Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1970: Mặt trời mọc (1)

Một đội quân, hai tướng quân Ngoại Lâu cảnh, ngay trên quốc thổ của nước địch, tiến quân thần tốc xông lên, dẫn quân đánh xuyên qua phía đông Hạ quốc, đến sát đô thành Hạ quốc.
Đâu chỉ là tạo nên danh tiếng rất to!
Mà đủ để danh thùy sử xanh đó!
Là bản mẫu của nhân vật chính trong các câu chuyện của thuyết thư đó!
Bởi vì chuyện này quá không tưởng tượng nổi, quá không thực tế.
Nhưng nếu phán đoán của Trọng Huyền Thắng là đúng, nếu Hạ quân thật sự từ bỏ đông tuyến, trừ vài cường giả trụ cột để chống đỡ đại quân, toàn bộ võ lực cấp cao đều điều tới bắc tuyến, vậy thì từ Hội Phủ Hội Minh đến Quý Ấp thành, đội quân cô độc này của họ, có thể nói là không ai cản nổi!
Bàn về dụng binh, Trọng Huyền Thắng là số một số hai. Bàn về võ lực siêu phàm, Dịch Thắng Phong còn không thoát được cái chết, Xúc Mẫn không đỡ nổi một kích, Hạ quốc còn có ai!? Hạ quốc muốn bỏ hoàn toàn đông bộ, tập trung chiến thắng sẽ đánh trở về. Trọng Huyền Thắng muốn thừa cơ hội xông vào, giành lấy đại công cắm cờ trên đô thành nước địch! Đây là một sự tưởng tượng gần như là điên cuồng, nhưng với tình hình phức tạp, không ngừng biến đổi lúc này, lại có khả năng thực hiện được! "Thanh Chuyên!" Trọng Huyền Thắng nhanh nhẹn phân phó:
"Lập tức cưỡi khoái mã đi Lâm Võ, truyền tin cho Tạ soái, nói người Hạ quốc đã bỏ đông tuyến, võ lực cấp cao phần lớn đều lên phía bắc!" Thanh Chuyên vừa bay vèo tới kinh ngạc, nhưng không nói một lời thừa, xoay người tìm một con Đạp Phong Yêu Mã, lập tức chạy đi Lâm Vũ phủ. "Tiết Nhữ Thạch!" Trọng Huyền Thắng lại quát lên. Tiết Nhữ Thạch đang bận giải thích cho đám tù binh, tuyên truyền các điểm tốt của nước Tề, vội vàng bay tới. "Ngươi dẫn binh mã cốt lõi của Tân Vinh doanh lập tức đi lấy Thành Ngọ Dương. Càng nhanh càng tốt!"
"Thuộc hạ tuân lệnh." Tiết Nhữ Thạch có chút chần chừ. Trọng Huyền Thắng cau mày:
"Còn lo cái gì?" Tiết Nhữ Thạch cúi đầu bày tỏ mình tuyệt đối phục tùng:
"Trọng Huyền tướng quân chỉ đâu đánh đó, ti hạ không dám nói hai lời. Ta chỉ là… sợ năng lực mình chưa đủ... Không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ tướng quân giao."
"Nếu không có gì bất ngờ, Thành Ngọ Dương bây giờ đã chẳng còn quân coi giữ, ngươi tới là lấy được thôi. Đây là chiến công tặng tận tay cho ngươi đó! ".
Trọng Huyền Thắng nhìn Tiết Nhữ Thạch thật sâu:
"Tiết tướng quân, sống chung đã lâu, ngươi cũng biết phong cách của ta. Làm việc với ta, ngươi vĩnh viễn có lợi." Tiết Nhữ Thạch lạnh người, vội ngẩng đầu:
"Vâng!" Xoay người lập tức đi triệu tập binh mã, nói vài lời khuyến khích sĩ khí, rồi ngựa không ngừng vó, đi Thành Ngọ Dương. Khương Vọng chậc lưỡi. Tâm tư mập mạp rõ quá, tỏ rõ là muốn cướp công của Tạ Tiểu Bảo! Bản thân thì chuẩn bị đến Quý Ấp thành tạo chiến công lừng lẫy, mà chỗ Thành Ngọ Dương bên kia cũng không có ý định buông tay. Tham dễ sợ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tạ Tiểu Bảo bên kia, chỉ cần đối kháng được mười ngàn đại quân của Thái Dần, có lẽ sẽ kết thúc trận chiến còn sớm hơn chiến trường Mân Tây. Diêm Pha bây giờ đi qua Thiệp Sơn, nhất định là chẳng giành được công lao gì. Tiết Nhữ Thạch giờ lao tới Thành Ngọ Dương, cũng chỉ là góp mặt lấy công thôi. "Cố Vĩnh tướng quân!" Trọng Huyền Thắng hoàn toàn không thèm để ý vẻ chê bai của người họ Khương nào đó, tiếp tục hạ lệnh. Cố Vĩnh mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi được một chút, lại vội vàng bay qua, chỉ qua một thời gian ngắn, hắn có vẻ đã hoàn toàn thuyết phục xong bản thân:
"Đại nhân có gì phân phó?" Trọng Huyền Thắng nhìn hắn:
"Cố tướng quân đi báo cho các huynh đệ, ai muốn bây giờ ở lại đây với ta, tối nay đóng trại ở lại đây, thì theo ngươi phụ trách thống lĩnh. Bên kia có chút quân nhu quân dụng, ngươi tự đi sắp xếp... ai không muốn, thì giải tán, ai về nhà nấy."
"Hả?" Cố Vĩnh ngơ ngác, không biết mình có nghe nhầm hay không. Nhất là nửa câu sau. Chắc chắn không phải ta vừa quay người, ngươi sẽ cho người bắn ta một phát đó chứ? "Câu nào ngươi nghe không hiểu?" Trọng Huyền Thắng rất là kiên nhẫn và ôn hòa hỏi. "Không, không, không." Cố Vĩnh vội vàng:
"Thuộc hạ đã nghe rõ, lập tức đi ngay!" Nhìn theo bóng Cố Vĩnh vội vã chạy đi, Trọng Huyền Thắng thở dài:
"Tiếng tăm thúc phụ ác quá, làm ta không gần được người a."
"Sao ngươi không xác nhận lại với hắn chuyện chiến lược của Hạ quân? Dù gì hắn cũng cùng đi với Thái Dần mà." Khương Vọng tò mò hỏi. Chuyện cho phép hàng quân Hạ quốc rời đi này, hắn hoàn toàn hiểu được. Nếu giới cao tầng Hạ quốc đã quyết định bỏ mặc tuyến đông, đồng nghĩa phần binh lực này rõ ràng đã không còn quan trọng. Ngược lại, càng cho phép quân Hạ quốc thua trận rời đi, ý chí của người Hạ quốc sẽ càng bị dao động. Bọn họ bên này liều chết chiến đấu, đánh Thành Ngọ Dương xong, tiếp tục chạy tới Mân Tây đánh tiếp, tướng quân chết chiến sĩ chết, đánh tới tuyệt cảnh mới đầu hàng, cao tầng Hạ quốc lại làm gì? Chỉ một mệnh lệnh nhẹ nhàng, đã hoàn toàn bỏ mặc họ. Nếu Trọng Huyền Thắng bỏ qua điều này, đó mới là kỳ quái. "Những gì hắn biết, đều đã nói với ta rồi. Những chuyện hắn không biết nổi, hỏi hắn có ích lợi gì!"
"Hả? Hắn nói với ngươi lúc nào? Đã nói cái gì? Sao ta không biết?"
"Có những lúc báo tin, không cần phải dùng bằng ngôn ngữ." Trọng Huyền Thắng kết thúc cuộc đối thoại bằng một câu kết cao thâm khó lường như vậy, rồi ra lệnh cho Ảnh Vệ bảo Chấn Vũ doanh lưu lại, chăm lo cho người bị thương, vận chuyển những binh khí tịch thu được, lệnh họ quay về Kỳ Nhạc thành để nghỉ ngơi dưỡng sức. Sau đó, thống lĩnh Đắc Thắng doanh đã đầy biên chế, toàn bộ cưỡi ngựa, đạp bụi mù xông về phía tây bắc. "Sao không sắp xếp cho Cố Vĩnh?" Giữa hàng kỵ binh cuốn bụi mù trời, Khương Vọng hỏi. "Bây giờ biên chế đủ rồi, sau này thế nào phải xem hắn có thông minh hay không." Khương Vọng thúc ngựa cười:
"Muốn làm đại sự, mà ngươi lại khều đông một cái, khều tây một cái, người cũng đuổi đi luôn!"
"Dù có kéo hết những người đó đến Quý Ấp, chúng ta sẽ lấy được Quý Ấp thành hay sao?" Trọng Huyền Thắng lơ đễnh:
"Cắm Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ ở ngoài thành Quý Ấp, cũng đã là một cái công lớn rồi, so với Trọng Huyền Tuân bắt nạt người chết, chỉ hơn không kém!" Đuôi ngựa cuốn giọng nói hắn đi, bay vào trong gió xuân lành lạnh, trong ấm áp mang lạnh giá. "Chỉ cần tinh binh, chỉ cần tốc độ."
"Tiên phong là gì? Là đánh tới Quý Ấp thành trước, trước hàng triệu đại quân!" Gió xuân lạnh giá, ổn định thổi qua. Nhâm Thu Ly ngồi trong tĩnh thất, khe khẽ thở dài. Căn phòng này có thể ngăn cách tất cả khí cơ, có thể ngăn cản thông tin Nam Đẩu Điện tham chiến bị bại lộ đến mức cao nhất Đương nhiên bây giờ đã không còn phải giữ chặt như vậy nữa. Mấy hôm trước, Dịch Thắng Phong đã len lén chạy tới chiến trường phía đông rồi. Nàng thở dài một hơi rất nhạt, mỏng cạn như làn khói của lò Phi Vân Hương bên cạnh, đây là Dịch Thắng Phong ở Ngu Uyên qua mấy lần hiểm nguy tưởng chết lấy được, đặc biệt kính dâng cho nàng. Mặc dù khi quốc thế va chạm, tất cả quẻ bói đều trở thành mơ hồ không rõ. Nhưng vẫn có một sự cảm ứng từ trong cõi u minh, cho nàng ta câu trả lời. Dịch Thắng Phong, đệ tử chân truyền của Lục Sương Hà, đã chết trận... Thằng bé con được nàng ta truyền cho Thiên Cơ Bộ, kiếm khách nhỏ cố chấp, bất khuất bất kham kia. Vốn phải nên bước đi trên con đường tu hành lâu dài, lại kết thúc vào mùa xuân năm Đạo lịch ba chín hai một. Khi vạn vật hồi phục, sinh cơ bừng bừng, hắn lại điêu linh, thật là tịch mịch. Sớm đã biết thiên đạo vô tình, gợn sóng nhân gian, nhưng nàng ta vẫn không giải thích nổi, một tiếng thở dài này của mình, rốt cuộc là vì sao. Đương nhiên nàng ta biết, đứa bé kia vốn cũng chẳng có tình cảm chân thành gì với bất kỳ ai. Nhưng khi hắn dùng bàn tay máu tươi dầm dề, bưng lò Phi Vân Hương này về, trong lòng hắn thật sự không có một chút tình cảm thân thiết nào thật ư? Hắn sống ở Nam Đẩu Điện mười sáu năm, những năm tháng ấy không phải là trống rỗng. Mười sáu năm, qua mấy lần suýt chết, đã khiến hắn từ một đứa bé trầm mặc ít nói, trưởng thành nên sắc bén, trở thành chân truyền của Nam Đẩu, tất cả những gì hắn làm, nàng ta đều nhìn thấy cả. Là nàng ta nhìn đứa bé này lớn lên. Bạc bẽo là một tính cách tốt, nó gần tới vô tình, đến gần tới bản chất của đạo. Thế nhưng loại người bạc bẽo như Dịch Thắng Phong, lại không ngộ ra được “ngã chấp", không quên được lúc khởi đầu khi hắn bước lên đạo đồ... Nên đến cuối cùng, vẫn chưa phải là lãnh đạm thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận