra câu nói này ít nhiều gì cũng khiến Vương Di Ngô xấu hổ. Bởi vì Khương Vọng căn bản sẽ không trả lời - nhưng đây cũng chính là điều mà gã muốn. Tiểu sư đệ ngày càng có chủ kiến, nếu như không phải đại sư huynh nói không thể được voi đòi tiên, gã hận không thể đích thân dạy dỗ.
Khương Vọng coi như không nghe thấy.
Trọng Huyền Tuân nhìn Vương Di Ngô, cười nhạt một tiếng:
"Vậy thì xem chúng ta và bọn họ, bên nào sẽ có thu hoạch nhiều hơn."
Ngày mai y và Vương Di Ngô cũng sẽ hợp tác đi săn, muốn so tài một lần với đội của Khương Vọng, Kế Chiêu Nam.
Nam nhi nên lấy đầu lâu tính công lao, lấy chiến công mà so sánh.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, Trọng Huyền Tuân y có chỗ nào không thể đi chứ?
Khương Vọng vừa rồi còn thính lực không tốt, lúc này lại nghe rất rõ ràng, hắn nhìn Trọng Huyền Tuân, cười khẩy:
"Vậy thì ngươi sợ là phải gọi thêm vài người, nếu không thua quá thảm hại, có thể sẽ làm tổn hại đến danh hiệu 'quán quân' của mình đấy."
Trọng Huyền Tuân như cười mà không phải cười:
"Ta thật sự rất muốn tự tin giống như ngươi."
Y xoay người lấy ra một quyển sách, giơ cho Khương Vọng xem:
"Có lẽ ngươi đã xem qua quyển sách này ư?"
"[Minh Sơn Cửu Quái]?"
Khương Vọng có chút khó hiểu:
"Ta cũng không học bói toán, tại sao phải đọc quyển sách này?"
"Ồ, lấy nhầm rồi."
Trọng Huyền Tuân mặt không đổi sắc cất quyển sách minh họa bìa cứng kia đi, lại lấy ra một quyển [Ngu Uyên Đồ Chí - Tu La Chính Chương]: "Muốn làm tốt công việc, trước tiên phải mài sắc công cụ! Ngươi có bao nhiêu hiểu biết về Ngu Uyên, vậy mà lại dám tự tin như thế?"
"Ta còn tưởng Trọng Huyền Tuân ngươi nhất định sẽ nói ra lời gì đó kinh người, không ngờ lại kinh người như vậy, thật nực cười!"
Khương Vọng cười ha hả, nói:
"Sợ là ngươi không biết Khương mỗ ta là ai? Trên đường ta đi, gặp núi bổ núi, gặp nước chặn nước, bất kể phía trước là thứ gì, đều lấy một kiếm chém ngang - không cần phải hiểu rõ đối thủ là ai!"
Hoàng Bất Đông vẫn luôn rơi tự do, ban đầu là rơi thẳng xuống với tốc độ cao, sau đó lại nhẹ nhàng như lá rụng, cứ như vậy chậm rãi rơi xuống, suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi.
Lúc này gã đột nhiên phấn chấn tinh thần, xoay người đáp xuống tường thành, đứng giữa hai người, hai tay nhanh chóng tách ra:
"Đừng cãi nhau nữa, mọi người trên Trường Thành đều là đồng đội, đều là người một nhà - hiện tại chẳng phải vừa lúc sao?"
Gã bắt đầu cao giọng chỉ huy:
"Tần Chí Trăn, ngươi đi chung đội với Trọng Huyền Tuân, Vương Di Ngô. Cam Trường An, ngươi đến đội của Khương Vọng, Kế Chiêu Nam. Như vậy hai bên đều là hai Chân nhân một Thần Lâm, ngày mai đi săn, cạnh tranh công bằng, ai cũng không chiếm tiện nghi của người khác, chẳng phải là đều vui vẻ sao?"
"Chia ngược lại cũng công bằng đấy."
Cam Trường An không muốn đi chung đội với Khương Vọng, nhưng lại không tiện nói thẳng, gã ra vẻ bản thân nhát gan, có chút u ám nói:
"Vậy ngươi thì sao?"
"Ta dư ra, cũng không có cách nào."
Hoàng Bất Đông tiếc nuối xòe hai tay của mình ra:
"Ta chỉ có thể giúp các ngươi trông nhà..."
"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!"
Gã vỗ tay:
"Mong các vị nỗ lực thật nhiều, ta sẽ thời thời khắc khắc gác cổng thành, chờ chư vị khải hoàn trở về!"
Hai chữ "khải hoàn" còn chưa dứt, gã đã theo gió biến mất vô tung.
Ra ngoài, cái gì cũng phải dựa vào bản thân. Tự mình cho mình một thân phận, lại cho mình thêm một khoảng thời gian nghỉ ngơi!
"Ài, Khuất tướng quân!"
Tả Quang Thù vội vàng đẩy cửa doanh trại ra, thuận tay ngăn gió lạnh ở bên ngoài, liên tục nói:
"Nàng xem nhiều Đồ chí hơn, giúp ta tìm một quyển sách."
Khuất Thuấn Hoa cởi bỏ áo giáp, ngẩng đầu lên từ phía sau bàn dài, nàng đặt bút lông xuống, liếc nhìn nam tử trước mặt:
"Chàng nghiện gọi tướng quân rồi đúng không? Trận chiến đã kết thúc, ngày mai phải về nhà rồi."
Trận chiến san bằng Nam Đẩu Điện quả thật không có gì sóng gió. Sở quốc cũng có rất nhiều kinh nghiệm đối với việc quản lý Nam Đấu bí cảnh.
Những tướng lĩnh xuất chinh như bọn họ đã thiết lập trật tự sơ bộ, những việc còn lại rất đơn giản, chỉ cần làm theo quy định là được. Tùy tiện cử mấy tên tướng lĩnh trung cấp là có thể xử lý tốt chuyện bên này.
Hiện tại mới thật sự coi như là "có một kết thúc", cũng không cần phải nghiêm túc nữa.
Tả Quang Thù cười hắc hắc:
"Chẳng phải vẫn còn đang trong quân đội sao. Ta phải tôn trọng chức vụ của nàng!"
"Mất hết nhân phẩm!"
Khuất Thuấn Hoa trừng mắt, lại hỏi:
"Chàng muốn tìm quyển sách gì?"
Tả Quang Thù vừa nói chuyện vừa đi về phía trước:
"Tên sách là [Ngu Uyên Đồ Chí - Tu La Chính Chương], ta nhớ một quyển này viết rất khô khan, cho nên không thích xem lắm, nhưng nhất thời lại tìm không thấy. Muốn hỏi thử nàng xem sao."
"Đây."
Khuất Thuấn Hoa đương nhiên đã đọc qua, tiện tay lấy quyển sách này ra, lại hỏi:
"Chàng đột nhiên tìm quyển sách này làm gì? Là muốn đi Ngu Uyên ư?"
"Ta muốn đi Ngu Uyên sao có thể không thương lượng với nàng chứ?"
Tả Quang Thù nhún vai:
"Là Khương đại ca đột nhiên truyền tin muốn quyển sách này, không những thế còn rất gấp. Ta còn phải sao chép vào Thái Hư Huyễn Cảnh cho huynh ấy, nếu không sẽ không kịp."
Trọng Huyền Tuân gần đây chính là làm một chuyện như thế này ở Ngu Uyên - y xây dựng nên Thái Hư Vọng lâu đặc biệt ở chỗ nọ, đương nhiên là ở phía trong Trường Thành. Cho nên Thái Hư Huyễn Cảnh coi như cũng đã mở rộng đến Ngu Uyên, Thái Hư Hành giả bình thường cũng có thể thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh, nói chuyện với bằng hữu đang ở nơi này. Đương nhiên thỉnh thoảng sẽ có tình huống mất kết nối, không thể ổn định được như hiện thế.
"Khương đại ca thật là ham học."
Khuất Thuấn Hoa cảm khái:
"Đã là thiên kiêu đệ nhất thiên hạ, vậy mà còn nỗ lực không ngừng như vậy."
"Nếu không sao có thể là đại ca của chúng ta chứ?"
Tả Quang Thù vô cùng tự hào nói, sau đó cầm quyển sách lắc lắc:
"Ta truyền cho huynh ấy trước đã."
"Đúng rồi."
Khuất Thuấn Hoa lấy ra một tấm lệnh bài:
"Chốc nữa đưa số thi thể này đến Phong Đô, bọn họ cần dùng để nghiên cứu. Tả tiên phong - đây là quân vụ cuối cùng của chàng trong trận chiến này."
Tả Quang Thù đưa tay muốn nhận.
Khuất Thuấn Hoa lại thu lệnh bài lại:
"Ghé tai lại đây, ta dặn dò chàng một việc."
Tả Quang Thù bèn chống tay lên bàn, ghé tai lại gần:
"Dặn dò gì?"
Khuất Thuấn Hoa ghé sát đôi môi đỏ, hà hơi như lan, nhỏ giọng nói:
"Nhớ... nhớ ta."
Tả Quang Thù xoay người muốn hôn, nhưng lại bị đối phương đẩy ra. "Đi nhanh về nhanh!"
"Tuân mệnh!"
Tả Quang Thù cười toe toét chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận