Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2424: Vinh quang quý phái

Ầm ầm ầm!
Một quả lôi cầu màu tím sậm, bên trong là lôi điện cuồn cuộn như chất dịch, bỗng hiện ra giữa trời cao. Điện quang chớp mắt đã lan tràn trăm dặm rồi lại vụt tắt.
Ứng với nó, nơi đáy biển sâu thăm thẳm, một con mắt dọc trắng đen, đồng tử huyết sắc giao nhau, đang chậm rãi khép lại.
Điện quang lóe lên rồi tắt ngấm, soi sáng cả vùng biển, nhưng chẳng thể xuyên qua đáy biển đen kịt, càng không thể hiện rõ hình hài con cự thú tựa núi non kia.
Nhưng nước biển trong vắt.
Có thể thấy rõ mồn một đám tảo biển đung đưa, những rạn san hô rực rỡ, cùng đàn hải thú non nớt béo mập mới chui ra khỏi bụng mẹ, còn đang lột bỏ lớp nhau thai, vui vẻ bơi lội.
Những sinh linh bé nhỏ tạm gọi là "thú" này còn chưa sinh ra linh trí, nào biết bình yên chỉ là khoảnh khắc, hiểm nguy mới là chân tướng của Thương Hải.
Sấm sét diệt thế bị hóa giải ngay khi sắp giáng xuống, uy lực khủng khiếp như vậy đã vượt xa khỏi tầm hiểu biết của bất kỳ cường giả nào.
Ngay cả con cự thú nằm ẩn mình dưới đáy biển kia cũng phải nhắm hờ một mắt, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cưuờng giả Hải tộc bị Nhân tộc gọi là "Vạn Đồng" còn tên thật là "Cao Giai", tất nhiên có chuyện muốn làm.
Mà chuyện này đâu cần phải "trò chuyện" với một gã tu sĩ Động Chân, cho dù gã có là... Điền An Bình.
Cho dù gã là cấm kỵ mà rất nhiều kẻ phải kiêng dè.
Cho dù trên thực tế, gã đã nhìn trộm được điều gì, thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hắn ngồi trên vòng xoáy hắc ám vĩnh cửu to lớn nhất mà Hải tộc tìm thấy trong gần vạn năm qua, tiếp tục duy trì phồn vinh của vùng biển này, dõi theo từng Hải tộc trưởng thành.
Bị căm ghét, bị cừu thị, bị khiếp sợ, cũng được sùng kính.
Chẳng có gì thoát khỏi mắt hắn. Dưới cái nhìn của hắn, không phải Động Chân thì không thể ẩn nấp, nào không phải Diễn Đạo thì đừng hòng hành động.
Bản tướng Hải Chủ chính là tạo vật vĩ đại nhất của Long tộc sau khi rút về Thương Hải, là nguồn gốc vinh quang của hai chữ "Hải Chủ", cũng là bậc thang Thiên Quốc của Cao Giai hắn.
Hắn dẫn dắt toàn thể Hải tộc, hoàn thành quá trình tiến hóa bản tướng Hải Chủ đến tầng diện thần hồn, mục đích cuối cùng là tìm kiếm bước nhảy vọt về bản chất của cả tộc. Để "Hải Chủ" không chỉ là một danh hiệu suông, để cho dù là Hải tộc mới sinh ra cũng có thể trở thành chủ nhân thực sự của biển cả.
Hắn còn muốn lấp đầy tất cả những vòng xoáy hắc ám vĩnh cửu, ngăn chặn mọi cơn biển gầm an hồn, để sấm sét diệt thế không bao giờ gầm thét trên biển cả nữa...
Chuyện hắn phải làm quá nhiều, gánh nặng trên vai quá lớn lao.
Mỗi hơi thở trôi qua đều có hàng triệu thông tin cần xử lý, bản thân Điền An Bình, hay những gì Điền An Bình nhìn thấy, tất cả đều đã không còn quan trọng.
Giờ phút này chính là thời khắc mấu chốt nhất.
Thời khắc mấu chốt nhất...
Chuẩn bị nhiều đến đâu cũng thấy chưa đủ, loại bỏ mọi hiểm họa tiềm ẩn đã biết, vẫn không khỏi bất an.
Nhưng trên đời này, nào có cách thức nào vẹn toàn?
Đặc biệt là khi giao chiến cùng Nhân tộc!
Những gì có thể làm đều đã làm, Hải tộc không thể chùn bước, bản thân hắn cũng đã gánh vác quá nhiều năm rồi!
Chính là lúc này.
Có lẽ đây là thời khắc tốt nhất, cũng chẳng còn để tâm xem nó có phải là thời khắc tồi tệ nhất hay không.
Cao Giai lấy mắt làm vảy, khi mở mắt soi sáng cả Thương Hải.
Giờ phút này, từng con mắt lần lượt khép lại, chìm vào vực sâu u tối.
Nếu nói trận chiến ảnh hưởng đến cục diện Siêu Thoát - Triều Thương Ngô kiếm đối đầu với Sa Bà long trượng là do danh tướng Tề quốc Kỳ Tiếu khơi lên cơn sóng dữ dưới áp lực của ván cờ thần tiên ngoài thế giới.
Vậy thì chuẩn bị của Hải tộc trong trận chiến này phải truy ngược về ba năm trước, khi Nhân tộc đã sớm nhận ra ánh nhìn của Cao Giai.
Thậm chí có thể còn sớm hơn nữa, truy ngược về ngàn năm trước, khi Dương Quốc từ cực thịnh đi đến suy tàn, núi lở nơi đất bằng.
Lần đó, binh tướng Hải tộc vây khốn Thương Ngô cảnh, phong tỏa Thiên Tịnh quốc, lật đổ căn cứ địa Nhân tộc khi đó có tên là Kim Ô đài, xông pha Mê Giới, tiến công quy mô lớn vào vùng gần biển!
Các đảo gần biển lần lượt thất thủ, cái gọi là biên giới biển nguy hiểm như trứng xếp chồng...
Về sau, các vị danh tướng Hải tộc đã nhiều lần cùng nhau xem xét lại trận chiến đó.
Bao gồm cả Đại Ngục Hoàng Chủ Trọng Hi, cũng nhiều lần tự hỏi chính mình !
Nếu như năm đó những kẻ quyết sách của Hải tộc không nóng lòng trở về hiện thế, không vội vã đặt chân lên bờ biển, không tham lam muốn thôn tính toàn bộ vùng gần biển thành căn cứ địa của Hải tộc, thay vào đó chuyên tâm đánh chiếm lấy một Thương Ngô cảnh hay Thiên Tịnh quốc; liệu cục diện chiến tranh hiện nay có khác đi không?
Nhưng lịch sử không có chữ “nếu như”.
Hiện thực chính là Hải tộc đã lựa chọn đại chiến lược thôn tính vùng gần biển, muốn phủ kín nơi đây bằng hải sào, biến Thương Ngô cảnh và Thiên Tịnh quốc thành ba ba trong hũ. Họ đã bỏ qua tiềm lực chiến tranh của Nhân tộc, đồng thời đánh giá quá cao sức mạnh quân đội của mình.
Kết quả là mỗi ngày có đến hai ba ngàn tu sĩ Nhân tộc vượt biển, thể hiện thái độ ngoan cường vô song. Vào thời khắc bá quốc sụp đổ, chính nhờ vào nỗ lực tự phát của toàn thể Nhân tộc, họ đã cứng rắn đánh đuổi Hải tộc trở về Thương Hải!
Kể từ đó, hai tộc bắt đầu cuộc chiến giằng co kéo dài ngàn năm, hình thành nên cục diện Mê Giới với thế lực gần như cân bằng.
Chiến quả thu được từ trận chiến năm đó kém xa so với dự đoán, nhưng tộc vận giành được cuối cùng vẫn tạo nên một thế hệ thiên tài xuất chúng.
Thậm chí ngay cả Cao Giai cũng nhìn thấy con đường vĩ đại vào lúc đó, đồng thời bắt đầu bố trí cho tiến hóa của bản tướng Hải Chủ về phương diện thần hồn.
Cho dù hôm nay Yêu tộc không phá bỏ cục diện xiềng xích, Nhân tộc không thể hiện thái độ quyết chiến sinh tử, thì Hải tộc cũng sẽ chủ động phát động cuộc chiến này!
Đương nhiên, Kỳ Tiếu với cách bố cục gần như điên cuồng của cô ta đã giành được ưu thế cho Triều Thương Ngô kiếm khi đối đầu với Sa Bà long trượng. Nhưng, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc.
Từ đầu đến cuối, Kỳ Tiếu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Sa Bà long vực, trong khi sự chú ý của Hải tộc lại luôn đặt trên các quần đảo gần biển. Đương nhiên điều này không thể giải thích đơn giản bằng ánh mắt chiến lược.
Ai cũng biết, vào cuối thời kỳ Cận Cổ, trong trận đại kiếp quét sạch thiên hạ đó, Hải tộc đã ngóc đầu trở lại. Nhân tộc khi ấy có một vị cường giả xưng là "Điếu Long Khách", một mình trấn giữ biên giới biển, một người một cần, câu rồng khắp chân trời góc bể.
Hắn chính là vị sư tổ khai sáng ra Điếu Hải lâu.
Chuyện xưa về hắn chưa từng được chính sử của bất kỳ quốc gia nào ghi chép tỉ mỉ, nhưng lại là truyền thuyết bất diệt của quần đảo gần biển.
Từ khi Đạo Lịch mở ra cho đến nay, Điếu Hải lâu do hắn sáng lập vẫn luôn là lực lượng trung kiên, gánh vác trọng trách trấn giữ biên giới biển cho Nhân tộc.
Thế nhưng kết cục của hắn lại ít được lưu truyền.
Trên thực tế, kẻ chấm dứt truyền thuyết câu long khắp chân trời góc bể của Điếu Long Khách chính là một vị hiền sư truyền thuyết của Hải tộc, một tồn tại vĩ đại được người đời xưng tụng là "Phúc Hải".
Phúc Hải là một cường giả vô cùng khiêm nhường, thường lánh đời ẩn cư, độc lai độc vãng, bởi vậy nên ít ai biết đến danh tiếng của hắn.
Trước khi hắn đứng ra quyết đấu với Điếu Long Khách, rất nhiều Hải tộc thậm chí còn không biết đến sự cường đại của hắn.
Nhưng từ những khía cạnh khác nhau, người ta có thể thấy được ảnh hưởng to lớn của hắn đối với Hải tộc.
Pháp thuật do hắn sáng tạo và lưu truyền lại cho hậu thế lên đến hơn một ngàn chín trăm loại, trong đó pháp thuật Thiên giai đã có tới hai mươi tám bộ!
"Tám luật chín quy mười ba không cứu" do hắn sáng lập, đến nay vẫn được đông đảo hiền sư tôn sùng là quy tắc hành động chuẩn mực.
Các chủng loại hải thú hắn tạo ra, phương pháp huấn luyện chiến thú cho Hải tộc, lại càng nhiều vô số kể.
Chỉ cần một hai trang bút ký của hắn vô tình lưu truyền ra ngoài cũng đủ khiến vô số thế lực tranh đoạt, dẫn đến những trận chém giết đẫm máu.
Vị hiền sư ưu tú nhất của Hải tộc đương thời - Vô Chi Dạng được người đời công nhận là ngự trị Trường Sinh hải. Hắn sáng tạo ra vô số ác thú chiến tranh, bản thân lại có tu vi Hoàng Chủ, chẳng cần cúi đầu trước bất kỳ kẻ nào, cũng chẳng cần kiêng dè bất cứ ai.
Mà đánh giá của hắn về Phúc Hải là:
Phúc Hải chỉ một mình một ngựa, đã đẩy sự nghiệp nghiên cứu hải thú của Hải tộc tiến bộ thêm một vạn năm!
Điều này quả thực không sai. Chính từ thời đại của Phúc Hải, "hiền sư" mới trở thành một thân phận tôn quý, được Hải tộc coi trọng và công nhận rộng rãi.
Trước thời đại của Phúc Hải, Hải tộc đề cao sức mạnh cá nhân, chỉ những kẻ yếu đuối bẩm sinh mới cặm cụi nghiên cứu.
Cho đến ngày nay, một khi hiền sư có công lao sáng tạo xuất chúng, bất kể chiến lực bản thân ra sao đều có tư cách đối thoại bình đẳng với Vương tước.
Ngư Quảng Uyên sở hữu thiên phú tu hành hơn người, nhưng thân phận hiền sư thiên tài còn cao quý hơn nữa, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho vị thế của hiền sư.
Năm xưa Điếu Long Khách đã đạt đến cảnh giới gần như Siêu Thoát. Một cần câu rồng, ngay cả bậc Hoàng Chủ cũng khó lòng chống đỡ.
Chỉ có hiền sư truyền thuyết Phúc Hải là dám đứng ra nghênh chiến, triển khai một trận đại chiến kinh thiên động địa. Hai người đánh đến mức trời sụp đất nứt, biển cạn đá mòn, tất cả dấu vết, tất cả manh mối đều bị xóa sạch. Sau đó, đạo thể của cả hai đều biến mất, đạo tắc không còn, thần hồn tiêu tán, bặt vô âm tín.
Từ đó về sau, cả Nhân tộc và Hải tộc đều ngầm thừa nhận rằng hai vị cường giả kinh khủng gần đạt đến cảnh giới Siêu Thoát kia đã đồng quy vu tận.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mấy ngàn năm thoáng chốc đã qua, cả Điếu Long Khách hay Phúc Hải đều dần bị dòng chảy thời gian xóa nhòa.
Duy chỉ có Cao Giai lần này, vì muốn bày ra một bố cục cực lớn, sau khi tính toán kỹ lưỡng mọi khả năng, loại bỏ mọi nguy cơ tiềm ẩn, vẫn không khỏi kiêng dè tồn tại khủng khiếp từng một mình một cần câu rồng kia. Hắn đặc biệt lệnh cho Hoàng Chủ Long tộc là Thái Vĩnh phải đích thân đến Hoài đảo một chuyến để thăm dò lần cuối.
Giờ đây, kết quả đã rõ ràng.
Hoài đảo bị hủy diệt, Trầm Đô Chân Quân liều chết vẫn không thoát khỏi kết cục bỏ mạng... chắc chắn Điếu Long Khách kia sẽ không xuất hiện.
Trở lại bố trí của Cao Giai.
Thế Linh tỏa mà Cao Giai bố trí trên bản tướng Hải Chủ, là một trận đồ mai táng toàn bộ nỗ lực của Trần Trị Đào, gieo rắc hỗn loạn khắp quần đảo gần biển, nhưng bản thân nó cũng là gông cùm.
Khi Thế Linh tỏa mở ra, thứ mà Hải tộc bị giam cầm có được đâu chỉ có tự do!
Lật tung Phù Châu tảo, dịchc huyển Long tộc Hoàng Chủ Thái Vĩnh, đánh chìm Tinh Châu đảo, công phá Hoài đảo, đi thăm dò kẻ không biết còn hay mất... đó đều là mục tiêu rõ ràng của Hải tộc.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, đây cũng là một tầng che mắt.
Dùng hành động lớn lật đổ quần đảo gần biển này, che giấu biến hóa chân chính trên bản tướng Hải Chủ.
Nhân tộc cần dùng một trận chiến, bình định tai họa biên cương, chuẩn bị cho thế giới Thần Tiêu.
Hải tộc càng cần một trận đại chiến như thế, kiểm nghiệm thành quả tiến hóa của bản tướng Hải Chủ, hệt như thép rèn kiếm, vẫn cần tôi luyện trăm lần để hoàn thành bước nhảy vọt cuối cùng!
Trận chiến lan ra toàn bộ Mê Giới, gần như tất cả chiến sĩ biên giới đều tham gia, khiến bản tướng Hải Chủ đang thăng hoa có đủ kinh nghiệm thăng hoa.
Cũng khiến Cao Giai nắm được đầy đủ manh mối, từ đó tìm ra con đường dẫn đến sự vĩ đại.
Phải, Nguyệt Quế hải bị san bằng, Sa Bà long vực đã vỡ vụn, Sa Bà long trượng bị áp đảo.
Nhân tộc đã thắng ư?
Thắng bại vẫn chưa biết chừng!
"Cao" là sông lớn, "Giai" là toàn bộ.
Nơi nào có dòng nước chảy, không gì Cao Giai không biết.
Nơi nào có dòng nước chảy, không gì Cao Giai không làm được!
Hàng ức vạn sinh linh thương hải cùng nhau chứng kiến, nhân loại hùng cứ hiện thế, uy áp vạn tộc cũng phải chứng kiến.
Đây là Chân Lý , siêu thoát vạn sự!
Nhân tộc muốn đánh tan Sa Bà long vực, giành lấy ưu thế cho thế cục Siêu Thoát.
Hải tộc há chẳng muốn kiềm chế cường giả Nhân tộc tại đây!
Cho nên núi sông Sa Bà long vực vỡ nát rồi mà vẫn phải chiến đấu, cục diện Siêu Thoát thất thế vẫn phải dây dưa.
Cho nên thần tính cuối cùng của Sa Bà long vực đều bị Duệ Sùng xem như vũ khí.
Cho nên Chiêm Thọ mở ra con mắt chuyển sang màu tím của hắn.
Cảm giác khủng khiếp mà Bành Sùng Giản cảm nhận được, quả thực không nằm ở Sa Bà long vực.
Hắn nên nhìn toàn bộ Mê Giới, nhìn các đảo gần biển, nhìn tất cả Hải tộc khuất khỏi tầm mắt hắn!
Bước thăng hoa cuối cùng, đã bắt đầu!
Cao Giai kia trấn áp vòng xoáy hắc ám vĩnh cửu, cũng sẽ mượn một bước này mà bước lên đỉnh cao nhất, nắm giữ đại đạo, thành tựu Siêu Thoát!
Đừng nói chỉ là Sa Bà long trượng thất thế trong trận đối đầu với Triều Thương Ngô kiếm, cho dù hiện tại có thua trận, nếu Hải tộc có thể có thêm một vị Siêu Thoát, nó cũng tuyệt đối không phải là tổn thất.
Mà bước thăng hoa vĩ đại liên quan đến toàn bộ tộc quần, rõ ràng càng là cách thể hiện tộc vận, ý nghĩa vượt xa một lần siêu thoát, gần như có thể so sánh với Thần Tiêu thế giới của Yêu tộc, đều là đại sự đủ để thay đổi vận mệnh chủng tộc!
Bành Sùng Giản nên sợ hãi, Chúc Tuế nên sợ hãi, Tào Giai đương nhiên cũng nên sợ hãi!
Nhưng Trọng Hi lại thật sự không nhìn thấy một chút sợ hãi nào trên mặt Tào Giai.
Thậm chí vị danh tướng Nhân tộc này vốn đã có tư thế rút lui, lúc này cũng tạm dừng.
Là giả vờ trấn định, hay là hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Trọng Hi không phỏng đoán, vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, bất kể hao tổn, kiên định chấp hành.
Hắn ngã về phía sau, hóa thành một con cự ngao to lớn đỉnh thiên lập địa, chân như cột trời, giáp như mái vòm, chỉ trong nháy mắt đã giữ vững núi sông vỡ vụn của Sa Bà long vực.
Nhưng Sa Bà long vực không phải mục tiêu chủ yếu của hắn.
Trên lớp giáp xác khổng lồ của hắn, vô số hoa văn ngang dọc bay vọt lên, hời hợt lướt qua dòng giới hà, biến mất ở giới vực Kỷ Dậu.
Hắn bị thương rất nặng trong trận chiến trước đó, căn bản không thể khôi phục lại đỉnh phong.
Lúc này uy năng hiển lộ hoàn toàn là dựa vào việc tiêu hao đạo tắc bản nguyên, mỗi một nhịp thở kéo dài thêm trong lúc chiến đấu đều là tự chém tu vi!
Mà hắn không tiếc hiện ra bản tướng Hải Chủ, tiêu hao đạo tắc bản nguyên để chiến đấu, vừa là lấy bản thân làm quân lương ủng hộ Cao Giai thăng hoa, cũng là muốn hoàn thành kế hoạch đã định, chặt đứt khả năng những Chân Quân Nhân tộc kia ngăn cản Cao Giai.
Lộ tuyến đạo thể cự ngao của hắn nhảy lên, không nhằm vào bất kỳ người nào của Nhân tộc, mà là phong tỏa toàn bộ giới vực Kỷ Dậu!
Gần như cùng lúc đó, Xích Mi Hoàng Chủ Hi Dương bước ra một bước, nhảy lên thật cao, không đợi Diễn Đạo của Nhân tộc ra tay công kích, ả đã lơ lửng trên không giới vực Kỷ Dậu, hóa thành một vầng thái dương rực rỡ!
Trong ánh sáng chói chang đã không còn thấy bóng dáng ả, cũng không thấy bản tướng của ả.
Nhưng bầu trời như đông cứng lại, không khí cũng có thêm trọng lượng. Không ngừng hạ xuống, nghiền ép tất cả mọi thứ trong giới vực này. Mà hào quang chiếu khắp nơi, gia tăng phong ấn của Trọng Hi lên vô hạn!
Huyền Thần Hoàng Chủ đứng ở bờ giới hà sóng gió mãnh liệt, thân hình hóa thành nơi hội tụ của lực lượng thần thánh.
Chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Ngay sau đó, dung nhan thần thánh của ả lại chiếu rọi lên bầu trời giới vực Kỷ Dậu.
Bầu trời nơi này chính là dung nhan của ả!
Ả nhìn xuống thế giới này, trở thành vị thần duy nhất của giới vực Kỷ Dậu.
Miệng niệm thiên âm:
"Phụng ta vĩnh sinh!"
Khuất phục tất cả thần linh trong lòng!
Mãi cho đến lúc này, màu tím trong mắt Vô Oan Hoàng Chủ đủ để diệt trừ bất kỳ tồn tại nào không phải là Diễn Đạo trong Mê Giới, mới lặng lẽ vượt qua dòng giới hà, nhuộm tím toàn bộ giới vực Kỷ Dậu.
Trong lúc nhất thời, bầu trời nhuộm thành màu tím biếc, mặt đất nhuộm thành màu tím biếc, vầng mặt trời rực cháy cũng nhuộm màu tím biếc, Huyền Thần nhuộm thành màu tím biếc... Không khí, mưa gió, mọi người trong mắt lẫn nhau, đều nhuốm màu tím biếc.
Đây là sát chiêu, công kích tất cả mọi người cùng lúc, tiêu diệt chính mệnh cách.
Vinh quang quý phái, vừa tôn quý lại vừa cao sang.
Kẻ nào mệnh cách không đủ, ắt phải tan nát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận