Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2124: Lại thấy năm nào

Đời người là một bức họa dài.
Sau khi thành Phong Lâm bị hủy diệt, hai người đã từng là “sư huynh đệ” là Khương Vọng và Trương Lâm Xuyên, cũng bắt đầu câu chuyện lớn mạnh của chính mình, đều có sự phát triển và tiến bộ nhanh chóng.
Nhưng lại đi con đường hoàn toàn khác nhau.
Một người tỏa sáng vạn trượng trước mắt muôn người, một người lại điên cuồng lan tràn trong bóng tối vô tận.
Ưu thế lớn nhất hiện tại của Trương Lâm Xuyên, chính là hắn ta ẩn thân nơi bóng tối, ẩn tàng vô cùng sâu. Các cấp phía dưới của Vô Sinh giáo, đều được liên hệ thông qua một con đường, bình thường chỉ liên hệ thông qua tín ngưỡng nối với Thần Đạo thế giới. Hành tung của hắn ta cực kỳ khó nắm bắt, thực lực của hắn ta lại càng bí hiểm.
Vô Sinh giáo nhìn qua tựa như chỉ là một vũng nước đọng bên đường, nhưng nếu có người nào tùy tiện giẫm vào, có thể sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Theo Khương Vọng thấy, nhược điểm lớn nhất của Trương Lâm Xuyên cũng chính là hắn ta ẩn thân nơi bóng tối, hắn ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng! Hắn ta lựa chọn phát triển con đường tà giáo này, dĩ nhiên có thể khiến hắn ta nhanh chóng mạnh lên. Nhưng cũng khiến cho hắn ta không thể được thiên lý dung tha. Các bậc tiên hiền gọi là “Người không đủ tốt để lộ diện, ai ai cũng có thể giết.”
Chính vì điểm này, khiến Trương Lâm Xuyên cho dù có mạnh mẽ thế nào, giảo hoạt ra sao, thì vẫn dễ đối phó hơn so với Trang Cao Tiện. Điểm khác biệt lớn nhất giữa người kia và Trang Cao Tiện chính là Khương Vọng có thể không chút cố kỵ dùng năng lực Võ An hầu Đại Tề của mình, chèn ép hắn ta khắp thiên hạ! Đây là ánh mặt trời, áp chế bóng tối. Nếu như nói đến lúc này, ngoại trừ tu vi của bản thân, Trương Lâm Xuyên đang tiến hành bành trướng Vô Sinh giáo trong thế giới bóng tối. Mà việc Khương Vọng làm, chính là hắn có thể thản nhiên thể hiện mọi thứ dưới ánh mặt trời, quyền thế của hắn, danh vọng của hắn, địa vị của hắn, mọi thứ.
Giống như lần này ở Mục quốc, Khương Vọng chẳng qua chỉ là nói với Vũ Văn Đạc một tiếng, chẳng cần phiền đến Hách Liên Vân Vân, liền đã dễ dàng xóa sổ cứ địa của Vô Sinh giáo ở thảo nguyên. Nhân tài ưu tú trong Vô Sinh giáo, Địa Linh Sứ được phong là “Vô Sinh lão mẫu”, dẫn người đến thảo nguyên phát triển tín ngưỡng. Vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Xích Cáp Bộ, Pháp vương Dực Quỷ hộ giáo của Vô Sinh giáo còn tự mình đến thảo nguyên gặp mặt nói chuyện với Xích Nhan.
Trong kế hoạch phát triển của Vô Sinh giáo, thảo nguyên nhất định không phải là một khâu không hề quan trọng. Nhưng lại bị xóa sổ một cách dễ dàng như thế. Một phần là bởi địa vị hiện tại của Khương Vọng, phần còn lại là bởi bản thân Vô Sinh giáo là tà giáo, không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Vũ Văn Đạc diệt nó là danh chính ngôn thuận, chẳng cần băn khoăn đến điều gì khác. Lần hành động này, chính là ví dụ tốt nhất. Muốn đối phó Trương Lâm Xuyên, nên bắt đầu từ phương diện này. Dùng ánh sáng rực rỡ, nghiền ép mọi thứ trong bóng tối, chẳng cần quan tâm nó là vực sâu hay biển rộng, phức tạp đến thế nào. Mặt trời mọc lên từ phương đông, ánh sáng từ đó tỏa khắp núi sông.
Đối phó với Trang Cao Tiện thì lại khác. Trang quốc là đế quốc chính thống được các nước khác trong thiên hạ thừa nhận. Trang Cao Tiện là thiên tử chính thống. Trên phụ thuộc núi Ngọc Kinh, triều phục thành Thiên Kinh. Quyết đấu với Trang Cao Tiện, không có khí thế đè người thì không thể, cho dù có thành công thì cũng sẽ thương tích đầy mình. Hắn không có nội tình như Trang Cao Tiện, không dám bước nhầm đường. Nhưng nói đi thì phải nói lại, Trương Lâm Xuyên sao có thể dễ đối phó? Tay trắng dựng nghiệp, đạt được một phen cơ nghiệm như vậy. Nhân vật vô cùng kinh khủng như vậy, nếu không thể giết trong một lần, tất sẽ là hậu họa về sau. Thật ra lời này cũng có thể nói ngược lại. Trong mắt Trang Cao Tiện, Khương Vọng, Chúc Duy Ngã sao không phải là mối họa lớn chứ? Minh ước tru ma thượng cổ, thành Bất Thục, ra tay hai lần, đều là không làm thì thôi, vừa làm liền phải nhổ cỏ tận gốc. Trang Cao Tiện là kẻ địch, ở mặt khác cũng là một đối tượng có thể học tập.
Dựa vào hiệp ước ngầm giữa Khương Vọng và Vương Trường Cát. Hiện tại Vương Trường Cát hiện thân đánh cờ, lại di chuyển trong bóng tối, săn lùng khắp thiên hạ, cùng Vô Sinh giáo truy đuổi lẫn nhau. Khương Vọng thân ở ngoài sáng, từng bước leo cao, lại ngầm ra chiêu, cùng lúc tích góp thực lực, âm thầm thu thập thông tin liền quan đến Vô Sinh giáo. Một ngày nào đó, Khương Vọng sẽ đứng ra trước đài, ra tay công khai, đó chính là thời điểm mà bọn họ hoàn toàn giải quyết Trương Lâm Xuyên. Nhưng mà một ngày này, bọn họ cũng không vội. “Không ở lại thêm mấy ngày sao?”
Trong xe ngựa Vũ Văn Đạc vẻ mặt tiếc nuối:
“Phong cảnh Thần miếu, ngươi vẫn chưa được nhìn thấy.”
Khương Vọng khách khí nói:
“Lần này thời gian gấp gáp, sau này ngươi đến Tề quốc, ta sẽ dẫn ngươi đi ngắm 7 cảnh đẹp Lâm Tri.”
“Ấy?”
Vũ Văn Đạc lấy làm lạ hỏi:
“Không phải là bốn cảnh đẹp sao? Hồng Tụ gì gì đó, Ôn Ngọc gì gì đó.”
Y đối với mấy thứ đó quả thật đã từng nghe qua! Khương Vọng thoải mái cười:
“Tứ đại danh quán ta cũng rất quen thuộc! Đến lúc đó nhất định dẫn ngươi đi. Ta có một môn đạo thuật gọi là Bát âm Phần Hải, chính là tìm được linh cảm từ tứ đại danh quán.”
“Cái này hay, cái này hay.”
Vũ Văn Đạc nhất thời vui tươi hớn hở. Khương Vọng chắp tay:
“Núi dài sông xa!”
Vũ Văn Đạc đáp lễ:
“Sẽ có ngày gặp lại!”
Đợi lúc y hạ tay xuống, Võ An hầu đến từ Đông Tề, đã biến mất không thấy đâu nữa. Nghĩ đến khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi này, Vũ Văn Đạc không nhịn được than thở:
“Hỏi thế gian có bao nhiêu anh hùng?”
Băng qua trời xanh, thảo nguyên xanh, một chiếc xe ngựa vẫn đang tăng tốc. Trong xe ngựa, Vũ Văn Đạc lại nhíu nhíu mày:
“Vì sao ta lại không lĩnh ngộ được đạo thuật gì ở trong Thần miếu chứ?”
“Xem ra là đi chưa đủ chuyên cần.”
Y tổng kết ra nguyên nhân. Lại thở dài:
“Không hổ là tam ca của Nhữ Thành, cảnh giới của Võ An hầu, thật là khiến người ta ngưỡng vọng, khó trách hắn khinh thường đi chơi với ta!”
Từ đó về sau, trên thảo nguyên luôn có người lưu truyền, nói là một thân bí pháp của Võ An hầu Đại Tề, đều được cảm ngộ từ ôn nhu hương. Dẫn đến không ít quý tộc thảo nguyên, hành hương đến Đông Tề để “tìm kiếm linh cảm”. Cũng không biết là do người nào truyền ra. Hành trình thảo nguyên liền chấm dứt như vậy. Sứ thần Đại Tề chỉ có hiểu biết sơ sài về thời cuộc Mục quốc, đã trở về phía đông. Mượn Vũ Văn Đạc ra mặt càn quét cứ địa Vô Sinh giáo, là chuyện cuối cùng Khương Vọng làm ở thảo nguyên. Trước đây, Khương Vọng còn ở dưới sự sắp xếp của Hách Liên Vân Vân, trong hoàn cảnh không công khai, ước chiến với Na Lương có biệt danh “Lang Hài”, đang dẫn theo một đội kỵ binh trong Vương Trướng, dùng ưu thế áp đảo giành chiến thắng. Lại ở trong hoàn cảnh tương tự, ước chiến đường huynh của Vũ Văn Đạc, một trong “Khung Lư Tam Tuấn” Vũ Văn Liệt, thắng nhỏ nửa chiêu. Chiến xong uống rượu với Vũ Văn Liệt, Vũ Văn Liệt tự nhận trước mặt Thương Minh không hề có sức đánh lại. Tiếc là hiện tại thần sử Thương Minh không có mặt ở Chí Cao Vương Đình, nếu không Khương Vọng cũng rất muốn khiêu chiến thử một chút. Cho dù là bị đánh, có lẽ cũng sẽ có rất nhiều thu hoạch. Nhưng thật ra sau khi kết thúc hai trận khiêu chiến này, đội ngũ đi sứ cũng đã quang minh chính đại xuất cảnh. Còn Khương Vọng lại lặng lẽ ở lại thảo nguyên, một là vì đợi một đáp án từ Hoàng Xá Lợi, hai chính là vì xử lý chuyện Vô Sinh giáo. Mỗi lần đến chỗ Hoàng Xá Lợi, cũng đều che giấu tung tích, xe ngựa trực tiếp dừng ở ngoài công sự. Sau khi đội ngũ sứ thần Tề quốc rời khỏi thảo nguyên, Vô Sinh giáo mới xảy ra chuyện, làm thế sẽ không khiến Trương Lâm Xuyên dễ dàng liên tưởng, khiến hắn ta cảnh giác. Việc này một khi hoàn tất, hắn cũng không ở lại lâu. Cả đêm đuổi theo đội ngũ, không chút tiếng động ngồi vào trong xe trâu - hóa ra đưa chiếc xe ngựa kia cho Vũ Văn Đạc, hiện tại chiếc này, là Vũ Văn Đạc đáp lễ. Trâu trắng kéo xe, lại là lễ vật của Hách Liên Vân Vân, nghe nói là được thần miếu nuôi lớn, linh tính mười phần, so với Diễm Chiếu được nuôi ở trấn Thanh Dương cũng không kém là bao. Không gặp được Nhữ Thành đương nhiên là một loại tiếc nuối, nhưng đi sứ một chuyến, cũng không thể cứ ở mãi ở thảo nguyên. Chuyện trong nước vẫn còn không ít, ví dụ như đất phong mới của hắn ở Hạ quốc cũ, đến bây giờ còn chưa đến xem qua, cũng nên đến nhìn một chút rồi. Từ thảo nguyên đến Đông Tề, trên đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Khương Vọng trên đường cũng chỉ chuyên tâm tu hành.
Cuộc quyết đấu với Đấu Chiêu trước đó, ngoài ý muốn bị cuốn vào trong cái bẫy mà Đồ Hỗ giành cho Huyễn Ma Công, Đồ Hỗ tỏ vẻ sẽ bồi thường. Sau khi hai người phục bàn trận chiến đó, cho người mang đến cho Khương Vọng một môn công pháp luyện thể cấp bậc Thần Lâm, tên là [Huyền Thiên Lưu Ly Công]. Tặng kèm công pháp còng có một đoạn thoại. Là thần văn Thương Đồ, dịch ra ý là…
“Nguyện chí cao thần linh bảo hộ ngươi, bằng hữu của thảo nguyên. Nguyện ngươi có được nhiều lựa chọn hơn.”
Cho đến nay, phòng ngự của Khương Vọng, cơ bản đều là dùng Thiên Phủ thể để bao phủ, hắn thiên về cường hóa tấn công hơn. Đồ Hỗ hiển nhiên là vì để hắn bổ sung khuyết điểm, nếu như lực phòng ngự của xác thịt tăng lên, trong chiến đấu dĩ nhiên sẽ có nhiều lựa chọn hơn. Về phần những lời này có ý khác hay không… Khương tước gia dù sao cũng không hiểu. Rời Tề quốc lúc tháng năm, lúc về đã là tháng bảy. Làm sứ thần, việc đầu tiên Khương Vọng phải làm sau khi về nước, tất nhiên là phải đến hồi báo với thiên tử. Đương nhiên, thiếp ngoại sự đưa cho chính sự đường, ở trên đường đã viết xong, lúc về nước đã giao lên…
Tương đương với phải báo cáo hai lần. Lúc Võ An hầu Đại Tề trở về Lâm Tri, thiên tử đang triều nghị ở Tử Cực Điện. Hàn Lệnh tự mình đi ra, dẫn hắn đến Đông Hoa các chờ. Chỗ này hắn đã sớm quen thuộc, mọi bố trí cũng đều có thể nhận ra. Hàn Lệnh dẫn hắn đến đây xong liền trở về Tử Cực Điện. Bên ngoài các hai gã cung vệ đứng thẳng, trong các lại không có người nào. Trong lô hương hình thú đốt hương mùi cực nhạt, có sức mạnh xoa dịu tâm trạng. Khương Vọng ngồi yên một lúc, lại kìm lòng không nổi đứng dậy, đi đến trước tấm bình phong khắc họa muôn hình vạn trạng kia, lẳng lặng thưởng thức. Bức bình phong này rất mới, chúng sinh được khắc trên đó, vô cùng sống động, muôn hình muôn vẻ, vô cùng nổi bật. Lúc này Nhân Tự Kiếm của Khương Vọng đã thông thần, nhưng cũng không dám nói chính mình đã hiểu hết về nhân đạo, có thể hiểu thấu bức bình phong này. Hắn đã nhìn mỗi một nhân vật trên đó không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn luôn có thể tìm thấy một số điều gì đó mới mẻ. Hôm nay hắn ta lại phát hiện một vài chi tiết. Trong bức họa có một con phố dài, một tấm bảng hiệu bán rượu bị gió thổi tung, che mất một nửa cánh cửa sổ hướng ra đường. Tuy chỉ nửa cánh cửa sổ, nhưng cũng có thể nhìn thấy bàn đọc sách bên trong phòng, trên bàn đang đè một tờ giấy, trên giấy có chữ viết. Nhìn kỹ có thể thấy, trên đó viết “Trẻ nhỏ thả diều, người già chống gậy, chơi đùa bước chậm, năm nào gặp lại?”
Trong bức họa con đường này dẫn thẳng đến gần cửa thành. Trên vùng quê ngoại thành, liền vẽ một ông lão chống gậy gỗ tươi cười hiền hậu, cùng với mấy đứa bé đang chạy tới chạy lui thả diều giấy. Hình ảnh này hắn có ấn tượng, nhưng mà trang giấy này, dòng chữ này, lại là hôm nay mới nhìn thấy. Không nên như vậy, bởi vì đây không phải hứng thú, ám thị gì đó, mà là thiếu hụt tỉ mỉ về chi tiết. Hắn lúc ấy dựa vào bức họa này để phá án, dò xét không biết bao nhiêu lần, làm sao sẽ bỏ qua chi tiết như vậy. Lại nhìn kỹ ông lão, phát hiện tướng mạo của người này, loáng thoáng có mấy phần giống đương kim thiên tử. Khương Vọng liền hiểu. Đây không phải là do hắn thiếu tỉ mỉ, mà trong khoảng thời gian này, có người khác đã khắc thêm vào. Người nọ sửa lại bức họa này, sửa lại chỗ này một chút, khiến một ông lão bình thường, tiến vào trong bức họa. Thiên ngôn vạn ngữ, khó có thể nói hết. Chỉ có một câu năm nào gặp lại? “Đang nhìn gì đó?”
Bỗng nhiên có âm thanh hỏi. Giọng nói mặc dù ôn hòa, lại vang vọng chín tầng trời. Là giọng của Tề thiên tử! Vị chí tôn Đại Tề này không biết lúc nào đã tới Đông Hoa các, chẳng phát ra chút tiếng động nào, quả thực muốn hù chết người. Khương Vọng trong nháy mắt thức tỉnh, vội vàng xoay người hành lễ:
“Tham kiến bệ hạ!”
“Miễn lễ.”
Tề thiên tử chỉ phất tay, vẫn có chút hăng hái nhìn bức họa trên bức bình phong đá này, dường như chỉ quan tâm đến vấn đề mà ông ta vừa mới hỏi kia. Tâm sự của thiên tử, ngươi biết mới tốt, hay là không biết mới tốt? Khương Vọng căng thẳng, cao giọng nói:
“Vi thần liều chết thẳng thắn can gián!”
Tề thiên tử hiển nhiên có hơi bất ngờ, dời tầm mắt, nhìn Khương Vọng:
“Nói đi.”
“Hành tung của thiên tử, không thể không uy nghi.”
Khương Vọng nói:
“Ngài sao có thể di chuyển lặng im không chút tiếng động, chẳng cho vi thần chút động tĩnh nào như vậy?”
Hàn Lệnh ở bên yên lặng hí mắt. Không ngờ Võ An hầu đi sứ một chuyến đến thảo nguyên quay về, lại dám “vừa ăn cướp vừa la làng” rồi. Lại còn ăn vạ đầy lý lẽ nữa chứ. Có câu nói nói thế nào nhỉ? Cây ngay không sợ chết đứng? “À… hành tung của thiên tử, không thể không uy nghi. Ái khanh nói rất có đạo lý, có thể thấy đã đọc qua sách.”
Tề thiên tử dù bận vẫn ung dung:
“Nhưng lúc trẫm vừa mới trở về Đông Hoa các, rõ ràng phía trước có nghi trượng, phía sau có tuyên thanh, vô cùng ồn ào đó.”
Giọng ông ta không nặng, ngược lại rất nhẹ:
“Chúng ta rốt cuộc ai mới là người nói sai?”
Khương Vọng cúi đầu:
“Là thần nói sai rồi, chỉ trách thần vừa mới thất thần, không nghe rõ.”
Thiên tử đang cười đưa tay chỉ chỉ hắn:
“Khương Thanh Dương à… Khương Thanh Dương, lý lẽ thì nhiều mà khí thế không đủ.”
Xoay người đi về phía ghế rồng, thuận miệng nói:
“Nói một chút đi, lần này đi thảo nguyên, ngươi thấy được gì, nghe được gì.”
Khương Vọng thành thành thật thật đi theo phía sau hoàng đế, đem những hiểu biết mà hắn thu được từ chuyến đi Mục quốc này, trần thuật lại một lần, không hề xen lẫn bất kỳ quan điểm nào. Thiên tử ngồi ngay ngắn trên ghế cao, trước sau vẫn yên lặng như biển sâu, không hề phát biểu gì về chuyến đi Mục quốc. Chỉ là sau khi Khương Vọng nói xong, đột nhiên hỏi:
“Vũ An hầu lần này đến thảo nguyên dự lễ, gặp sứ giả các nước, có thể luận bàn với người nào không? Chiến quả thế nào?”
Khương Vọng lớn tiếng nói:
“Thần chưa từng chiến bại!”
Thiên tử cười to:
“Xem ra ái khanh rất biết chọn đối thủ.”
“Thực không dám giấu giếm, thần ai tới cũng không cự tuyệt!”
Lúc này Hàn Lệnh cũng cười. Thiên tử lại hỏi:
“Vậy thì trong số những đối thủ lần này ái khanh gặp, có thể có ai khiến ngươi khắc sâu ấn tượng?”
“Không có ai khiến thần khắc sâu ấn tượng. Thần chỉ chuyên chú với tu hành của mình, vì vinh dự của Tề quốc mà chiến đấu.”
Khương Vọng tiếp tục lớn tiếng. Hàn Lệnh đứng bên cạnh lò đốt hình thú, cho hắn một ánh nhìn không nặng không nhẹ. Khương Vọng vội vàng bổ sung:
“Chỉ là Đấu Chiêu kia của Sở quốc, vẫn có chút phiền toái.”
Tề thiên tử gật đầu:
“Bỉ Ngạn Kim Kiều. Bản lĩnh giữ nhà của Đấu lão thái quân, khó có thủ đoạn xứng đôi… Hàn Lệnh, chút nữa ngươi dẫn Võ An hầu đến nội khố, giúp hắn chọn một loại bí thuật có thể chống lại bí thuật thần hồn. Tránh cho người ta nói thuật pháp Tề quốc chúng ta không bằng người, cũng khiến cho hầu gia của chúng ta, sau này có thể bớt đi chút phiền toái, lần tới có thể có danh tiếng càng lớn.”
Hàn Lệnh cúi đầu nói:
“Thần nhất định tận tâm.”
Khương Vọng thầm hiểu, đây chính là “thù lao” của làn đi sứ này rồi. Vô cùng thỏa mãn khom lưng chắp tay, quy củ hành lễ:
“Thần tạ ơn bệ hạ!”
Nhưng bên này thắt lưng còn chưa dựng thẳng. Bên tai liền nghe thấy thiên tử lại như lơ đãng hỏi:
“Nghe nói lần này đi sứ, ngươi có một khoảng thời gian rất dài, không ở trong đội ngũ đi sứ?”
Chợt như đất bằng nổi sấm. Lời này khiến trong lòng Khương Vọng chấn động mãnh liệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận