Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 319: Một đường giết tới

So với Long Cốt Diện Giả ở trạng thái đỉnh phong thì Tống Quang mặc dù đã mở hai phủ vẫn không mạnh bằng. Vấn đề khó khăn trong nhiệm vụ lần này của Trọng Huyền Thắng là phải giết chết Tống Quang trong thời gian cực ngắn, không để cho đối phương có cơ hội hồi khí.
Nếu người ra tay là Thập tứ vốn được xem như tử sĩ của Trọng Huyền gia thì nhất định sẽ bị kiêng kỵ, đề phòng. Đây là lý do mà hắn mời Khương Vọng đi cùng, cũng chứng tỏ hắn rất tin tưởng vào thực lực của Khương Vọng. Thực tế diễn ra không sai, Khương Vọng phối hợp rất ăn ý, không chậm trễ tích tắc nào, hoàn toàn dùng thực lực để đáp lại sự tín nhiệm của hắn.
Sự việc diễn ra đột ngột, kết thúc cũng đột ngột không kém.
Hai người ra tay mau lẹ, đầu Tống Quang đã lăn xuống đất. Đối phương dù có muôn vàn thủ đoạn, bao nhiêu sự chuẩn bị ở sau thì cũng không cách nào phát huy, thậm chí không kịp dùng đến. Tống quản gia dù sao cũng là tu sĩ Đằng Long Cảnh, ngay cả phản ứng cũng không kịp làm ra cái gì, chỉ vừa kịp đứng dậy thì chiến đấu đã kết thúc.
“A!”
Tiểu thiếp của Tống Quang hét ầm lên, tới lúc đó hai đội quân thủ vệ mới chen nhau xông vào cửa.
“Ba!...”
Trọng Huyền Thắng vung tay đánh bay nữ nhân vào vách tường. Tiếng hét im bặt, thân thể trượt theo vách tường đổ xuống, dùng mắt thường cũng thấy là sự sống đã không còn nữa. Khương Vọng càng không nhiều lời, giết xong Tống Quang, Ngũ Khí Phược Hổ lại phát, hắn cong người, một kiếm nhanh chóng xuyên qua tim của Tống quản gia. Hiện giờ Khương Vọng đối phó với tu sĩ Đằng Long Cảnh có thể nói là vô cùng dễ dàng, không khác gì giết gà giết chó mà thôi.
Hắn thu kiếm lại, bàn tay liền bấm niệm pháp quyết mở ra biển Hoa Lửa, kéo đám cận vệ phủ binh toàn bộ chìm vào trong đó. Những vệ binh này vừa phải phân biệt phương hướng vị trí, vừa phải điều tra huyễn hỏa và đề phòng Hoa Lửa chân thực công kích, trong khi đó hai người Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng không hề bị cản trở gì.
Trọng Huyền Thắng nhanh chân di chuyển, mỗi lần vung tay là lấy về một mạng. Khương Vọng vung kiếm sang trái sang phải, hai kiếm chém ra người chết đủ cả một đôi. Ngắn ngủi vài hơi thời gian, biển Hoa Lửa tán đi, hai đội vệ binh siêu phàm đã bị giết sạch sẽ.
Lúc này tuy quận trưởng Tống Quang và hai đội vệ binh đã bị giết nhưng động tĩnh trong phòng trà gây ra đã bị những người khác trong phủ phát hiện, bắt dầu có những tu sĩ siêu phàm khác lao về hướng này. Từ trong khách phòng chợt có một đạo kiếm quang phóng thẳng lên trời. Quang mang ấy sắc bén vô cùng, đó chính là phi kiếm của Hướng Tiền. Sau khi nhìn thấy động tĩnh phát ra, hắn và Thập Tứ ngay lập tức động thủ.
Trong phòng trà Khương Vọng chỉ hỏi ngắn gọn. “Thế nào?”
Trọng Huyền Thắng cũng không nhiều lời, trực tiếp đánh vỡ vách tường rồi lao ra bên ngoài. “Đi quân doanh ngoài thành.”
Tống Quang dù chết nhưng 70 ngàn chiến binh chưa tan rã, nếu có nhân vật nào đủ uy vọng của Dương quốc tới thì tai họa khó mà thoát được. Điều bọn họ muốn làm là nhân dịp Tống Quang vừa mới chết, đại quan ngoài thành hoang mang lo sợ không phát hiện ra chân tướng thì trực tiếp xông vào quân doanh giết chết đầu lĩnh trong quân để gây náo loạn và nhân chìm sĩ khí.
Tống Quang có khả năng muốn đầu hàng Tề quốc thật, chỉ là bản tính hắn vốn tham lam nên muốn thu được càng nhiều lợi ích hơn. Cũng có thể hắn vốn là do Dương Kiến Đức bày ra ám thủ, bao nhiêu sự tham lam để lộ ra là vì muốn che đậy ánh mắt của người Tề, chờ đến lúc một kích đâm sau lưng để tranh sát quốc vận Dương quốc...
Có điều việc này giờ đã không còn quan trọng nữa. Trọng Huyền Trử Lương không cần một tai họa ngầm, chỉ có hoặc là quy hàng hoặc là chết. Đối với Trọng Huyền Thắng, kéo dài đến lúc này rồi việc quy hàng đã không còn cần thiết. Giết người, làm tan ra toàn quân, khiến Trọng Huyền Trở Lương có thể không hề cố kỵ đại chiến cùng Dương Kiến Đức mới chính là mục đích duy nhất của hắn, cũng là công huân lớn nhất.
Tống Quang đã chết, không ai để ý và biết được mục đích hắn từng giấu trong lòng là gì...
Trong quận phủ Nhật Chiếu cao thủ như mây, tu sĩ siêu phàm xung kích không dứt nhưng hai người Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng từ phòng trà đi ra thì liền tách thành hai tuyến. Trên đường đi, không cần biết là Du Mạch Cảnh, Chu Thiên Cảnh hay là Thông Thiên Cảnh, Đằng Long Cảnh, không có ai là địch thủ của bọn họ.
Tiếng kiếm rít lên không ngừng, tiếng nổ vang liên miên. Không bao lâu sau, Thập Tứ và Hướng Tiền cũng đã giết ra rồi tản đi. Người đầu đại khai đại hợp, mạnh mẽ đâm tới, mấy tướng mặc hắc giáp đã trở thành màu đỏ. Người sau sắc bén vô song, một vòng ánh kiếm chớp lóe lên, đi tới đâu mạng người bay theo tới đó.
Phanh! Phanh! Phanh!...
Khương Vọng ỷ có tốc độ của Diễm Lưu Tinh, hắn xuyên tới xuyên lui chuyên tìm những cường giả có thể làm chủ sự mà giết. Biển Hoa Lửa và Ngũ Khí Phược Hổ thuấn phát, một kiếm bao trùm mặt trời, bộ dạng không có đối thủ.
Trọng Huyền Thắng càng là tay khủng bố, thấy ai tương đối có khả năng tránh thoát là hắn liền vung tay, hút người đó tới trước mặt, dùng một tay quạt chết đối phương. Trận chiến nổ ra, cường giả của quận phủ lao lên không ít, điều bọn người Khương Vọng muốn làm chính là chặt đứt ý chí của đối phương, biến bọn họ thành không khác gì những binh lính bình thường, ô hợp.
“Không cần đuổi theo!”
“Đi ra ngoài thành!”
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng gần như quát lên đồng thời. Hai người Thập Tứ và Hướng Tiền tiếp tục ở lại chém giết không để tu sĩ quận phủ có cơ hội lập lại tổ chức, cũng khiến bọn họ không cách gì báo tin đi được. Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng thì giết xuyên qua quận phủ, rút thân phi hành thằng vào quân doanh ngoài thành.
Bọn họ hành động quả quyết đến mức hỗn chiến còn đang tiếp diễn trong nội phủ mà không có ai kịp tới quân doanh để thông báo. Tống Quang không thể ngờ hắn đồn trú ngoài thành rồi bị ám sát, trong quân doanh cũng không có ai tưởng tượng ra được việc đó.
70 ngàn chiến binh ở ngay ngoài thành, Tống Quang làm việc cẩn thận, bản thân lại là cường giả đã mở hai nội phủ , bình thường mấy tu sĩ Đằng Long Cảnh làm cách gì mà giết được hắn?
Tin tức truyền đi phải cần thời gian, hai người Khương Vọng đang tận dụng sự chênh lệch thời gian này. Vừa đến bên ngoài trại lính Trọng Huyền Thắng đã lớn tiếng hô.
“Chủ tướng ở đâu? Ta chính là công tử đích mạch của Trọng Huyền gia, phó đô thống Thu Sát quân Trọng Huyền Thắng đây. Ta đã đạt thành hiệp nghị với Tống Quang, đích thân đến tiếp chưởng đại quân.”
Thanh danh hắn đúng là đã dọa được người, quân doanh đối ứng trở nên chậm trễ, có một người mặc giáp trụ từ trong quân phi thân ra, nhìn hai người mà hét.
“Ngươi là người ở phương nào? Vì sao không trực tiếp gặp quận trưởng? Ngươi có ấn văn của quận trưởng không?”
Ngay phía sau người kia lần lượt bước ra năm vị tướng lĩnh. Bọn họ đã tính là cẩn thận, nhưng... Khương Vọng chẳng nói hai lời, nhanh chóng trải biển Hoa Lửa ra. Trọng Huyền Thắng cũng triển khai toàn bộ Trọng huyền thuật, đem đối phương tụ lại một chỗ để Khương Vọng vung trường kiếm xuyên qua một đường.
Phanh phanh phanh...
Đại bộ phận binh sĩ chỉ kịp nhìn thấy tướng quân hỏi được mấy câu xong đã thấy biển hoa trải ra, thi thể đồng đội liên tiếp ngã lăn ra đất. Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng nhanh chóng giết sạch mấy tên tướng lĩnh có mặt tại quân doanh.
Kinh hãi!
Sau đó là phẫn nộ!
Cả tòa quân doanh liền sôi trào, liên tiếp có tu sĩ tu vi cao cường bay lên, hò reo hô hoán. “Kết trận! Mau kết trận!”
Nhưng mà...
Phanh phanh phanh...
Nơi nào có tiếng hô vang lên, Diễm Lưu Tinh của Khương Vọng liền nổ tới chỗ đó, dưới trường kiếm của hắn không có ai sống sót. Trọng Huyền Thắng dùng trọng huyền thuật để khống chế, rồi hoặc đưa tay vung ra, hoặc nắm thành quyền đơn giản nhưng thô bạo đánh chết từng tu sĩ. Đám tu sĩ này theo nhau bay lên không rồi lại từng người rơi xuống như mưa. Chỉ là mỗi giọt mưa là một sinh mệnh đã mất.
Đơn giản. Dứt khoát. Tàn nhẫn. Thảm liệt!
Trường chiến đấu hôm nay sẽ còn lưu lại trong tâm tưởng các tướng sĩ và trở thành ác mộng một thời gian dài sau này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận