Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1490: Sau này họ xưng là "Nguyệt" (2)

Khương Vọng nhìn ngôi sao Ngọc Hành cách đó không xa, tò mò hỏi: "Nó chính là bản thể của ngôi sao Ngọc Hành chiếu khắp chư thiên à?"
"Có thể nói là như vậy, nhưng cũng không chính xác hoàn toàn." Quan Diễn đáp: "Nói một cách chính xác, nó bây giờ là vì sao bổn mạng của ta, là cơ sở của chức vị Tinh Quân, cũng là biểu hiện cụ thể của khái niệm 'Ngọc Hành'. Nó có thể coi là một trong những bản thể của ngôi sao Ngọc Hành, nhưng nó cũng không hoàn toàn là Ngọc Hành. Ta có thể mượn dùng sức mạnh của ngôi sao Ngọc Hành, nhưng ngôi sao Ngọc Hành không giống như ta."
Với cảnh giới hiện giờ, vấn đề này Khương Vọng đại khái khó mà hiểu được.
Quan Diễn nghĩ một hồi, mới nói tiếp: "Nếu coi ngôi sao Ngọc Hành là một cái ao, thì ta bây giờ là chủ ao. Ta có thể quang minh chính đại sử dụng mọi thứ ở trong hồ, có thể tùy ý dẫn nước vào... Nhưng những người khác vẫn có thể xuống nước, trong nước vẫn có tôm cá rắn rùa... Chúng ta là cùng tồn tại, không phân biệt. Ngươi có thể dựng tinh lầu ở đây, những người khác chỉ cần để một cái neo vị trí, là cũng vẫn dựng được tinh lầu trong phạm vi của Ngọc Hành. Trước kia như thế nào, thì bây giờ vẫn như thế ấy.
Vì Ngọc Hành là một vật chung, nên ta cũng không thể giống như một chủ ao, đuổi người ngoài đi. Chính bản thân ta cũng phải tuân theo quy tắc của nó, đương nhiên trong quy tắc đó, ta được Ngọc Hành ưu tiên đứng đầu."
"Thí dụ này không được chuẩn xác lắm, nhưng ý tứ đại khái chính như vậy."
"Một vũ trụ ngôi sao như Ngọc Hành, là chiếu tới vạn giới. Chư thiên vạn giới có cả hàng tỷ tỷ sinh linh, đặt vào nó những kỳ vọng khác nhau, những tưởng tượng khác nhau. Bản thân nó là một sự tập hợp, không thể thật sự bị một loại ý chí nào đó hoàn toàn thống nhất. Đương nhiên, ta bây giờ có thể mượn dùng ánh sáng của nó, truyền thuật đạo của mình."
Chỗ này Khương Vọng nghe hiểu, nhưng vẫn ghi nhớ những lời này vào đầu, để sau này tìm hiểu tiếp. Đây không phải do đầu óc hắn không tốt, mà là vì đẳng cấp của vấn đề này. Trong tu vi khác nhau, chắc sẽ có sự hiểu khác nhau. Quan Diễn nói những lời này, về bản chất, chính là đang thuật đạo của mình cho hắn biết.
"Đúng rồi, tiền bối." Khương Vọng tò mò hỏi: "Ta thấy ban nãy ngôi sao Ngọc Hành biến ảo rất nhiều hình dáng, ta nghĩ chắc đó là biểu tượng của các hình thái thế giới khác nhau... Bây giờ ổn định lại, sao lại là cái bộ dáng này? Có liên quan đến sự hiểu của ngài về ngôi sao phải không?"
Trôi lơ lửng ở cách đó không xa, là thế giới hình cầu bất quy tắc. Màu ngọc đã rút đi, bây giờ trên tinh cầu, sức sống bừng bừng. Màu xanh biếc là chủ đạo, cây nhiều như biển.
Khương Vọng bổ sung: "Có chút giông giống Sâm Hải nguyên giới. Là bởi vì mộc hành nguyên lực sung túc, giúp bồi bổ sinh cơ, phù hợp cho thời kỳ mới thành Tinh Quân này của ngài đúng không?"
Hắn vô cùng quý trọng cơ hội được trao đổi với Quan Diễn tiền bối, vì lần trao đổi này cũng thu được ích lợi rất nhiều. Hắn muốn biết sự hiểu của Ngọc Hành Tinh Quân đối với vũ trụ ngôi sao, để bổ sung, mở mang kiến thức cho mình.
Hắn cảm thấy mình có thể gọi là "Siêng năng hiếu học".
Mắt Quan Diễn cong lên, khẽ cười: "Làm vậy nàng sẽ thấy quen hơn..."
Khương Vọng: ...
Hắn đương nhiên biết cái "Nàng" này là ai.
Đề tài này không thể nào nói tiếp.
Ho khẽ một cái, đổi đề tài: "Tiền bối, tinh lầu này của ta bây giờ ..."
Quan Diễn đã thành Tinh Quân, mọi cử động đều có oai lực khó lường. Quan Diễn giơ tay nắm lấy tinh lầu của Khương Vọng, đập Long Thần văng ra. Vừa đập, còn vừa tiện tay tạo hình tinh lầu giùm Khương Vọng. Làm xong, lại nhét nguyên thần của Long Thần vào trong tinh quang thánh lầu, để nó trấn ở đó...
Quả thực là thủ đoạn không tưởng nổi.
Làm Khương Vọng không biết tinh lầu của mình bây giờ là cái dạng gì.
Đương nhiên lúc dựng tinh lầu, hắn đã thăm dò Tàng Tinh Hải.
Không giống với Ngũ Phủ hải sau khi được dọn dẹp sạch sẽ một màu sáng ngời, Tàng Tinh Hải là một màu đen nhánh.
Đương nhiên kiểu sáng ngời hay đen nhánh này, cũng chỉ là khái niệm tồn tại trong khái niệm thần hồn, không ảnh hưởng đến cảm giác thật, chẳng qua cảm thấy thần hồn hơi tối nặng.
Cho đến khi... Tinh quang thánh lầu được dựng lên, tinh quang rơi xuống.
Tinh quang đầy trời và khung trời lấp lánh.
Ánh sáng chiếu vào trong nước, như vạn ngọn đèn.
Một cảnh tượng rất đẹp, dù nó nằm bên trong người, chỉ có một mình mình nhìn thấy, nhưng cũng đã cực kì thỏa mãn về thị giác.
Nhìn những tinh quang, mới hiểu vì sao Tàng Tinh Hải lại có cái tên này.
Quả nhiên là ẩn sâu sáng rỡ.
Đạo mạch Đằng Long lặn bên trong biển. Linh động tự tại. đây là sự khác biệt của Ngũ Phủ hải và Tàng Tinh Hải.
Trong Ngũ Phủ hải, đạo mạch Đằng Long phải nằm nghỉ trên thiên địa cô đảo, mỗi lần tích súc chân khí lực xong, mới bay được lên không, đi thăm dò sương mù mờ mịt... Đến khi sương mù được dọn dẹp sạch, Ngũ Phủ đều xuất hiện, đạo mạch Đằng Long cũng vẫn thường trú thiên địa cô đảo, vốn dĩ không cần xê dịch.
Đương nhiên ngao du bầu trời là không thành vấn đề, đạo mạch Đằng Long của Khương Vọng còn từng không ít lần đi qua địa bàn của Vân Đính Tiên cung.
Nhưng đáy Ngũ Phủ hải thì chưa bao giờ lặn xuống.
Đó là hải vực cần thiên địa cô đảo trấn áp, sương mù mờ mịt chính là sinh ra từ trong biển, từ nơi sâu nhất của đáy Ngũ phủ hải. Sự ngu dốt của con người là không bao giờ xóa hết được, con người sẽ luôn mê muội, vô tri. Quá trình tu hành chính là quá trình không ngừng quét dọn, diệt bỏ ngu dốt.
Nên thiên địa cô đảo lúc nào cũng trấn áp Ngũ Phủ hải, thiên địa cô đảo càng vững chắc, Ngũ Phủ hải sẽ càng ổn định, tu sĩ sẽ càng có thể bùng nổ nhiều chiến lực hơn.
Mọi người thường nói đến chiến lực cực hạn, hai chữ "Cực hạn", thường để chỉ mức ngưỡng chịu đựng cao nhất của con người.
Trong Ngũ Phủ hải, nếu đạo mạch Đằng Long tùy tiện trầm xuống hải vực, nó sẽ bị lạc.
Nhưng Tàng Tinh Hải thì khác.
Trong Tàng Tinh hải không có sự ngu dốt ẩn nấp, ở một mức độ nào đó, nó đối ứng với vũ trụ tinh hải.
Có tinh quang chiếu sáng từ tinh lầu rủ xuống, có Ngũ Phủ lực gia trì, đạo mạch Đằng Long có thể thoải mái ngao du trong đó, thăm dò mối liên lạc của mình với vũ trụ.
Chớ nói chi đạo mạch Đằng Long của Khương Vọng còn có năm thần thông ánh sáng quấn quanh, trời sinh quang diệu, bản thân là ánh sáng của Tàng Tinh Hải, chiếu sáng cả vùng hải vực.
Nguy hiểm lớn nhất của Tàng Tinh Hải là lạc đường. Nếu tinh lầu trong tinh khung xa xôi bị rơi, bị mất, sẽ mất đi tinh quang chỉ dẫn đường, Tàng Tinh Hải sẽ tối dần đi, lúc này, đạo mạch Đằng Long chỉ còn cách rời khỏi Tàng Tinh Hải, nếu không thì cũng sẽ trở nên yên lặng cùng với mặt biển.
Bước đầu nhìn rõ Tàng Tinh Hải, Khương Vọng lúc này chưa hiểu rõ lắm về tinh quang thánh lầu của mình... hay phải gọi là tinh quang thánh tháp? Không biết Long Thần bị trấn ở trong đó, cảm thấy như thế nào. Vì vẫn chưa mang ra sử dụng, nên không rõ lắm tinh quang thánh lầu được lập bên trên ngôi sao Ngọc Hành có nghĩa là cái gì. Nhưng theo thất tinh thánh lầu bí pháp, thì càng ở gần thất tinh, chất lượng của tinh lầu sẽ càng cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận