Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1434: Không phải không ngông nghênh, không kiêu với Khương Vọng mà thôi

Nhân vật thiên tài liệt quốc, có ai mà không có lòng dạ?
Một ngày không bằng, chưa chắc ngàn ngày không bằng.
Cho dù thua tại chỗ, suy nghĩ cũng là ngày sau tất phải trả.
Đây là tâm khí thiếu niên, càng là thiên tài ngạo cốt.
Nếu mất đi vô địch chi tâm, không thể có xu thế vô địch.
Ngược lại rất ít người bái phục người cùng thế hệ đến bước này, rốt cuộc nói ra lời "Nguyện làm môn hạ tay sai" như vậy.
Không ai cảm thấy Lâm Tiện có thể đạt được Diễn Đạo, như vậy khi hắn nói "Diễn Đạo, không dám so với Khương Vọng", gần như đã hạn định cuộc đời này.
Muốn nói Lâm Tiện là một tên nhu nhược, hắn tranh đấu với Xúc Mẫn Hạ quốc trên đài Quan Hà, huyết chiến từ đầu đến cuối nhưng vẫn không lùi lại nửa bước.
Nhưng nếu nói hắn ta là người cứng rắn, thì vì sao lại tôn sùng Khương Vọng đến mức này?
Tự đặt mình quá thấp, mà đặt Khương Vọng quá cao!
Rất nhiều người không có đích thân đi tới Quan Hà Đài, không khỏi xem xét lại trận Hoàng Hà Hội kết thúc chưa lâu kia, được xưng có thể chen vào ba vị trí đầu trong tràng Nội Phủ lịch sử, có phải còn đặc sắc hơn trong tưởng tượng hay không?
Có phải vị khôi thủ Hoàng Hà Khương Vọng cường đại hơn cả tưởng tượng hay không?
"Ha ha ha." Cao Triết cười rất sảng khoái: "Với tư cách là bạn tốt của Khương Thanh Dương, ta không thể không tán thành ánh mắt này của ngươi! Là một kẻ tự biết mình. Nghĩ đến những lời đồn đại ở Dung quốc kia, không phải do ngươi ngầm đồng ý!"
Hắn ta lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống, cộng cả thân phận bạn tốt của Khương Vọng, bày tỏ "Thông cảm".
Còn Lâm Tiện nhìn hắn một cái, rất bình tĩnh hỏi: "Cao công tử còn có chuyện gì sao?"
"Nguyện làm môn hạ chó săn cho Khương Thanh Dương”, người khác nhìn thấy có lẽ rất khoa trương, thậm chí còn là nịnh nọt. Nhưng đối với người tận mắt nhìn thấy trận chiến truyền thuyết kia mà nói, Khương Vọng đạt được Nội Phủ đệ nhất của sử sách, bất kể hắn tôn sùng thế nào cũng không đủ. Đó đã là bóng lưng hắn truy đuổi theo trong cuộc đời này.... Để cứu vãn lòng tin cho quốc dân, đúng là sau khi Khương Vọng mất tích đã truyền ra rất nhiều âm thanh, đến lúc nên tỉnh táo rồi!
Không thể lừa gạt bản thân được, càng là kẻ yếu thì càng phải nhìn thẳng vào chênh lệch.
Vì vậy, hắn định nhân cơ hội này để công khai tỏ thái độ.
Hắn nói là lời trong lòng, cho nên thản nhiên, không cảm thấy chính mình là đang khúm núm. Còn về phần người khác thấy thế nào, hắn cũng không thèm để ý.
Xuất thân nước nhỏ Dung quốc bị kỳ thị và khinh bỉ, còn ít sao?
Về phần Cao Triết tán thành...
Chỉ có thể nói, tùy người này vui vẻ đi!
Cao Triết tự cảm thấy mình đả kích sự kiêu ngạo của thiên kiêu Dung quốc, đại biểu cho Tề Quốc gõ Dung Quốc, giờ phút này vênh mặt, bèn cười hỏi: "Lâm huynh đệ thật tinh mắt, vậy ngươi cảm thấy ta so với Khương Vọng thì như thế nào?"
Vừa hỏi xong, Yến Phủ là người đầu tiên đi ra ngoài. Trong đám người có quan hệ thân thiết với Khương Vọng, vốn cũng chỉ có hắn ta và Cao Triết xem như có giao tình, nhưng giao tình này sâu thế nào cũng chưa chắc.
Yến Phủ làm việc ôn hòa, đối đãi người khác hào phóng hào sảng, trong giới công tử của Lâm Truy, quan hệ với rất nhiều người là không tệ. Trong những quan hệ này, tất nhiên cũng có thân sơ gần gũi.
Là Khương Vọng giúp hắn giải quyết phiền toái của Khương Vô Ưu, là Khương Vọng đi Phù Phong Liễu thị với hắn ta. Quan hệ không phải bằng hữu rượu thịt như Cao Triết có thể so sánh.
Hắn vung tiền như rác, đối với ai cũng không keo kiệt, nhưng trong lòng tự có một cái cân.
Trong mắt hắn, Cao Triết đã bành trướng quá mức rồi. Trước kia khi sống tại gia tộc thứ vị còn có thể bảo trì được sự khiêm nhường. Bây giờ ngồi ổn định vị trí người thừa kế của gia tộc liền có vài phần không biết trời cao đất rộng.
Mượn thế của Tề Quốc, danh tiếng của Khương Vọng, đè ép Lâm Tiện còn chưa đủ, còn muốn nhân cơ hội xuất cước?
Đây không phải chuyện mà bằng hữu nên làm, cũng không phải lời mà một người đủ tỉnh táo có thể nói ra.
Chỉ có thể nói... không thể thâm giao.
Vì vậy hắn dùng cách rời đi để chứng tỏ thái độ.
Nghe thấy lời ấy, Lý Long Xuyên nhướng đôi mày kiếm lên, còn Trọng Huyền Thắng thì cười đến híp cả mắt lại.
Đứng đối diện với Cao Triết, Lâm Tiện thật sự đối mặt với vấn đề này chỉ cười cười, không nói lời nào, quay đầu rời đi.
Sắc mặt Cao Triết nhất thời trở nên khó coi: "Họ Lâm ngươi có ý gì?"
Lâm Tiện bước chân không ngừng, chỉ đành bỏ lại lời nói phía sau: "Ta không biết Khương Thanh Dương tại sao lại có bằng hữu như ngươi. Ta càng không biết, ngươi lấy gì có thể so với hắn."
"Vậy ngươi cảm thấy..." Cao Triết nhìn bóng lưng của hắn, âm trầm uy hiếp nói: "Ngươi so với ta thế nào?!"
Lâm Tiện đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: "Tinh Nguyệt Nguyên đại chiến vừa ra, cùng trận thao thương không tốt, sau trận chiến này, ngươi có thể tới tìm ta, cho ngươi đi qua hiệp thứ hai, cũng coi như Lâm Tiện ta thua!"
Xuất thân từ một nước nhỏ, đối mặt với thiên kiêu của thế gia bá chủ quốc...
Tên này đúng là cuồng vọng!
Mọi người kinh hãi!
Lâm Tiện quả nhiên không phải xương mềm.
Thì ra hắn ta không phải không kiêu ngạo, chỉ là không kiêu ngạo với Khương Vọng mà thôi!
Văn Liên Mục đứng ở bên cạnh, ánh mắt không khỏi ngưng lại.
Lâm Tiện người mang đỉnh cấp thần thông như Vô Câu, lại cá tính kiên nhẫn, đao pháp khác thường. Là văn thư theo quân đội của Thiên Phúc Quân, hắn ta đã nghiêm túc nghiên cứu qua người này. Dù sao trong mấy chục trăm năm tương lai ở Đông Vực, không thể tránh được những thiên kiêu này.
Mặc dù Khương Vọng đoạt giải nhất ở Đài Quan Hà, là Nội Phủ đệ nhất thiên hạ không thể nghi ngờ. Không phải hoàn toàn không có hy vọng vượt qua, không nên khiến Lâm Tiện ngưỡng mộ đến tận đây mới đúng.
Vậy... sau đó còn xảy ra chuyện gì không?
Trong khoảng thời gian Khương Vọng mất tích này, hắn trốn đến Dung quốc?
Sau Hoàng Hà Hội, rốt cuộc Khương Vọng đã tiến bộ tới trình độ nào.
Mới khiến Lâm Tiện tự phụ vì một đao bại Cao Triết, lại hoàn toàn không có tâm tư so sánh với hắn ta?
Hắn ta không khỏi nhìn Vương Di Ngô một cái.
Người này đứng như cây thương, mặt không chút thay đổi. Tựa hồ cũng không cảm thấy... lời này của Lâm Tiện có gì quá phận.
Đúng vậy, đối thủ duy nhất mà Vương Di Ngô thừa nhận chính là Khương Vọng. Như vậy thì nếu so sánh với bản thân, dù cho hắn ta được khen ngợi như thế nào, hắn ta cũng đều tán thành...
Trong mắt hắn, đâu chỉ là Cao Triết không chịu nổi một kích, chỉ sợ Lâm Tiện cũng không đáng ra quyền.
Thậm chí hắn ta dừng lại đứng ngoài quan sát trận tranh chấp này cũng chỉ vì nghe được hai chữ "Khương Vọng" mà thôi. Lâm Tiện Cao Triết đâu đáng liếc mắt nhìn?
Loại tâm tính vô địch này, là thứ mà Văn Liên Mục hâm mộ, nhưng cũng khiến gã sinh ra ưu lo. Hôm nay Vương Di Ngô không thua Khương Mộng Hùng cùng giai năm đó, nhưng năm đó Khương Mộng Hùng cùng giai có thể vô địch, hôm nay lại có Khương Thanh Dương!
Một khi Vương Di Ngô nhận thức được, hắn ta vĩnh viễn sẽ không đuổi kịp Khương Vọng, hắn ta sẽ như thế nào? Hắn ta có thể giống như Lâm Tiện, thản nhiên đối mặt với chênh lệch không? Hay là... sẽ không gượng dậy nổi?
Rất nhanh trong lòng Văn Liên Mục đã chém giết suy nghĩ nguy hiểm này.
Sẽ không... Bất kể Khương Vọng lại làm ra chuyện gì, cũng không thể kéo Vương Di Ngô xa như vậy. Có lẽ chỉ là bởi vì Lâm Tiện, ít thấy bao nhiêu quái lạ.
Nghĩ như vậy, Văn Liên Mục nhịn không được lại nhìn về phía Lâm Tiện.
Người này khí thế như vực sâu, đứng thẳng trong trận.
Nhìn thế nào cũng không giống như là chưa thấy qua sự đời...
Lâm Tiện tự xưng là môn hạ chó săn của Khương Thanh Dương, lại khẩu xuất cuồng ngôn với Cao Triết, tự xưng không cần đao thứ hai, không thèm nể mặt Tĩnh Hải Cao thị chút nào.
Cao Triết nhất thời bị treo trên đài, lên không được, xuống không xong. Lần này tới gây sự chẳng qua là dựa thế hiếp người, thật sự luận tu vi bản thân, hắn lấy cái gì lên Quan Hà Đài? Hắn thật sự có thể đấu với Lâm Tiện sao? Thật sự chống đỡ được đao thứ hai của Lâm Tiện sao?
Hơi chần chừ, Lâm Tiện liền nhanh chân rời đi.
Khẽ cắn môi đang muốn nói một vài lời tàn nhẫn, lại cảm thấy lúc này nói gì cũng đã muộn.
Hắn quay đầu lại nhìn Yến Phủ, Yến Phủ đã sớm không có ở đây.
Lại nhìn xem Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, chỉ thấy hai bóng lưng rời đi.
Nghĩ rằng hắn đường đường là người thừa kế Tịnh Hải Cao thị, công tử mới tấn hào phú của Tề Quốc, tại sao giẫm đạp một quốc gia nhỏ, còn mất mặt đến vậy?
Dù sao thì Cao gia có mối quan hệ cứng nhất với cung đình, mấy năm gần đây địa phương mới bắt đầu kinh doanh, không có căn cơ gì trong quân doanh. Giờ phút này đang ở trong quân doanh, bất kể là Lý Long Xuyên hay Trọng Huyền Thắng ra mặt, đều không khó cưỡng ép Dung quốc, bảo Lâm Tiện cúi đầu, nhưng bây giờ rõ ràng bọn họ không có ý định quản chuyện này...
Bọn họ có oán khí sao?
Bọn họ lấy đâu ra oán khí chứ!
Nói thế nào thì Cao Triết và Khương Vọng cũng là huynh đệ đi, đã cùng nhau ăn bao nhiêu rượu, kéo một chút da hổ, mượn chút thanh danh, có gì quan trọng đâu chứ? Sao phải đến mức đó?
Đám người Yến Phủ, Lý Long Xuyên, Trọng Huyền Thắng… Ỷ vào gia thế, chưa từng thực sự tôn trọng hắn ta! Luôn luôn vây quanh Khương Vọng, luôn không để ý cảm xúc của hắn ta. Một hồi hỏi Khương Vọng có muốn cái này hay không, một hồi hỏi Khương Vọng cái kia có được hay không, cho tới bây giờ cũng không ai hỏi hắn thế nào. Cùng đi dạo thanh lâu, ăn tiệc rượu, hắn ta vĩnh viễn giống một nhân vật ngoài lề, vĩnh viễn như tiểu tùy tùng phía sau công tử ca.
Trước kia như thế, hiện tại trở thành người thừa kế Cao thị, vẫn là như vậy!
Hắn nhìn xung quanh, cảm giác như mỗi người đang cười nhạo hắn.
Nhưng thiên kiêu của các nước nhỏ vẫn cách khá xa, người gần nhất... hắn ta có thể giận chó đánh mèo với Vương Di Ngô, hay là trút lên Văn Liên Mục?
"À, cũng thú vị." Cuối cùng hắn đành cười lạnh một tiếng, đi ra một mình.
Nhưng trước đó, "khán giả" sớm đã tan tiệc, không có ai nhìn hắn biểu diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận