Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 867: Sóng dữ (1+2)

Hải Kinh Bình giận đến mức không kìm được, suýt nữa muốn triệt để trở mặt, lôi người đứng sau Bích Châu bà bà ra. Vì lần này hắn thực sự là người bị hại vô cớ, hắn hoàn toàn không hưởng lợi ích gì cả. Hắn chỉ làm theo lời Khương Vọng mà thôi.
Hắn rất rõ ràng, việc trên đại điển hải tế lần này, cuối cùng vẫn do Sùng Quang chân nhân quyết định.
Nhưng Bích Châu bà bà lại dính líu vào, lấy thân phận trưởng lão thực vụ dĩ hạ phạm thượng, không hề coi hắn trong mắt, coi hắn ta như đồ ăn!
Hắn đã nhịn hết nổi, không muốn nhịn nữa.
Nhưng Sùng Quang chân nhân đã quát bảo ngưng lại, hắn cũng không thể nói thêm điều gì. Dù sao với người như hắn, đại cục của Điếu Hải Lầu quan trọng hơn danh dự cá nhân.
Còn đối với Sùng Quang chân nhân, lúc này Bích Châu tố cáo là người của phe cánh đệ tứ trưởng lão Cô Hoài Tín, còn Hải Tông Minh đã chết là người của đệ nhị trưởng lão Tần Trinh.
Còn Hải Kinh Bình bị tố cáo, người ngoài có lẽ không biết, nhưng không thể qua mắt ông ta. Người này với đệ tam trưởng lão Từ Hướng Vãn hợp tác rất ăn ý trong nhiều việc. Tóm lại, những người này đều có bối cảnh riêng, không ai thuộc về phe cánh của ông ta cả.
Cuộc tranh đấu quyền lực đằng sau những người này, ông ta không muốn can thiệp, cũng chẳng cần can thiệp.
Dù Điếu Hải Lâu dù lớn nhưng tài nguyên cũng không phải vô tận, cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi. Ngoại Lâu đỉnh phong nhiều như vậy, khi cơ hội thăng cấp Thần Lâm xuất hiện, ai đi, ai không thể đi, tất cả đều cần phải tranh giành.
Trong một hệ thống bình thường, khỏe mạnh là không thiếu sự cạnh tranh.
Nhưng phải xem xét hoàn cảnh, phải có chừng mực.
Ngày thường có thể lạnh lùng quan sát, nhưng lúc này ở Thiên Nhai đài thì không nên để người Dương cốc và Quyết Minh đảo cười nhạo.
Không phải nói nội bộ Điếu Hải Lâu không được tranh đấu, nhưng mức độ cần có sự kiểm soát, ở cấp bậc hộ tông trưởng lão là giới hạn rồi.
Liên quan đến Tịnh Hải trưởng lão thì đã quá giới hạn.
Là người cấp cao nhất của Điếu Hải Lâu ở đây, Sùng Quang chân nhân nhất định phải thể hiện thái độ.
Ông ta nhìn thoáng qua Hải Kinh Bình và Bích Châu bà bà, ánh mắt không sắc bén nhưng đã thể hiện đủ cảnh cáo: "Hôm nay là ngày hải tế, bất kể làm gì hay nghĩ gì, cũng phải phân biệt rõ chủ thứ. Vấn đề giữa các ngươi, sau này hãy bàn lại."
Dù bất mãn, Hải Kinh Bình cũng chỉ có thể áp chế nó xuống.
Còn với Bích Châu bà bà, mục tiêu hàng đầu của bà ta là hạ bệ Hải Kinh Bình, chèn ép lực lượng phe cánh của đệ tam trưởng lão Từ Hướng Vãn. Mục tiêu cá nhân hàng đầu của bà ta là tận dụng cơ hội để thu về đủ lợi ích cho bản thân. Còn lợi ích đó từ ai thì chỉ là thứ yếu.
Nếu Hải Kinh Bình và Khương Vọng đã đủ phòng bị, khiến bà ta chẳng lấy được bằng chứng hối lộ nào, như vậy tại chỗ đánh ngã Hải Kinh Bình đã là điều không thể. Thậm chí bà ta còn phải gánh chịu trách nhiệm vì tội vu oan. Dẫu vậy, nếu kéo dài đến sau hải tế, bà ta vẫn còn vô số cách để giải quyết.
Lúc này Sùng Quang chân nhân xuất hiện ngăn cản, vừa hay bà ta thuận thế thu tay lại.
"Cẩn tuân lệnh của chân nhân." Bích Châu bà bà tỏ vẻ cung kính, nhưng ngay sau đó liền nói: "Có thể tạm thời không nhắc đến chuyện của Hải trưởng lão. Còn việc tên tiểu tặc này làm náo loạn đại điển hải tế thì không thể tha thứ. Lão thân ở đây muốn nói rõ quan điểm, quốc có quốc pháp, tông có tông quy, đồ đệ Trúc Bích Quỳnh của lão thân phạm tội không thể tha thứ. Hình thần cùng diệt cũng là điều đương nhiên. Lão thân... tuyệt đối không nương tay! Hơn nữa, chính nó đã sớm thú nhận tội, bằng chứng như núi, biện bạch là không thể, làm sao có thể chỉ vì một tiểu tử Tề quốc mà làm lỡ thời gian của hải tế?"
"Nếu cái này cũng kêu oan, cái kia cũng kêu oan. Bốn mươi lăm tù phạm một lượt kêu ca, đại điển Hải Tế của chúng ta còn tiếp tục được nữa không?"
Cuối cùng bà ta cúi đầu với Sùng Quang chân nhân: "Kính xin cho phép lão thân ra tay bắt giữ tên tiểu tặc này cho Điếu Hải Lâu, tự chứng minh lòng trung thành, rửa sạch vết nhơ trên người!"
Thấy rằng trên Thiên Nhai đài, thu hoạch từ trên người Hải Kinh Bình đã tan thành mây khói, còn thu hoạch trên người Khương Vọng thì bà ta không muốn bỏ qua.
Mặc dù Khương Vọng đã thành công giết ngược Hải Tông Minh, nhưng không ai tin rằng hắn có thể một mình hoàn thành. Dù sao khoảng cách giữa nhất cảnh Nội Phủ và tứ cảnh Ngoại Lâu thì ai cũng thấy rõ.
Đương nhiên phía Tề quốc sẽ tuyên dương thiên kiêu chi tư của Khương Vọng, vượt cấp chém giết cường địch. Nhưng phía Điếu Hải Lâu thì phổ biến cho rằng, chỉ vì Tề quốc biết được hành tung của Hải Tông Minh nên đã phái các cao thủ hộ tống cho Khương Vọng.
Kể cả bản thân Bích Châu bà bà, cũng có sự tự tin tuyệt đối khi đối phó với Khương Vọng. Bà ta coi việc bắt được Khương Vọng chẳng khác nào lấy đồ trong túi, cho nên cứ liên tục đòi tự tay ra trận, chỉ sợ kẻ khác chiếm mất phần lợi ích nào đó trên người Khương Vọng.
Cho dù được ca ngợi là thiên kiêu, nếu không đủ thời gian trưởng thành, cũng chỉ có thể bị bỡn cợt trong lòng bàn tay, chỉ biết nằm sát đất chờ đợi phán quyết!
Sùng Quang chân nhân không tỏ thái độ, chỉ nhìn về phía Khương Vọng nói: "Khương Vọng, gọi là Khương Vọng đúng không? Hôm nay đã quá ồn ào rồi, khiến bản tọa tâm trí rối loạn. Bây giờ ngươi lui ra đi, ta sẽ không truy cứu tội làm rối loạn Hải Tế của ngươi."
Bích Châu bà bà nói hùng hồn nhưng ông ta không để ý. Có lẽ là để răn đe người đứng sau lưng Bích Châu bà bà, nhưng khả năng lớn hơn có lẽ vẫn là vì suy nghĩ đến ý kiến của Dương Phụng và Kỳ Tiếu.
Trước đó họ vừa lên tiếng ủng hộ Khương Vọng nói chuyện, nếu Điếu Hải Lâu trở tay liền đánh chết Khương Vọng, rất có vẻ như đánh mặt, vậy khiến hai vị chân nhân giải quyết thế nào?
Dù Điếu Hải Lâu có mạnh mẽ đến đâu cũng không nên làm nhục đương thế chân nhân.
Mà trực tiếp bảo Khương Vọng im lặng, vừa có thể bịt miệng hai vị chân nhân kia, lại có thể nhanh chóng kết thúc việc này.
Đợi sau khi kết thúc đại điển hải tế, ở quần đảo Cận Hải, thì đúng sai trắng đen vẫn do Điếu Hải Lâu quyết định mà thôi.
Thế nhưng Khương Vọng cũng hiểu đạo lý này.
Nếu không, tại sao đến tận hôm nay, khi các phương thế lực tụ tập ở quần đảo Cận Hải, hắn mới lên tiếng minh oan cho Trúc Bích Quỳnh?
Bởi vì trước đây, hắn hoàn toàn không có cơ hội nói! Hắn muốn tìm người truyền lời, cửa cũng không biết mở về hướng nào, càng đừng nói tới cố gắng lật lại bản án. Cho dù tìm được bằng chứng như núi cũng rất khó tạo nên sóng gió.
Sau này, Trúc Bích Quỳnh đã mất, có lật lại bản án hay không thì còn quan trọng nữa sao?
Không phải hắn cố ý chọn ngày hôm nay, mà đây quả thực là cơ hội duy nhất, thời điểm tốt nhất.
"Chân nhân, xin hãy minh giám." Khương Vọng cung kính, không mất lễ phép: "Hành trình của Khương Vọng hôm nay chỉ nhằm mục đích duy nhất, không phải là cuồng vọng, càng không phải gây rối loạn đại điển Hải Tế, trái lại, là để bảo vệ ý nghĩa thiêng liêng của đại điển Hải Tế!"
Sùng Quang chân nhân nhìn hắn: "Xem ra hôm nay ngươi đã quyết tâm rồi."
Áp lực từ một vị chân nhân mạnh đến mức nào?
Không phải ai cũng biết được, nhưng có thể tưởng tượng ra.
Nhưng mọi người cũng đồng thời thấy được, Khương Vọng vẫn ưỡn thẳng sống lưng.
Hắn nghiêm chỉnh, bình tĩnh đối mặt với Sùng Quang chân nhân: "Không phải tâm kiên như thiết, mà là nghĩa ở đâu, phải đi đến đó. Mặc dù Khương Vọng bất tài, nhưng cũng không đành lòng để anh linh hổ thẹn!"
Bích Châu bà bà bên cạnh cáu kỉnh nói: "Chân nhân tôn quý cỡ nào, cần gì phí lời với lũ tặc tử? Không bằng để lão thân ta đây..."
Nói tới nói lui, bà ta chỉ muốn ỷ vào tu vi đối phó Khương Vọng.
"Sùng chân nhân!" Khương Vô Ưu ngồi chễm chệ trên chủ vị chống tay vịn đứng phắt dậy: "Hạ nhân của Điếu Hải Lâu các ngươi dường như không hiểu chuyện lắm. Bổn cung sao lại nghe ra, bà ta muốn làm chủ của ngài?"
Mặc dù trưởng lão thực vụ được coi là hạ vị trưởng lão, nhưng cũng tuyệt đối không phải là "hạ nhân", đây không thể nghi ngờ là sự sỉ nhục.
"Ngươi!" Bích Châu bà bà giận dữ.
Sùng Quang chân nhân khoát tay, ngăn cản bà lên tiếng, quay đầu lại nhìn Khương Vô Ưu: "Hoa Anh cung chủ đã nhiều lần lên tiếng vì người này, có thể thấy được sự coi trọng. Nhưng đại điển Hải Tế này không phải chuyện riêng của Điếu Hải Lâu. Một nhà có thể chịu trì hoãn, liệu vạn nhà có chịu không? Nếu thực sự có nội tình gì, đợi Hải Tế kết thúc, bàn lại cũng chưa muộn."
"Chính bản thanh nguyên, Quyết Minh đảo cũng không cảm thấy bị trì hoãn." Kỳ Tiếu đột nhiên lạnh lùng nói.
Sùng Quang chân nhân đối diện với nàng, nàng vẫn ngồi im không cử động, mặt không thay đổi.
Áp lực đối đầu giữa các chân nhân khiến người ta nghẹt thở, tim như thắt lại.
Toàn trường rơi vào trong yên tĩnh ngột ngạt.
Sự yên tĩnh này bị một tiếng nói dường như lỗ mãng phá vỡ.
"Hứa Tượng Càn ta! Cũng không cảm thấy bị trì hoãn!" Trong đám đông hai bên, đột nhiên một nam tử trán cao đứng phắt dậy, thấy hắn ta hô to, hùng hồn nói không nên lời: "Phàm nơi nào có chính nghĩa, chẳng thể nói nhất thời, dù phải tranh đấu cả đời cũng là phải làm!"
Với vị trí ngồi của hắn, lấy tu vi của hắn, hẳn là không có tư cách lên tiếng. Cũng không hiểu sao hôm nay trên Thiên Nhai Đài lại có những kẻ lỗ mãng như thế.
Có người hỏi nhỏ: "Hắn là ai?"
"Hứa Tượng Càn của Thanh Nhai thư viện!" Không đợi mọi người rỉ tai hỏi đáp án, Hứa Tượng Càn đã tự giới thiệu thân phận: "Đây là đạo lý gia sư Mặc gia dạy ta!"
Phần nhân tình lớn quá. Khương Vọng nghĩ thầm.
Trong tình huống này, đem sư phụ và Thanh Nhai Thư Viện của mình ra không chỉ để nói suông. Bởi vì với thân phận đệ tử thân truyền của đại nho, ít nhất lúc này, Hứa trán cao thực sự đại diện cho Thanh Nhai thư viện ở một mức độ nào đó!
Mà chắc chắn hắn đã không được cho phép trước đó, về sau nhất định sẽ bị nghiêm phạt. Nếu không, đệ tử thư viện nhiều như vậy, bất cứ ai cũng có thể tùy tiện ra oai, danh tiếng của thư viện đã bị phá hủy từ lâu rồi.
Gần như ngay khi tiếng của Hứa Tượng Càn vừa dứt, một nam tử oai phong lẫm liệt khác đứng dậy.
Chỉ thấy trên trán hắn quấn ngọc đái, mày kiếm mắt sáng, giọng như kim thạch: "Tội không thể tha nếu có điểm nghi hoặc, tất nhiên phải nói rõ ràng mới tốt. Trì hoãn một chút thời gian có hề gì? Con đường anh linh trở về không thể có oan huyết!"
Bên cạnh hắn, mỹ nhân tuyệt sắc vẫn ngồi im không đứng dậy, cũng không thấy xúc động, chỉ lạnh lùng bổ sung: "Đây là ý kiến của Băng Hoàng đảo."
Nếu nói Hứa Tượng Càn chỉ là cáo mượn oai hùm.
Vậy tỷ đệ Lý Phượng Nghiêu và Lý Long Xuyên, hoàn toàn có thể đại diện Băng Hoàng đảo, hoàn toàn có thể đại diện Thạch Môn Lý thị. Trọng lượng của lời nói này cực kỳ nặng nề.
Yến Phủ trầm tĩnh nội liễm ngay bên cạnh Hứa Tượng Càn cũng đứng dậy cung kính chắp tay, ôn tồn lễ phép: "Yến Phủ chỉ đại diện cho cá nhân, không tiếc chút thời gian này. Kính xin Sùng chân nhân quét sạch uế khí, đem lại ánh trăng sáng cho Thiên Nhai Đài!"
Hắn không thể làm chủ cho Yến gia, cũng không thể làm những việc tiền trảm hậu tấu như Hứa Tượng Càn. Nhưng ít nhất hắn có thể đại diện cho chính mình, dành cho một phần ủng hộ.
Điền Thường đơn giản mà đứng dậy, chỉ nói một câu: "Bá Giác đảo tin tưởng chính nghĩa."
Rồi ngồi xuống cũng rất đơn giản.
Nói thì đơn giản nhưng phân lượng không hề đơn giản.
Bá Giác đảo là căn cơ sở tại của Đại Trạch Điền thị tại hải ngoại, một trong hai hòn đảo cùng với Sùng Giá đảo do Điền thị nắm giữ.
Phân lượng của Đại Trạch Điền thị tại quần đảo Cận Hải cũng mạnh hơn Thạch Môn Lý thị.
"Thư viện Long Môn chúng tôi... Ừm!"
Tử Thư vừa mới đứng lên thì bị Chiếu Vô Nhan bên cạnh bịt miệng lại.
Nhưng cô nương này đã nói nửa câu, Chiếu Vô Nhan đành tiếp lời: "Đệ tử Long Môn thư viện là Chiếu Vô Nhan và Tử Thư, tin rằng Điếu Hải Lâu sẽ xử lý thỏa đáng việc này. Cũng xin đại diện cho cá nhân chúng tôi, chờ đợi một kết quả tốt đẹp."
Lời nói này không thiên vị nhưng việc lên tiếng vào lúc này, bản thân đã thể hiện rõ lập trường.
Hứa Tượng Càn cảm động nhìn Chiếu Vô Nhan một cái, nếu không phải lúc này đông người, thực sự muốn cùng nàng nắm tay nhìn nhau. Thật là cô gái chu đáo! lại rất yêu thương mình! Đừng nhìn bề ngoài lạnh nhạt thường ngày, những thời khắc then chốt vẫn hết lòng ủng hộ hắn! Ủng hộ bạn bè của hắn!
Trong thoáng chốc, Hứa Tượng Càn gần như quên mất Khương Thanh Dương, người cùng được mệnh danh là song kiêu núi Cản Mã, vẫn còn ở đương trường chờ cơ hội.
Trọng Huyền Tín đã được dặn dò từ trước, tất nhiên sẽ không rớt lại vào lúc này.
Mặc dù thực lực của hắn kém, cũng không có khí thế gì, nhưng động tác đứng dậy là lớn nhất, gần như đứng phắt dậy, gào lên: "Vô Đông đảo nguyện theo chính nghĩa, không ngại thời gian!"
Hắn thật kích động!
Được lên tiếng ở Thiên Nhai Đài, cả đời có mấy lần đâu !
Tông chủ, chân nhân gì đó, tất cả phải nghe hắn nói! Quá khí phách!
Hắn đã sớm công nhận tài năng của Khương Vọng, sau khi tận mắt chứng kiến Vũ Nhất Dũ dễ dàng bị bắt, càng tin chắc tương lai Khương Vọng nhất định có thể trở thành cường giả một phương. Nhưng không ngờ Khương Vọng không chỉ có thiên phú kinh người, mà mối quan hệ cũng rộng rãi đến thế!
Cừ thật, Thanh Nhai thư viện một trong tứ đại thư viện, đỉnh cấp danh môn Thạch Môn Lý thị, Đại Trạch Điền thị, Bối quận Yến gia, cộng thêm Long Môn thư viện, một trong tứ đại thư viện khác, lại còn có Trọng Huyền gia của ta nữa, đây là muốn hoành hành thiên hạ à?
Thiên hạ tuy lớn, đi đâu mà không được?
Trong những thế lực này, một nhà một họ, có lẽ trên biển cũng không được Điếu Hải Lâu để ý. Nhưng tổng hợp lại, giọng nói của họ chắc chắn không thể bị coi thường!
Cho dù là đệ nhất trưởng lão của Điếu Hải Lâu là Sùng Quang chân nhân, cũng không thể nhìn nó một cách lãnh đạm.
Chỉ hắn thậm chí còn mỉm cười, và còn rảnh rang nhìn thoáng qua Dương Phụng: "Không biết Dương huynh nghĩ gì về chuyện này?"
Tuyên Uy kỳ tướng của Dương cốc mỉm cười: "Ta nghe theo mọi người."
Ban đầu chẳng có gì sôi động, hắn lên tiếng mỉa mai. Lúc này đám đông dâng trào, trái lại hắn không muốn tranh làm chim đầu đàn, nhất quyết giữ chừng mực, đối đầu trực diện với Điếu Hải Lâu, dù sao cũng không phải hành động của kẻ trí tướng.
Sùng Quang chân nhân vẫn rất thản nhiên, giống như cảnh tượng bức cung trước mắt chẳng tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với ông ta.
Nhưng rốt cuộc ông ta cũng quay trở lại, nhìn về phía Khương Vọng: "Được rồi, chàng trai trẻ. Hiện tại ngươi có cơ hội trình bày cái gọi là 'oan tình' của mình rồi. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu không có đủ bằng chứng..."
Hắn cười khẽ: "Mặc dù không đành lòng nhìn thiên kiêu suy tàn, nhưng nếu đại điển hải tế bị hoãn, nhất định phải có người chịu trách nhiệm."
Ý nói rằng - ngươi sẽ phải chết.
Nếu trước đây ông ta chỉ nhìn mọi thứ một cách hờ hững, chỉ coi chuyện trước mắt là một vở kịch thú vị, thậm chí còn có thể thưởng thức một chút tài năng của thiếu niên này.
Thế nhưng, đến lúc này bị ép phải nhượng bộ cho dù sự nhượng bộ ấy nhỏ nhoi đến không đáng kể thì ông ta cũng đã động chạm sát khí.
Đó là sát khí đến từ một vị đương thế chân nhân.
Khương Vọng vẫn im lặng.
Nhưng những tình nghĩa nặng nề kia, hắn không hề bỏ qua một phần nào.
Cứu Trúc Bích Quỳnh có khó không?
Quá khó!
Hắn chỉ muốn một cơ hội để nói, liền muốn trước hết mọi cách lấy lòng Bích Châu bà bà, sau đó van nài Hải Kinh Bình. Cho dù vậy, cũng phải ăn một tát, phun máu mới được nói.
Đó mới chỉ là mở miệng.
Muốn nói ra trọn vẹn điều muốn nói, vẫn cần Sùng Quang chân nhân gật đầu.
Nhưng hắn thậm chí không biết cửa nhà Sùng Quang chân nhân mở ở đâu, hoàn toàn không có tư cách cầu kiến.
Giữa hắn và Sùng Quang chân nhân hoàn toàn không có khả năng giao dịch, bởi vì hai bên không hề ngang nhau.
Trọng Huyền Thắng dám nghĩ cách dùng áp lực dư luận để ép buộc Sùng Quang chân nhân, quả thực là liều lĩnh vô cùng.
Theo kế hoạch của Trọng Huyền Thắng, là bảo Khương Vô Ưu lên tiếng ủng hộ Khương Vọng, rồi sau đó nhờ Đại Trạch Điền thị ra mặt. Khương Vọng đã thương lượng trước với Điền Thường, Điền Thường cũng không hiểu vì lý do gì mà nhận được sự ủng hộ của Điền An Bình.
Hai giọng nói có phân lượng này là khúc dạo đầu.
Trọng Huyền Thắng đã sớm mua chuộc một số trưởng lão của các tiểu tông tiểu phái, bảo họ đứng ra nói vài câu khi cần thiết. Không cần đối địch với Điếu Hải Lâu, chỉ cần bày tỏ mong muốn tìm ra sự thật, lấy "dân ý" khao khát công lý.
Điếu Hải Lâu tự xưng là bá chủ của quần đảo Cận Hải, không thể công khai chà đạp dân ý.
Như vậy mới có thể tranh thủ cho Khương Vọng có cơ hội nói hết những gì muốn nói.
Nhưng không ngờ, Thanh Nhai thư viện, Thạch Môn Lý thị, Bối quận Yến gia, thậm chí cả đệ tử Long Môn thư viện mới quen biết, cũng sẵn sàng lên tiếng vì Khương Vọng. Thế cho nên, những trưởng lão tiểu tông tiểu phái mà Trọng Huyền Thắng mua chuộc hoàn toàn không cần thiết phải ra mặt.
Bởi vì dư luận đã hình thành.
Đương nhiên Điếu Hải Lâu có thể phớt lờ những tiếng nói này, thậm chí có thể lập tức tổ chức thêm nhiều tiếng nói khác, khuấy động dư luận. Chỉ cần Điếu Hải Lâu ngầm ra hiệu, sẽ có rất nhiều người lao ra nói chuyện. Nhưng cảnh tượng vừa rồi đã để lại dấu ấn ở đây, không thể bị lãng quên.
Sự nghi ngờ về tội nhân dùng làm tế phẩm hải tế vẫn còn đó. Điều này sẽ không bị mọi người quên lãng.
Hơn nữa những người này, những giọng nói tập hợp lại tượng trưng cho một sức mạnh, ai có thể thực sự phớt lờ được chứ?
Xem đi.
Ngay cả đệ nhất trưởng lão Điếu Hải Lâu là Sùng Quang Chân Nhân, một trong những người có quyền lực nhất trên biển, giờ cũng phải cúi đầu, lắng nghe Khương Vọng nói những điều hắn vẫn luôn muốn nói.
Dù thái độ người kia không mấy khách khí, mang chút đe dọa. Nhưng việc buộc chân nhân phải nhượng bộ đã vô cùng khó khăn rồi!
Khương Vọng cũng không tỏ ra kiêu ngạo vì được Sùng Quang chân nhân nhượng bộ. Thái độ của hắn vẫn đoan chính như cũ, thậm chí có phần khiêm tốn.
"Vãn bối đâu dám nói bừa không chứng cứ?" Hắn cúi đầu thật sâu trước Sùng Quang chân nhân, rồi từ từ ngẩng lên, quay sang Bích Châu bà bà: "Thật ra, vừa rồi bà nói rất đúng mấy câu."
Bích Châu bà bà âm thầm hoảng hốt, khi những danh môn kia lần lượt đứng lên, bà ta đã cảm thấy mọi việc dường như đang vượt tầm kiểm soát. Khương Vọng có nhiều ảnh hưởng hơn bà tưởng, bà đã ước đoán mức độ thân thiết của Khương Vọng với Trọng Huyền Thắng là tối đa rồi, nhưng không ngờ bây giờ lại có quá nhiều người lên tiếng... Điều đó có nghĩa là kế hoạch của bà ta có lẽ còn xa mới đủ.
Hậu quả của việc tính sai là kinh khủng, nhất là đối với bà ta, người giấu biết bao điều không thể nói ra.
Nhưng trên khuôn mặt bà ta, không ai tìm thấy chút hoảng loạn nào.
Sống nhiều năm như vậy, bà ta rõ một điều, nhiều lúc con người không thất bại vì đối thủ mà vì sự hoảng loạn của chính mình!
Vì thế không những bà ta không hoảng loạn, ngược lại còn lạnh lùng hừ một tiếng, khí thế hùng hổ: "Lão thân nói câu nào sai? Thiên lý rành rành, ngươi là con sói..."
"Trúc Bích Quỳnh tính tình thuần lương. Có ngày hôm nay là do kẻ gian xúi giục!" Khương Vọng đột ngột nâng cao giọng, cắt ngang lời bà: "Lời này của bà nói không sai!"
"Nhưng tên gian nhân đó, không phải Hải Kinh Bình trưởng lão, càng không phải ta ở xa trong đất liền, vốn không thể liên lạc được."
Lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt sắc bén như vậy nhìn chằm chằm bà lão tóc bạc trước mặt, giọng như chặt sắt: "Mà chính là lão tú bà này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận