Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3045: Thiên công (1)

Biết Hoài Quốc Công đã được vài năm, Khương Vọng chưa từng nhìn thấy ánh mắt lão gia tử phức tạp như vậy.
Lão công gia đã quen gặp mưa gió, từng trải tình đời, lúc nào cũng trầm tĩnh như vực sâu, có lúc gầm thét như nộ hải.
Chỉ có loại ánh mắt khó tả này, chưa bao giờ xuất hiện trong mắt ông.
Mấy người Khương Vọng im lặng.
Vẫn Tiên Lâm, tồn tại Siêu Thoát, chư thánh mệnh hóa, Hoàng Duy Chân... mấy từ này, đều là những thứ mà đám người trẻ bọn họ còn xa mới chạm đến.
Thái Hư các viên, đệ nhất Thần Lâm, Tả tiểu công gia gì gì, cũng còn kém xa lắm.
Tả Hiêu thở dài:
"Hoàng Duy Chân quả thực là một người rất giỏi.
Bây giờ có thể nói là vĩ đại."
Vĩ đại là lời khen cao cấp nhất, vĩ đại cũng là một loại cấp độ về sức mạnh.
"Tả gia gia luôn rất sùng bái Hoàng Duy Chân! Ông ấy chưa từng có thời khắc nào sùng bái như lúc này."
Khuất Thuấn Hoa nói:
"Nhưng đối với ta, Tả gia gia cũng là một người rất giỏi!"
Tả Hiêu cười to:
"Lời này ta nghe rất đắc ý. Nhưng ngươi không được nói lời tương tự với Khuất Tấn Quỳ."
Khương Vọng nhìn Tả Quang Thù, tiểu tử này cũng biết nói lời lọt tai nhỉ.
Khuất Thuấn Hoa trên dỗ được trưởng bối, dưới quản được Quang Thù, trong quân nhanh nhẹn quyết đoán, tu vi Thần Lâm đệ nhất, thật sự là một đệ tức toàn năng.
Lúc này lên tiếng:
"Vậy Tả gia gia, người kể chút chuyện hồi ở Vẫn Tiên Lâm đi! Lúc nào họ cũng giấu giấu giếm giếm, không chịu nói rõ ràng. Ta rất tò mò."
Tả Hiêu nhếch mép, để đũa xuống:
"Chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, đâu có gì mà không thể nói."
Ông nhìn sang bên, Khương Vọng thức thời đưa ly lên, Tả Quang Thù nhanh nhẹn rót đầy rượu vào.
Nước rượu phản chiếu mặt người, người không còn là thiếu niên.
Lão quốc công chăm chú nhìn vào ly rượu trong tay, gần như đã không còn nhớ được dáng vẻ mình hồi còn trẻ, đưa lên uống một hơi cạn sạch, mới chậm rãi nói:
"Phụ thân ta chính là chết trong Vẫn Tiên Lâm, từ nhỏ ta đã nhìn Vẫn Tiên Lâm không vừa mắt. Năm đó ta tâm cao khí ngạo, lưỡng chứng tuyệt đỉnh, coi thiên hạ không có anh hùng, Siêu Thoát là một con đường bằng phẳng. Ta hùng tâm vạn trượng, muốn một phát quét ngang Vẫn Tiên Lâm, dùng nó để đánh vào Siêu Thoát ! cuối cùng ta thất bại, là Thế Tông hoàng đế mang theo quốc thế vào rừng, tự mình cứu ta."
Đoạn chuyện xưa này nói ra rất ngắn, chỉ mấy câu nói đã xong rồi.
Nhưng nó đại diện cho một hồi cuộn sóng, e là đánh nghiêng Tương giang cũng không chịu nổi!
Thì ra con đường Siêu Thoát của Tả Hiêu năm đó, chính là ký thác vào Vẫn Tiên Lâm, cuối cùng lại mất mát ở Vẫn Tiên Lâm.
Khó trách khi nhắc tới chuyện ở Vẫn Tiên Lâm, ánh mắt ông phức tạp như vậy.
Nơi đó mai táng hùng tâm vạn trượng của ông, đã từng cách Siêu Thoát chỉ có một bước xa.
"Tả gia gia."
Khương Vọng nghiêm túc hỏi:
"Theo người nghĩ, vì sao mình thất bại?"
Câu hỏi thế này người bình thường sẽ không hỏi, vì họ sẽ không có được câu trả lời mình muốn.
Còn nhớ lần đầu tiên Khương Vọng tới nước Sở, khi đó còn mang đầy bóng dáng của một người khác, hôm nay nhìn nữa, đã là một sự rực sáng khác hẳn. Tả Hiêu nhìn hắn thật sâu:
"Tại bất cứ lúc nào, nguyên nhân thất bại cũng chỉ có một ! ngươi không đủ mạnh."
"Đó là con đường đi lên tuyệt đỉnh, là sức mạnh để đánh vỡ cực hạn của thế giới hiện thực, lực lượng, dùng từ thế nào cũng không đủ để miêu tả. Có chuẩn bị nhiều hơn nữa, cũng vẫn là chưa đủ. Mỗi một người đi tới một bước đó, đều cho rằng mình đã chuẩn bị xong. Nhưng đến khi chân chính đi tới một khắc đó, bị thất bại mới chịu thay đổi câu trả lời. Ngươi nhất định phải đi đến tận giới hạn của tưởng tượng, vượt qua tất cả, mới có thể tạo ra một đường cơ hội, và phải nắm chặt lấy nó."
Tả Hiêu từ từ nói:
"Nhưng nếu nhất định phải tìm ra một nguyên nhân cụ thể. Ta thất bại, chính là vì cái vị Siêu Thoát kia của Vẫn Tiên Lâm. Người quá bí ẩn, vượt quá cảm nhận. Đến khi người xuất thủ, ta mới biết thế gian có người này. Thế Tông hoàng đế đã giao thủ với người, mà cũng không được biết tên họ của người."
"Thế Tông hoàng đế" mà ông nói, là gia gia của Sở Thiên tử hiện nay, miếu hiệu là "Thế Tông", Hùng Thiệu.
Thiên tử phách quốc mang theo quốc thế, là có sức mạnh của một Siêu Thoát, không hề thua kém một đối thủ nào. Nếu không đã không có khả năng đi sâu vào Vẫn Tiên Lâm, cứu được mạng Tả Hiêu từ tay một Siêu Thoát khác.
Cái vị Siêu Thoát ở trong Vẫn Tiên Lâm, quả thực là vô cùng thần bí!
Thế giới hiện thực có rất nhiều cường giả, thủ đoạn phong phú như sao trời như vậy, thế mà, ngay cả tên của người đó cũng không ai biết!
Ở Tả gia, Khương Vọng lúc nào cũng rất tự nhiên, không cần che giấu cái gì, nghĩ một lúc:
"Nói chuyện không biết tên, ngược lại làm ta nhớ tới Trường Sinh Quân của Nam Đẩu Điện, hắn cũng là bỏ tên để trốn, đến nay vẫn chưa chết..."
Hắn đoán vị Siêu Thoát trong Vẫn Tiên Lâm rất có khả năng là kiểu tương tự tổ sư Nam Đẩu Điện. Nếu không phải có thần thông tương tự, làm sao thần bí đến vậy được!
Tả Hiêu cười lạnh:
"Nam Đẩu Điện? Còn kém xa lắm! Không có liên quan gì đâu. Cái vị ở trong Vẫn Tiên Lâm kia, là một tồn tại nằm ngoài nhận biết, không phải chỉ đơn giản kiểu bỏ tên!"
Nằm ngoài nhận biết, không thể tính toán, không thể tưởng tượng, không thể định nghĩa. Đây mới thật là cảnh giới xa không với tới.
Cái vị ở trong Vẫn Tiên Lâm kia, thật sự là một tồn tại Siêu Thoát không thể nhận biết được.
Ngay cả người như Tả Hiêu, người đã từng đánh vào Siêu Thoát, ở trong Vẫn Tiên Lâm thuộc về cao thủ hàng đầu, ngay cả Sở Thế Tông Hùng Thiệu có sức mạnh của Siêu Thoát, sau khi tiếp xúc qua rồi, vẫn không nhìn được ra.
Những cái tên ẩn giấu trong lịch sử Mạnh Thiên Hải, đều bị đại nho mò trong lịch sử tìm ra. Trường Sinh Quân bỏ tên để trốn, lấy hàng tỉ bách tính Nam Đẩu tinh để gán qua, cũng chỉ ẩn tên được có một đời duy nhất.
Vị Siêu Thoát trong Vẫn Tiên Lâm có được ghi chép từng ra tay. Cản đạo Tả Hiêu, đại chiến Sở Thế Tông, đại sự kinh văn thiên hạ như vậy, thế mà vẫn không ai tìm ra.
Thật sự là thần bí tới cực điểm.
Cũng nhờ vậy, càng thấy sự khủng bố của Hoàng Duy Chân.
Một lần trở về, liền đánh thức vị tồn tại Siêu Thoát thần bí khó lường này, lại còn lên kế hoạch đòi giết người ta!
Một đêm trước Thần Tiêu, chư phương đều chuẩn bị chiến đấu.
Là thiên kiêu đứng đầu nhân tộc, Khương Vọng cũng biết nhân tộc đã chuẩn bị rất nhiều, thậm chí nhiều cái còn được tận mắt nhìn thấy.
Mê giới, Triêu Thương Ngô kiếm áp Sa Bà Long Trượng; Ngu Uyên, Doanh Duẫn Quan nhìn chằm chằm Thái Cổ chi mẫu...
Xem ra, Vẫn Tiên Lâm được gọi là "hung nhất thiên hạ", được giao cho Hoàng Duy Chân phụ trách.
Có lẽ ở những địa phương khác chỉ là tương đối, nhưng Hoàng Duy Chân vừa trở lại một cái là phải giết Siêu Thoát?
Đúng là khí phách không gì sánh kịp.
Khương Chân nhân kinh sợ, Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa - hai Thần Lâm nho nhỏ, càng thêm chắc lưỡi hít hà.
Ai cũng nói Hoàng Duy Chân là anh tài kiệt xuất nhất ba ngàn năm qua của đất Sở, từ sau ngày ông ta chết đi, dần dần, ngày càng có nhiều người tin vào điều ấy. Bây giờ nhìn lại, đâu chỉ ba ngàn năm!
Cùng lúc này, có hạ nhân đi vào bẩm báo:
"Công gia, Phong đô doãn cầu kiến!"
Tả Hiêu khẽ nhướng mày, dáng vẻ hiền hòa trước mặt người nhà trong nháy mắt đã không còn tăm hơi, cả người trở nên uy nghiêm lạnh lùng:
"Cho hắn vào."
Cố Si như một cây trúc treo quan phục màu đen từ ngoài bay vào thiện thính.
Thấy Khương Vọng, nhưng cũng không ngoài dự liệu, khom người thi lễ với Hoài Quốc Công:
"Có một việc, công gia mặc dù đã thông báo rồi... nhưng ty chức cảm thấy, vẫn phải đích thân tới, bẩm báo với công gia."
Tả Hiêu khoát tay:
"Từ hôm nay, tin tức của Phong Đô, thì đừng tùy tiện báo cáo cho bổn công. Phong Đô trực thuộc Thiên tử, bổn công không có quyền can thiệp. Ngươi là tâm phúc của Thiên tử, nên bổn công nói thẳng ! chỉnh đốn lại trị, thanh chính triều cương, thì phải làm từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy."
Cố Si cảm động muốn rơi nước mắt.
Là tâm phúc của Thiên tử, hắn biết ngày tốt đã sắp đến rồi, nhưng không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy, tốt như vậy!
Chẳng lẽ Phong Đô từ nay sẽ thật sự thoát khỏi cảnh bao người cùng quản, chân chính tiến vào thời kì chỉ dưới một người, trên vạn người?
Có lúc cũng đã nghĩ, Phong Đô Doãn thật ra không đến mức thảm như vậy.
Những người cùng ngành đa số không mạnh đến đâu cả.
Tang Thiên Thọ của thiên lao trung ương, hung danh vang xa, nhưng ở Cảnh quốc cũng phải không dám tra cũng không dám thẩm, vì xung quanh đâu đâu cũng là tổ tông.
Trấn Ngục Ti Diêm Vấn, càng bị mắng là "Chó dữ của Phạm Tư Niên", làm gì có miếng tôn nghiêm của một gián điệp hàng đầu nào đâu!
Giờ thì tốt rồi.
Phong Đô Doãn đứng lên, Phong Đô sẽ là người khơi dòng cho bầu không khí tối tăm của sáu nước!
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn cẩn thận thưa:
"Là chuyện có liên quan đến Lục Sương Hà."
Tả Hiêu nhìn hắn, không nói gì.
Cố Si thức thời xoay người rời khỏi:
"Không quấy rầy công gia dùng bữa, ty chức cáo từ."
"Khụ!"
Tiếng Hoài Quốc Công ho khan vang lên sau lưng:
"Lần sau không được viện lẽ này nữa."
Cố Si vội quay người lại, nhanh nhẹn bẩm báo:
"Đã tìm thấy tung tích Nam Đẩu Điện Thất Sát Chân nhân, hiện đang quanh quẩn gần cửa vào Vẫn Tiên Lâm, đã có mấy nhóm người nhìn thấy hắn."
Tả Hiêu quay qua nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng dừng đũa, suy nghĩ:
"Hắn không phải là quanh quẩn, hắn là đang đợi ta. Thiên Cơ vừa chết, hắn liền cảm nhận được sức mạnh của ta."
"Ta không tiện đến Vẫn Tiên Lâm."
Tả Hiêu nói:
"Cố đại nhân, báo tin này cho An quốc công. Kẻ đứng đầu tàn dư Nam Đẩu, là trách nhiệm của hắn."
"Không cần."
Khương Vọng lập tức ngăn lại:
"Nghe được chuyện xưa người đánh vào Siêu Thoát, lại kinh hãi vì sự kiệt xuất của Hoàng Duy Chân, hiện ta đang rất kích động, không kiểm soát được mình. Thế gian anh hùng, phong hoa khoáng đại, cơn sóng triều này không nên để trôi qua tịch mịch ! ta với Lục Sương Hà có tuyệt đỉnh ước hẹn, giờ cũng là thời điểm lý ước rồi."
Tả Hiêu nhìn hắn:
"Có nhớ lần trước ta nói gì với ngươi không?"
"Lão gia tử, ta nhớ rất rõ, xin yên tâm."
Khương Vọng nghiêm túc gật đầu, đứng lên:
"Các ngươi từ từ ăn, đừng ăn hết Sương Hoa Phi Ngư mà ta thích... Ta sẽ trở lại ăn chén thứ hai."
Dứt lời hắn liền định đi ra cửa, nhưng bỗng nhiên lòng có cảm giác, quay qua cười, nói với Tả Quang Thù:
"Quang Thù, đợi tí nữa nếu Đấu Chiêu tới, ngươi nói với hắn, ta có chút việc ra ngoài, sẽ quay lại ngay ! bảo hắn ngồi chờ ta, nhất định không được rời đi."
Ai?
Lời dặn này thật sự là không giải thích được. Tả Quang Thù nghe mà không hiểu.
Đấu Chiêu không phải thất thủ ở A Tị Quỷ Quật rồi à? Làm sao "tới" được? Mà... làm sao Khương đại ca lại biết hắn sắp qua đây?
Nhưng chưa kịp hỏi chữ nào, bóng người Khương đại ca đã hư hóa, như cá vào nước, loáng cái tựa như cá đầu thủy, hiện lên ảnh mất tăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận