Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1972: Liễu ám hoa minh (1)

Tin này không thể là tin giả.
Không có ai ngu ngốc ngay lúc này lại đi lan truyền một cái tin giả dễ bị phát giác như vậy.
Hơn nữa chính tướng Thần Võ quân này, còn là người hàng năm đi theo Võ Vương, ở một mức độ nào đó, là người đại diện cho ý chí của Võ Vương Tự Kiêu.
Cuộc chiến đại quy mô lần này của Tề - Hạ, với cấp độ của nó, đương nhiên đã khóa chặt khả năng truyền tin khoảng cách xa, nhưng một cường giả tuyệt đỉnh như Võ Vương, tất nhiên luôn có thủ đoạn để giữ liên lạc với chiến trường.
Nhất là cuộc chiến Cảnh - Mục là thứ được toàn thể trên dưới Hạ quốc vô cùng chú ý. Đa phần người Hạ quốc vì thắng bại của đại chiến Tề - Hạ, đều đặt cược Cảnh quốc chiến thắng.
Bọn họ liều chết chống cự, chờ đợi kết quả của trận chiến Cảnh - Mục. Có thể nói lúc nào Tự Kiêu cũng chú ý tới tình hình chiến sự Cảnh - Mục, hận mình không thể chạy tới Thịnh quốc trợ chiến. Nên sau khi biết tin về bước ngoặt đại chiến Cảnh - Mục này, lập tức sai người cho lan truyền khắp thành. Đối kháng người Tề, khó hơn tưởng tượng. Từ trên xuống dưới Hạ quốc, hầu hết mọi người đều đã cố gắng hết sức mình, Nhưng vẫn chỉ đau khổ liên tiếp tháo chạy. Thế cục tồi tệ đến ngày hôm nay, Hề Mạnh Phủ không thể không đứng ra, tự tay định ra sách lược mang tiếng xấu vạn năm - bỏ mặc đông tuyến. Tin Cảnh quốc đại thắng Mục quốc, đến nhanh hơn tưởng tượng! Chắc bị ảnh hưởng của việc Kinh quốc phía tây mở rộng chiến tranh, Cảnh quốc và Mục quốc cũng đánh dữ dội hơn, dốc lực hơn. Chỉ hận thông tin Thần Võ quân mang về đơn giản quá, không thể hiện rõ được tình hình, kết quả cụ thể thế nào. Bắc Cung Nam Đồ chết trận, Ứng Giang Hồng có còn chiến lực hay không? Tây thiên sư Dư Tỉ thế nào? Cảnh quốc còn cần thêm bao lâu mới hoàn thành kết thúc, kéo quân về xuôi nam... Liễu Hi Di nóng ruột, vội nói với Hề Mạnh Phủ:
"Ngươi ở lại thêm một lúc! Tí nữa lão phu sẽ tới thay ngươi ! ".
Lời còn chưa nói xong, đã mặc kệ thân phận Đại Hạ quốc sư của mình, nhảy xuống cổng thành, như làn khói vọt mất. "Mụ nội nó!"
Tướng quốc Đại Hạ đá mạnh vào góc tường. Bắc Cung Nam Đồ là Thần Miện Bố Đạo Đại tế ti, là chủ chưởng giả của Thương Đồ thần điện. Địa vị của ông ta ở Đại Mục, có thể nói, chỉ dưới nữ hoàng. Thậm chí ngay cả cụm từ "chỉ dưới một người" này, cũng không chuẩn xác. Bởi vì Mục quốc là quốc gia chính giáo hợp nhất, là nước bá chủ duy nhất thờ Thần Đạo. Thần quang của Thương Đồ thần bao phủ khắp cả thảo nguyên, và Bắc Cung Nam Đồ chính là thay mặt cho ý chí của thần. Địa vị của ông ta thế nào, có thể tưởng tượng được! Trong rất nhiều trường hợp, ông ta có thể ngồi ngang hàng với nữ đế Hách Liên Sơn Hải. Lần này ông ta rời khỏi Khung Lư Sơn, tự mình trấn quân xuôi nam, đã mang một ý nghĩa phi phàm, cho thấy quyết tâm lan truyền tín ngưỡng ra khỏi vùng thảo nguyên của Thương Đồ thần. Nhưng, một nhân vật cực kỳ quan trọng như vậy. Lại bỏ mạng trong cuộc chiến tranh này, bị Nam Thiên Sư Ứng Giang Hồng giết chết! Còn có Thiết Phù Đồ đại danh đỉnh đỉnh, một trong thập đại kỵ quân hàng đầu thiên hạ, đứng hạng thứ sáu, cao hơn Trục Phong quân của nước Tề tới hai bậc, lại bị thảm bại trên chiến trường Thịnh quốc...
Không có tin Kim Đàm Độ chết trận, nhưng Thiết Phù Đồ đã bị đánh đến tàn phế, thì dù người đứng đầu của Thiết Phù Đồ là Kim Đàm Độ chưa chết, chắc cũng bị trọng thương rồi! Chỉ một đêm, gió mây đổi hướng. Hai cường giả Chân Quân của Mục quốc, một tử trận, một dẫn cường quân bị đánh tàn. Với kết quả này, cuộc chiến tranh biên giới giữa trung vực và bắc vực đã có thể tuyên bố kết thúc. Tiếp theo chỉ còn xem Cảnh quốc còn đánh được ở đâu, đánh được đến đâu!
Đại chiến Cảnh - Mục, đâu chỉ ảnh hưởng đến lãnh thổ Thịnh quốc, đâu chỉ ảnh hưởng ở trung vực và bắc vực! Có lẽ tin tức này, sẽ ảnh hưởng đến tính quyết định của cả chiến trường Tề - Hạ! Võ Vương Tự Kiêu có thể có được tin tức, trấn quân tùy hành Yến Bình đương nhiên cũng có thể. Ba mươi ba năm trước, quân Tề tới dưới thành Quý Ấp, Nghi Thiên Quan từ dưới đất nhô lên, ba tông Đạo mạch của Cảnh quốc, khí tức của vô số cường giả đột nhiên hạ xuống... Tề quân không thể không ban sư hồi triều, thậm chí còn lùi ra khỏi nam vực. Toàn bộ nước Tề, từ Tề đế trở xuống, người người hoảng loạn, cuộc chiến đẫm máu của cả nước đã sắp đến thắng lợi cuối cùng, Cảnh quốc dễ dàng cắt lấy một khối thu hoạch lớn, còn lập ra giới hạn, không còn cho phép người Tề được xuôi nam. Câu chuyện này, người Tề đều không xa lạ. Sự bức bối này, người Tề đã ghi nhớ rất nhiều năm!
Trận đánh Tinh Nguyệt Nguyên, thiên kiêu nước Tề thắng thiên kiêu nước Cảnh, Cảnh quốc bị buộc phải phá bỏ Nghi Thiên Quan ở Hạ quốc, bao nhiêu người Tề mừng đến chảy nước mắt. Sau đó Tào Giai lén thay quyền tướng quân Mục quốc, chém Tề Hồng, đoạt Ly Nguyên, hỗ trợ Mục quốc xuất binh đến thảo nguyên, tham gia vào cuộc chiến tranh phạt Hạ. Lần này nước Tề trên dưới một lòng, vua tôi hợp lực, không ngừng giành chiến thắng. Nhưng ngay lúc này, lại truyền đến tin cuộc chiến Cảnh - Mục đã phân ra thắng bại!
Mặc dù vẫn chưa có thông tin chính thức truyền tới, chiến sự vẫn còn đang tiếp tục trong lãnh thổ Thịnh quốc. Nhưng Thần Miện Bố Đạo Đại tế ti Bắc Cung Nam Đồ đã chết trận, Thiết Phù Đồ bị đánh tàn, tất cả mọi người đều nhìn ra được, Cuộc chiến tranh này đã tiến vào giai đoạn kết thúc. Cảnh quốc đã có thể rảnh tay. Nước Tề nhất định phải đưa ra quyết định! Nếu quyết định lui quân, thì phải bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ. Làm sao để tận lực giữ được những thu hoạch đã giành được, hoàn thành việc rút quân trong ổn định, cũng là một chuyện vô cùng khảo nghiệm năng lực của Thống soái. "Tin tức hiện giờ, chính là như vậy." Trong Nhung Trùng lâu xa khổng lồ, Tào Giai ngồi ở soái vị, dáng vẻ bình tĩnh. Bắc Cung Nam Đồ chết trận, thông tin chấn động thiên hạ như thế, mà vẫn không đủ sức làm mắt hắn dao động. Hắn ngồi hiên ngang ở đó, chậm rãi nói:
"Chư vị có ý kiến gì, không ngại nói ra một chút." Trong gian phòng không rộng, có Yến Bình, Nguyễn Tù, Trọng Huyền Trử Lương, Lý Chính Ngôn. Ngoài Trần Trạch Thanh còn đang dẫn quân bên ngoài thành Đồng Ương, toàn bộ tầng cao nhất của đại quân trung lộ, đều tụ tập ở nơi này. Bắc Cung Nam Đồ chết, một lần nữa cho thấy sự mạnh mẽ của đế quốc trung ương. Báo cho thế nhân hay ! cho đến hôm nay, Cảnh quốc vẫn là quốc gia mạnh nhất. Mỗi nhất cử nhất động, đều đủ sức làm dao động thiên hạ. Thử hỏi các nước chư hầu, ai dám coi thường!? ! "Về mặt quân sự đương nhiên là đại soái làm chủ." Yến Bình thong thả nói:
"Nhưng Thần Miện Bố Đạo Đại tế ti chết đi, lâu thì năm bảy ngày, nhanh thì hai ba ngày, trận chiến Cảnh - Mục sẽ kết thúc. Đến lúc đó chúng ta phải làm gì, vẫn mong đại soái nên sớm cân nhắc." Gương mặt trẻ đến thái quá của Nguyễn Tù cũng lộ vẻ than thở. Hắn chỉ phụ trách phong tỏa hệ thống truyền tin của Hạ quốc, sử dụng quy tắc khống chế truyền tin khoảng cách xa, và cung cấp chiến lực cấp Chân Quân, không cung cấp nhận xét gì về mặt quân sự. Nhưng nghe thấy chuyển biến trọng đại của chiến tranh Cảnh - Mục, hắn vẫn hiểu được ý nghĩa của điều đó.
Dạo này luôn ở bên cạnh Tào Giai, hắn biết Tào Giai đã chuẩn bị cho trận chiến này kĩ lưỡng như thế nào, biết cả nước trên dưới đã vì hôm nay mà bỏ ra bao nhiêu. Cũng trong khoảng thời gian này, hắn đã chứng kiến quá nhiều dũng khí của chiến sĩ Đại Tề. Thiên tử tuyệt đối tin tưởng Tào Giai, ngay cả hung tướng Trọng Huyền Trử Lương cũng hoàn toàn ủng hộ chủ soái phạt Hạ này, và bản thân Tào Giai thì bước bước nào cũng vô cùng ổn vững. Tất cả đều đang đi theo phương hướng phát triển rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận