Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 234: Ngươi rất hận ta

Tiểu viện ở Gia Thành, Hồ Thiểu Mạnh và Tịch Tử Sở vẫn còn ngoài sáng trong tối giao phong với nhau.
"Người đừng có giở trò tính toán vặt. Dù vật kia xuất hiện lúc nào, chỉ cần Khương Vọng vẫn còn ở hầm mỏ, vậy thì vẫn chẳng liên quan gì tới chúng ta đâu, không phải à?" Hồ Thiểu Mạnh cả giận nói.
"Miệng của ngươi kín thật. Xem ra, ngươi rất chắc chắn, ta không thể lấy được thêm tin tức gì từ lỗ tai."
Tịch Tử Sở vô tình cố ý dịch chuyển ly rượu, cười: "Nhưng mà, ngươi đã cho ta lấy được từ con mắt."
Hắn tỏ ra rất tự tin, có một loại ung dung nắm giữ tất cả trong tay.
Hồ Thiểu Mạnh hiểu rất rõ, lỗ tai hắn nói là chỉ ám tử, con mắt chính là quan sát.
Sắc mặt liền trầm xuống: "Nếu ngươi không có thành ý hợp tác, lúc đó nên ngăn ta nói những lời đó."
"Trước khác, nay khác."
"Tùy ngươi." Hồ Thiểu Mạnh mất đi kiên nhẫn, đứng dậy muốn đi: "Dù sao lần này cược thua, vẫn còn có ngươi lót đáy. Nghĩ đến đây, ta cảm thấy, thất bại cũng không có khó tiếp nhận như vậy."
Tịch Tử Sở bật cười thành tiếng: "Đúng vậy, nghĩ thoáng ra được thì tốt."
"Ngươi có ý gì?"
"Không có gì, mời ngươi ở lại uống một ly. Uống ba ngày là được, thế nào?"
Tịch Tử Sở vừa nói xong, tay rung một cái, rượu bắn tóe ra, hóa thành những tia sáng vàng bắn nhanh tới.
Tiếng rít vang lên rồi tắt.
Chỉ trong nháy mắt đã châm Hồ Thiểu Mạnh thành tổ ong.
"Tịch Tử Sở, ngươi hãy nhớ! Là ngươi phá hủy cơ sở hợp tác trước!"
Hồ Thiểu Mạnh bình tĩnh lại, lạnh lùng thốt lên, rồi thân hình lóe lên, trong nháy mắt từng mảnh tiêu tán như khói.
Lúc này Tịch Tử Sở mới phát hiện, Hồ Thiểu Mạnh nãy giờ ngồi trò chuyện với hắn, chỉ là ảo ảnh do ảo thuật tạo ra. Hắn tự phụ mình rành vọng văn vấn thiết, vậy mà trước sau không hề nhìn ra.
Một kích vồ hụt, hắn không hề nổi giận, vẫn giữ được mấy phần khí độ.
Chỉ hơi sững ra, sau đó nhè nhẹ vỗ tay.
"Điếu Hải Lầu quả nhiên ảo thuật vô song."
Ngoài cửa lớn hầm mỏ Hồ thị.
Khương Vọng bay vọt ra, đúng lúc nhìn thấy người mập đeo mặt nạ xương heo.
Ngay tức khắc, siết chặt trường kiếm.
Hắn... Làm sao không biết cái mặt nạ này!
Làm sao mà không nhớ, chính là Bạch Cốt Đạo nửa đêm tỉnh mộng, vẫn luôn nhìn thấy!
"ục ục ục." Người đeo mặt nạ quét mắt qua cánh tay cầm kiếm của hắn, cười hổn hển: "Ngươi biết ta?"
"Ngươi thấy thế nào?" Khương Vọng hỏi ngược lại.
"Ta nghe người ta nói, nơi này có một người Trang quốc. Cho nên ta tới."
Trong đầu Khương Vọng lập tức hiện ra một cái tên, Tịch Tử Sở. Không phải ý bảo Hồ Thiểu Mạnh không biết làm cái kiểu chuyện mượn đao giết người này, mà là kiểu thông tin hắn có xuất thân từ Trang quốc như vậy, Tịch Tử Sở có khả năng có được cao hơn.
Người mang mặt nạ xương heo tiếp tục nói: "Huynh đệ tỷ muội của ta, trận này chết rất nhiều. Ít ngày trước, đã chết mất bốn cái. Có một người họ Chúc, tên gì ấy nhể? Chúc Duy Ngã? Ục ục, chúng ta vốn là định đi giết hắn. Nhưng sau khi nghe nói hắn đã lĩnh ngộ được Thái Dương Chân Hỏa gì đó, đã có được thần thông nội phủ rồi, ngay cả Khôi Sơn cũng không giết hắn được, nên thôi..."
Hắn nói liên tục một tràng, đột nhiên hỏi Khương Vọng: "Ngươi là người Trang quốc? Xuất thân đạo viện Phong Lâm Thành Trang quốc?"
Chúc Duy Ngã sao...
Người đeo mặt nạ trước mặt này có vẻ hình như thần trí không được bình thường, gã ta muốn nói nhảm, Khương Vọng liền cho gã nói.
Thời gian dần trôi đi, Tô Tú Hành, Trúc Bích Quỳnh, Trương Hải, Hướng Tiền, tất cả chiến lực siêu phàm của hầm mỏ Hồ thị đều đã tới.
Khương Vọng nhìn người mập mang mặt nạ xương heo, đáp lại: "Đã từng là."
"ục ục ục."
Người mang mặt nạ xương heo có vẻ không hề để mắt những kẻ gọi là siêu phàm tu sĩ vừa tụ tới kia, vừa nghe thấy câu trả lời của Khương Vọng, lập tức thu tiếng cười vào: "Ta đột nhiên cảm thấy rất đói."
Cơ thể mập mạp của gã, còn bự hơn cả Trọng Huyền Thắng mấy vòng, nhưng tốc độ di động, nhanh như thiểm điện.
Chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Khương Vọng, như một con dã thú chưa khai hóa, cắn về phía cổ hắn.
Thương!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, chắn ngang miệng của người mang mặt nạ xương heo.
Răng và thân kiếm chạm vào nhau, phát ra âm thanh lảnh lót của kim loại khi va chạm.
Mặc dù đầu óc của người mang mặt nạ xương heo hơi không được bình thường, nhưng về phương diện chiến đấu lại không hề chậm chạp. Cùng lúc há miệng cắn Khương Vọng, tay gã cũng dang ra ôm vào.
Lực ôm mạnh tới mức đủ sức bóp vỡ cơ thể đối thủ trong nháy mắt.
Nhưng Khương Vọng trước lấy kiếm chặn hàm răng của người mang mặt nạ xương heo, tiếp theo bỏ qua hành vi dang tay ôm vào của kỳ nhân, ấn mạnh cả hai tay mình lên chuôi kiếm, chín đại tinh hà hoàn toàn mở hết, đạo nguyên điên cuồng trào ra, tràn về phía trước!
Nơi lưỡi kiếm tiếp xúc với răng của người mang mặt nạ xương heo tóe ra ánh lửa.
Hắn cực kì tự tin về vũ khí của mình. Thanh kiếm này mặc dù chưa được uẩn dưỡng lâu, còn thiếu chút uy năng, nhưng bản thân nó đã cực kì sắc bén.
Hắn chính là muốn thử xem, kiếm của mình sẽ cắt đứt đầu của người mang mặt nạ xương heo trước, hay là tên kia bóp vỡ cơ thể hắn trước.
Dù đối phương có là một trong mười hai cốt diện lừng hung danh của Bạch Cốt Đạo, cường giả đỉnh phong Đằng Long cảnh.
Khương Vọng hắn cũng không sợ.
Dù gì thì, cũng nhất quyết sinh tử.
Bành!
Bụng người mang mặt nạ xương heo phát ra một tiếng nổ vang, toàn thân dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc xông tới, lùi ra xa.
Khương Vọng một kiếm bức lui người mang mặt nạ xương heo, lập tức quát to: "Trương Hải Hướng Tiền, các ngươi có trách nhiệm bảo vệ hầm mỏ! Nếu các ngươi còn không ra tay, ta sẽ đưa các ngươi tới quan phủ Đại Tề!"
"Tô Tú Hành, Trúc Bích Quỳnh, giúp ta giết tên mập này, coi như ta thiếu các ngươi một ân huệ!"
Ban nãy hắn không kêu gọi mọi người vây công, là vì những người này không có giao tình sinh tử với hắn.
Nếu hắn không bộc lộ được chiến lực có khả năng đối kháng với người mang mặt nạ xương heo, e là mấy người này sẽ lập tức giải tán.
Nên hắn mới lấy công đối công, để tạo ra khí thế, sau đó mới đánh động kêu họ giúp đỡ, tạo nên ưu thế mạnh hơn.
Khương Vọng nói đến mức này, dù Trương Hải, Hướng Tiền có không muốn cỡ nào, cũng đành phải nhích tới.
Mắt Tô Tú Hành sáng lên: "Có thể giải độc cho ta không?"
"Nhất định!"
Khương Vọng vừa dứt lời, Tô Tú Hành lập tức theo gió cuốn tới: "Mập mạp chết bầm, ngươi cười khó nghe muốn chết!"
Người mang mặt nạ xương heo vung tay, cánh tay nhanh chóng phồng to, máu thịt đường gân quấn vào nhau, đập một phát vào chủy thủ của Tô Tú Hành, đẩy bật hắn trở về.
Tô Tú Hành lộn nhào mấy vòng, mới giải được hết lực đạo, máu phun đầy đất.
Cảnh này lập tức khiến Trương Hải Hướng Tiền đang định nhào lên thử sức bị dọa sợ.
"ục ục ục ục."
Người mang mặt nạ xương heo tập kích Khương Vọng một kích không thành công, ngược lại môi bị Trường Tương Tư sắc bén làm cho bị thương, chảy máu, tiếp theo còn bị Tô Tú Hành công kích.
Nhưng gã chẳng những không giận, ngược lại còn thấy vui vẻ.
Hoàn toàn không thèm nhìn những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Vọng, miệng lảm nhảm như mê sảng: "Ta thật thắc mắc ngươi là ai, có thể nào mang lại ngạc nhiên mừng rỡ cho ta chăng?"
"Chúng ta hẳn là bạn cũ."
"Ở Thành Phong Lâm, ta đã ăn thịt người nhà, bằng hữu của ngươi?"
"Ngươi hẳn là giận ta rất nhiều, hận ta rất nhiều."
"ục ục ục, sự thù hận như thế, mới ngon lành biết bao!"
"Hình như, hình như ta đã ngửi được hương vị ngọt ngào của nó."
"Mỗi một miếng thịt của ngươi, nhất định đều thấm đẫm nỗi hận ta đúng chứ?"
"Mau tới đây! Mau tới đây! Ta không chờ được nữa rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận