Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 931: Vĩnh thế không riêng

Thì ra Phù Đồ Tịnh Thổ này thật sự có liên quan đến Trọng Huyền Phù Đồ! Hơn nữa, còn là thứ do Trọng Huyền Phù Đồ để lại.
Xem ra, danh tiếng của Trọng Huyền Phù Đồ ở trong Mê giới là không tưởng tượng nổi.
Hèn gì lúc ở Thiên Nhai Đài, ngay cả Nguy Tầm khi nhìn thấy Trọng Huyền Thắng cũng phải hỏi một câu: "Ngươi là con trai của Phù Đồ?"
Vậy thì, sao ở Tề Quốc lại ít được nghe đến thế?
Khương Vọng vô cùng tò mò, lập tức hỏi tới.
Qua lời giải thích của Trần Cấn và Diêm Già, Khương Vọng mới biết thật ra chuyện này được lưu truyền rất rộng rãi trong Mê giới.
Hóa ra năm xưa Trọng Huyền Phù Đồ đi ra biển, một mình tiến vào Mê giới, đại chiến với Hải tộc ở nơi này, liên tiếp giết chết hai Chân Vương, nhưng bản thân cũng kiệt sức ngã xuống. Trước lúc chết, ông tan rã đạo thể, từ bỏ luân hồi, từ bỏ khả năng chuyển tu Thần đạo. Dùng đạo đồ cả đời, toàn bộ sinh mạng và sinh lực, tái tạo quy tắc nơi này, hình thành khu vực cho Nhân tộc.
Trước khi qua đời, ông để lại di nguyện: "Cái chết của Phù Đồ không phải vì họ Trọng Huyền, cũng không phải vì nước Đại Tề, mà vì toàn thể Nhân tộc. Ngã Phật từ bi, nguyện chúng sinh đều được độ. Nơi này sẽ là của chung, vĩnh viễn không của riêng ai."
Mọi người tôn trọng di nguyện của người cường giả chiến đấu đến chết. Vùng đất này sẽ không bao giờ thuộc về riêng bất kỳ thế lực nào, mà là nơi ở chung cho tất cả Nhân tộc đến đây nương náu.
Vì thế, nơi này được gọi là "Phù Đồ Tịnh Thổ".
Không chỉ Quyết Minh Đảo, Điếu Hải Lâu, Dương Cốc lập cứ điểm, mà một số tông môn nhỏ khác cũng có căn cứ tại đây.
Trọng Huyền Minh Đồ là người Tề quốc, là cường giả xuất thân từ danh môn cao cấp Trọng Huyền thị, nhưng tịnh thổ ông để lại lại không thuộc về Tề quốc. Tuy nói là vì đại nghĩa Nhân tộc, nhưng cũng không khỏi khiến người ta nghi ngờ rằng trước khi chết, có phải ông vẫn mang lòng oán hận đối với Tề quốc hay không. Thậm chí, nói khó nghe hơn chút, thì điều này giống như một vết nhơ của Tề quốc.
Cho nên, phía Tề quốc không nói kỹ về đoạn lịch sử này, trên bản đồ của Quyết Minh Đảo, đánh dấu nơi này cũng rất mơ hồ.
Trọng Huyền gia lại càng không muốn nhắc tới, để tránh bị mất lòng tin của Tề quân mà khó khăn lắm mới tạo dựng lại được.
Nhưng ở khu vực quần đảo, phàm những ai từng đi qua Phù Đồ Tịnh Thổ, đều không ai bất kính với Trọng Huyền Phù Đồ.
Khương Vọng vẫn nhớ lần đầu Trọng Huyền Thắng nhắc đến cha mình, đã nói rằng… đừng thích chứng tỏ dũng khí nam nhi!
Bây giờ nhìn xung quanh đất trời sáng sủa, sông núi đẹp tươi, Khương Vọng không khỏi cảm khái trong lòng.
Khung cảnh bình thường như thế này ở Mê giới rất là hiếm có, chỉ những ai từng thật sự chinh chiến ở Mê giới mới hiểu được.
Vì Phù Đồ Tịnh Thổ là hoàn toàn thuộc về Nhân tộc, nên quy tắc ở đây cũng giống quy tắc ở hiện thế. Vì vậy, Phù Đồ Tịnh Thổ có thể coi là một phù đảo cỡ lớn, tu sĩ muốn tham gia cuộc chiến ở Mê giới thì phải vượt qua.
Mỗi lần Mê giới dịch chuyển, việc đầu tiên các thế lực Nhân tộc trên Phù Đồ Tịnh Thổ làm là đi tìm giới hà, tìm hiểu khu vực xung quanh, sau đó mới lựa chọn mục tiêu chinh phạt.
Cũng không hẳn là nhất định sẽ phát động chiến tranh, đa phần thường chỉ cử tu sĩ đến sang mấy vùng xung quanh để rèn luyện.
Trần Cấn và Diêm Già chính là người phụ trách đi tìm các giới hà.
Nên họ mới trùng hợp gặp Khương Vọng ngay khi trận chiến vừa chấm dứt.
"Kính nhờ hai vị huynh đài chỉ đường giúp." Khương Vọng chắp tay: "Căn cứ của Quyết Minh Đảo ở đâu?"
Nếu Phù Đồ Tịnh Thổ có căn cứ của Quyết Minh Đảo, là Tứ phẩm Thanh bài của Tề quốc, đương nhiên Khương Vọng ưu tiên đến đó đầu tiên.
"Đi về phía đông là tới." Diêm Già cười: "Huynh đài đừng lo, vừa rồi ta đã báo tin về rồi. Truyền tin vượt khu vực trong Mê giới rất khó khăn, nên tạm thời chưa xác định được tình hình của khu vực Đinh Mùi, nhưng chắc là không có vấn đề gì lớn... Nếu Đinh giáo úy xảy ra chuyện, Dương Cốc nhất định sẽ có phản ứng. Chờ chúng ta kiểm tra những khu vực xung quanh xong, sẽ từ từ xử lý bọn họ."
Lúc này rồi mà Khương Vọng vẫn còn lo lắng cho Phù Đảo Đinh Mùi, cộng với chiến tích tàn sát Hải tộc, rõ ràng đã khiến hai người rất có thiện cảm.
"Được." Khương Vọng suy nghĩ một lát, nói: "Một mình ta làm không hết được, có thể nhờ hai vị huynh đào xử lý giúp một phần những thi thể Hải tộc này không?"
Nói là nhờ vả hai người giúp đỡ, thực tế là muốn lấy chiến lợi phẩm có thể có trên thi thể đám Hải tộc để cảm ơn vừa rồi Diêm Già chữa trị cho mình.
Đạo thuật chữa thương của Diêm Già rất là huyền diệu, chỉ sau một lúc trị liệu ngắn ngủi, ngoại thương của Khương Vọng đã khỏi bảy tám phần, chỉ còn một ít vết thương nặng là cần thời gian điều dưỡng, nhưng ít nhất, không hề ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu.
Trần Cấn và Diêm Già liếc nhau, cùng nở nụ cười.
Trần Cấn: "Không cần đâu, Khương huynh đệ. Là ngươi tự tạo ra cảnh tượng máu me này, thì ngươi tự mình mà dọn dẹp. Bọn ta còn nhiệm vụ phải làm, tạm biệt!"
Diêm Già chớp mắt: "Dọn xong, nhớ ném vào trong giới hà, cho tiện!"
Nói rồi, hai người thật sự bay đi ngay, không hề có ý thèm muốn chiến lợi phẩm của Khương Vọng.
Không thể phủ nhận, phong cách làm việc của tu sĩ Dương Cốc, từ Đinh Cảnh Sơn đến Trần Cấn, Diêm Già, đều khiến Khương Vọng vô cùng có thiện cảm.
Hắn không lãng phí thời gian, thuần thục xoay người, nghiêm túc cẩn thận dọn dẹp.
Hai người này được đơn độc đi tìm giới hà, thăm dò khu vực xung quanh, chứng tỏ thực lực không tầm thường, địa vị trong cốc cũng không thấp. Cả hai đều bảo phù đảo Đinh Mùi không sao, vậy thì chắc chắn là vậy.
Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội, có thể thông qua cứ điểm của Quyết Minh Đảo để rời khu vực quần đảo, chỉ là gánh nặng nợ nần trên người, đã như lửa sém lông mày...
Một hộp trăm tờ phù lục của Yến Phủ đã dùng sạch bách, nhẫn Băng Trầm của Lý Phượng Nghiêu còn nguyên, có thể trả về nguyên dạng. Thận Vương Châu của Lý Long Xuyên bị mất tích, còn Trọng Huyền Thắng... thôi, Trọng Huyền Thắng thì bỏ qua.
Còn phải trả mười lượng mê tinh cho Đinh Cảnh Sơn...
Khương Vọng càng tính, lưng càng cong xuống.
Thiếu niên vốn kiêu ngạo, nhưng nợ nần đã khiến lưng hắn phải cong xuống.
Giữa hai vùng biển cả, là Mê giới ngăn cách.
Từ khu quần đảo muốn vào Mê giới, thật ra cũng phải vượt qua khúc hải vực sóng to gió lớn. Vùng biển tử vong mà dân đi biển thường nhắc tới chính là nơi này. Cả ba thế lực quần đảo lớn đều có quân thuyền riêng của mình để vào Mê giới.
Lúc này, trên một con sóng phóng vút lên bầu trời như một khối tượng băng đứng sừng sững trên sóng biển, có một nam nhân yên lặng đứng ở đó. Đôi mắt hắn bình lặng như mặt biển, ngay cả những con sóng dữ dội bên dưới chân cũng trở nên bình tĩnh hẳn.
Người này là Lâu chủ Điếu Hải Lâu, tân minh chủ của Trấn Hải Minh, nam nhân thật sự nắm khu vực quần đảo trong tay - Nguy Tầm.
Hắn nhìn về phía Mê giới, ánh mắt xa xăm.
"Ngươi thấy gì chưa?" Một giọt nước bắn tóe lên, từ bên trong vọng ra âm thanh.
"Vẫn chưa." Nguy Tầm đáp.
Trong cơn cuồng phong, có một luồng gió thổi qua, mang theo giọng nói: "Vẫn chưa cắn câu à?"
Nguy Tầm mỉm cười: "Xem ra không dễ rồi."
"Bọn chúng cũng chẳng phải lũ ngốc." Một giọng nói ầm ầm cuồn cuộn như tiếng sấm nổ đùng đùng trong không trung, chuyển đề tài: "Nhưng chúng ta đông người thế này, không thể phí công chờ lâu như vậy được!"
"Đương nhiên." Nguy Tầm đáp khẽ: "Nếu cá không cắn câu, mọi tổn thất của chư vị đều sẽ do Điếu Hải Lâu gánh vác."
"Khụ." Một giọng nói mệt mỏi nhưng cứng rắn như nắm đấm vang lên, rõ ràng từng tiếng một: "Đại nhân vật các vị nói chuyện, Vương Ngao ta lẽ ra không nên xen vào. Nhưng ta còn phải dẫn đệ tử tu luyện, nên việc này cần phải được giải quyết thật nhanh."
Nguy Tầm cười khẽ: "Ta sẽ nghĩ cách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận