Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2345: Nhát thương đầu tiên của thời khắc này

Lúc gần nhất, hai bên đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Mà sau một hơi thở, một người đã thành tro bụi, mưa máu đầy trời trút xuống.
Nếu nói đúng ra, Khương Vọng đối đãi với Chu Lan Như rất không bình thường.
Tựa như vừa rồi, Lộc Thất Lang đang chờ giao chiến sinh tử với hắn, khí huyết tràn đầy, thừa thắng xông lên, có khả năng rất lớn giành thắng lợi. Linh Hi Hoa càng bị giết đến mất hồn vía, yếu đuối như chó thua trận, trừ khử chỉ là chuyện của một kiếm.
Mà hắn vẫn không tiếc đi nhiều đường hơn, dứt khoát kiên quyết xông tới giết Chu Lan Nhược.
Ngay từ đầu, Chu Lan Nhược chính là đối thủ hắn muốn giết nhất. Trong lòng hắn thứ tự ưu tiên đánh giết này chưa từng thay đổi.
Sự kiên định này, vượt quá dự liệu của Chu Lan Nhược.
Toàn bộ trận chiến diễn ra đến giờ, người gây ra thương tổn lớn nhất cho Khương Vọng hiển nhiên là Lộc Thất Lang.
Khương Vọng từ trong Bất Lão tuyền giết ra, thuật đấu với Linh Hi Hoa, thần trấn Chu Lan Nhược, kiếm chỉ Lộc Thất Lang. Pân phối công kích nặng nhẹ này, dường như cũng lộ rõ ý đồ sát thương của hắn, rõ ràng coi Lộc Thất Lang là đối thủ lớn nhất.
Nhưng khi ánh mắt vừa mới kết thúc giằng co, thần hồn chém giết vẫn đang tiến hành... Giờ phút này tầm mắt mất đi, Huyền Vực vẫn còn, thần hồn chém giết chưa có sóng lớn hơn, thân thể vẫn đang chiến đấu theo quán tính.
Hắn lại đột nhiên gõ vang Tri Văn chung, xoay người đạp mây lao đến!
Khi nhìn thấy đôi mắt màu xích kim ở khoảng cách gần như vậy, Chu Lan Nhược mới hiểu được, Khương Vọng vừa mới tự sát mà sống lại, ngay lần đầu tiên ra tay sau khi phục hồi như cũ đã hoàn thành một chiến thuật đánh lạc hướng tuyệt diệu như thế nào.
Chỉ e một khắc trước khi chết, nam nhân này vẫn đang suy nghĩ về chiến đấu!
Phải trải qua những gì, mới có thể rèn luyện ra sát tinh như vậy?
Đáng tiếc tro bụi không thể nói thêm lời nào nữa, mưa máu không thể gửi gắm tâm tư, sinh tử có khi lại trong một ý niệm muộn màng.
Bất Lão tuyền, Tri Văn chung, cầm hai thứ này, tất nhiên Khương Vọng có thể càn ngang vô địch.
Linh Hi Hoa nhanh chóng ngã xuống, đã hoàn toàn không còn chiến ý, men theo con đường chạy lên núi. Vừa chạy vừa hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy trong Huyền Vực đầy mưa máu, thân hình cầm kiếm phóng đi xa.
Một vệt cầu vồng, lóe lên hàn quang.
Thân người mịt mờ.
Lúc này hắn mới ý thức được, phe mình còn có Chân Yêu giáng thế, tên hòa thượng Nhân tộc đột nhiên mọc tóc này, vẫn chỉ là một mình cô độc trong thế giới Thần Tiêu.
Dừng lại trên con đường núi đầy mưa máu, hắn chợt mất hết sức lực, quỳ gối xuống, thở hổn hển.
Lúc này hắn không rõ thứ làm ướt thân mình là mưa máu từ trên trời, hay máu tươi của chính mình, hay là nước mắt kinh hoàng!
Sao lại thế?!
Đến lúc Lộc Thất Lang phản ứng lại, tất cả đã không còn kịp .
Khi nghe tiếng chuông vang lên, hắn nuốt lại lời cảnh báo hoàn toàn không kịp thời, toàn thân bị nhấc bổng lên giữa không trung, bị chém thành trạng thái cung tên kéo căng, giờ khắc này chợt co giật lại.
Gương cung tây bắc bắn thiên lang.
Cầm trong tay Tri Văn chung, chẳng lẽ đã là vô địch? Khi Dương Dũ triệu hồi Tri Văn chung, ta cũng từng nghĩ tới chuyện giao đấu với hắn!
Kiếm thức chuẩn bị để ứng phó Khương Vọng truy kích, vào giờ khắc này tung hoành trên không trung, lóe lên thành một vệt sấm sét, bổ vào chiến trường ngay trước mặt Khương Vọng và Chu Lan Nhược.
Nhưng chỉ đuổi kịp một làn khói bụi, một vệt tàn ảnh...
Một cơn mưa máu từ trên trời đổ xuống.
Giờ này khắc này khí huyết đã khôi phục hoàn toàn, mang theo Bất Lão tuyền, nắm giữ Tri Văn chung, Khương Vọng quả thực mạnh đến đáng sợ.
Khí huyết hoàn toàn khôi phục, ý nghĩa là Khương Vọng đang ở trạng thái đỉnh cao.
Mang theo Bất Lão tuyền bên mình, có nghĩa là Khương Vọng này còn sở hữu khả năng sửa chữa sai lầm cực lớn... Trong tay Khương Vọng vốn đã cực kỳ thiện nghệ về chém giết, nó không chỉ là khả năng sửa chữa sai lầm, mà còn có thể sinh ra vô số cơ hội. Tựa như hắn dùng khí huyết áp đảo, lấy lực phá xảo. Tựa như hắn không kiêng dè gì phá tan phong ấn, máu nhuộm Tri Văn chung.
Mà tay nắm Tri Văn chung, ý nghĩa là trước mặt Khương Vọng như vậy, ngươi tuyệt đối không thể phạm thêm sai lầm nào . Bởi vì tất cả phòng ngự, đều không ngăn nổi Tam Muội Chân Hỏa khủng khiếp kia!
Ai dám nói đối mặt với Khương Vọng mà vĩnh viễn không phạm sai lầm?!
Nhưng Lộc Thất Lang vẫn cầm kiếm lao tới, vẫn đi xuyên qua mưa máu.
Cũng tự đuổi theo xuống núi!
Đây chẳng qua chỉ là một trận chém giết giữa các thiên kiêu trẻ tuổi, trước người xem ít ỏi; lại là bức tranh thu nhỏ cuộc tranh đấu giữa Yêu tộc và Nhân tộc từ vô số năm qua.
Trong máu và lửa có vô số thân hình ngã xuống, đương nhiên mỗi người cũng có lý do riêng, hoặc đi về phía đối diện, hoặc biến thành đào binh. Cuối cùng những kẻ vẫn đứng đó, cũng tự mình ưỡn thẳng sống lưng.
Ngàn vạn tượng thần dựng giữa biển mây, mưa máu đầy trời lại tiếp tục tuôn rơi bi thương.
Đời này vĩnh viễn mất đi một vị thiên kiêu thân mang thần thông tuyệt đỉnh, Yêu tộc mất đi một Yêu Vương sở hữu khả năng vô hạn.
Chư thần nên khóc than bi ai.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ vùng đất Thần Tiêu dường như cũng hòa vào nỗi bi thương nào đó.
Trời càng thấp, mây càng nặng trĩu.
Lúc này, hai bóng hình mờ ảo trên kim đài trấn áp Vạn Thần hải đã ngưng tụ lại.
Một người trâm cài mái tóc mây, trang phục cung đình uy nghi. Một người mặc trường sam vừa người, sắc mặt kham khổ, so với việc nói là cường giả thấu triệt chân lý thế gian, thì hắn tựa như một vị tiên sinh dạy học.
Ma Vân thành Chu Huyền, Chiếu Vân phong Khuyển Ứng Dương.
Chân Yêu được triệu tới, đã giáng lâm thế gian này!
Tiếc thay Vạn Thần hải chia cắt chỗ sườn núi và đài cao, nơi đây không nhìn được nơi kia.
Biển mây sắc vàng bao một vòng quanh núi.
Phong Thần đài ngay tại trung tâm Vạn Thần hải, chư thần vây quanh mà triều bái.
Thần tướng cự viên như núi cao im lặng không nói, phần eo trở xuống đều đã ẩn sâu trong biển mây, một cánh tay vượn vẫn đặt trên bình đài, mu bàn tay bị đánh mở toàn bộ, lộ ra đại đỉnh thanh đồng cùng Thiên Yêu pháp đàn đặt đại đỉnh.
Thần tướng cự viên đã chết, Thần anh đã diệt, nhưng nếu muốn tiêu diệt triệt để thần tướng nguy nga như núi này, không phải ba tháng năm tháng là có thể kết thúc.
Có thể đoán trước, trong một khoảng thời gian tương đối dài sau này, trên tòa thần sơn này, đều luôn có phong cảnh thần tướng cự viên bám vào bình đài.
Ở vị trí bụng của thần tướng cự viên, có một lỗ thủng cao bằng một người.
Đó là con đường mà trước kia Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa lần lượt giết vào. Nếu thị lực không tầm thường, có thể nhìn qua lỗ thủng này thấy hang động máu thịt u ám chứa vạn thần ở bên trong.
Lúc này, trong Vạn Thần quật bằng máu thịt, thần lực kim hải đã cạn kiệt, hơn vạn điện thờ đã tắt lịm. Vách đá máu thịt âm trầm, tựa như hang quỷ nhiều hơn là động thần.
Ngay khi Phong Thần đài thông suốt hai giới, xuyên thấu thiên ngoại vô tà, dáng vẻ của hai vị Chân Yêu trên kim đài hoàn toàn trở nên rõ ràng.
Bên trong Vạn Thần Quật âm trầm u ám kia, đột nhiên sáng lên một điểm hàn tinh!
Ánh sao này sáng lên, Thần quật đều rực rỡ.
Toàn bộ Vạn Thần quật u ám chỉ trong khoảnh khắc đã rực rỡ huy hoàng. Ánh sáng đó thậm chí còn tràn ngập khắp nơi, tuôn trào từ tai mắt mũi miệng của thần tướng cự viên... Bỗng chốc có bảy cột sáng cùng múa lượn trên trời cao.
Bảy cột sáng này sáng tối dài ngắn thô mỏng khác nhau, quét sạch đạo tắc tương ứng trong thiên địa, rồi hóa thành bảy mũi kim thương to lớn.
Hoặc câu liêm, hoặc hổ đầu, hoặc tinh lăng, hoặc long nha, thân thương đều có hoa văn, đều khắc đạo tắc.
Rồi cùng nhau đánh sập Phong Thần Đài!
Ngạo, Đố, Nộ, Nọa, Tham, Sân, Si, lấy thất khiếu của cự viên thần tướng làm vỏ thương, trời giáng xuống bảy thanh tội thương này!
Mưa máu cuồn cuộn từ trời cao đổ xuống, bị quét sạch chỉ trong nháy mắt.
Vô số thần linh chìm nổi, trước khi bảy thanh kim thương khổng lồ kia rơi xuống, những pho tượng thần gần đó đã nứt toác! Vạn Thần hải vô tận, dường như bị thương mang kia ép xuống mấy trượng, thần lực lan tỏa tầng tầng.
Một thương muốn giết hai Chân Yêu!
Một thương muốn đập nát Phong Thần đài!
Hiển nhiên đây là lực lượng ở cảnh giới Động Chân.
Niệm động pháp dời, thiên địa nhận lệnh, vạn pháp chân thật, nên là Chân Nhân!
Nói cái gì thiên địa cùng bi thương, ta không bi thương, thiên địa vì sao bi thương?
Ta chết thì thiên địa bi thương, khi ta còn sống... thiên địa mưa nắng, tùy theo hỉ nộ của ta. Sấm sét sương gió, chính là đau thương trong lòng ta.
Tam phẩm Thần Lâm bất hủ, chỉ là kim khu ngọc tủy, thân thể bất hoại, bất hủ giả tạo. Chân Nhân tức là phản bản quy nguyên, bước từ bất hủ giả tạo hướng tới bất hủ chân thật.
Cái gọi là "Động Chân", là thấu triệt thế giới chân thực. Cái gọi là Động Chân, cũng là đã thấy được bất hủ thật sự!
Mười ba năm trước, hắn chính là á quân Hoàng Hà hội cấp độ không giới hạn dưới 30 tuổi của.
Tạm không nói tới vị vị cường giả Cảnh quốc đoạt giải quán quân lúc bấy giờ, Quý Quân tử trận càng không có gì để nói.
Nhưng ngay cả người xếp hạng tư trong trận tỷ thí kia, hiện giờ cũng đã trở thành Chân Nhân đương thời tiếng tăm lừng lẫy.
Vì sao lúc trước gã chỉ thua vị quán quân kia có nửa chiêu, mà mãi đến giờ vẫn chưa thể Động Chân?
Gã đã sớm thấu hiểu chân tướng của thế giới, cũng đã sớm thấu hiểu bản thân mình.
Chỉ có điều thân thể hỗn tạp Nhân Yêu Ma, mang theo quá nhiều khe nứt, tồn tại quá nhiều bất hòa.
Giờ đây gã mới hiểu ra, Hổ Thái Tuế vẫn luôn quan sát gã trưởng thành, mong chờ thay đổi của gã, chờ đợi sinh mệnh tự bộc phát, ngoan cường diễn biến, từ từ giải quyết tất cả vấn đề trong quá trình dung hợp này.
Mà gã trưởng thành từng bước một ở Tử Vu khâu lăng, mỗi thời mỗi khắc đều cố gắng cướp lấy lực lượng càng cường đại hơn, đều đang giúp Hổ Thái Tuế khai thác đạo đồ của mình. Cho đến hôm nay... gã đã giúp Hổ Thái Tuế thành công.
Hắn hoàn toàn tuyệt vọng, cho nên đã vô cùng tiếp cận Động Chân, lại im bặt dừng bước.
Chỉ kém một bước là qua cửa Động Chân, nhưng bước một bước qua cũng vô dụng. Cũng chỉ là từ một phòng giam của Thiên Kiếp quật này đổi đến một phòng giam khác. Cũng chỉ giúp Hổ Thái Tuế quan sát nhiều hơn, có càng nhiều linh cảm .
Tất cả mọi thứ đều vô dụng.
Gã đã cố gắng hết sức ở Yêu giới, nhưng tất cả chỉ là công dã tràng.
Còn tệ hơn cả công dã tràng! Gã lấy xương máu làm nấc thang, trải đường cho Hổ Thái Tuế tiến lên đỉnh cao tột bậc. Tất cả những gì gã làm đều phản tác dụng, sự tồn tại của gã chính là tư thông với địch.
Cho nên khoảnh khắc ấy, trong lòng gã đã chết.
Người đã gian nan chịu đựng qua bao nhiêu thống khổ này, hận không thể sớm giết chết chính mình.
Là thật sự mất hết hy vọng.
Cho đến khi gã nghe nói đến thiên kiêu Tề quốc.
Cho đến khi gã nghe nói hạng nhất Hoàng Hà hội!
Trước đây biết được Chu Ý bị trọng thương, biết được có lẽ Thiên Tức hoang nguyên đã rung chuyển. Biết vị Thiên Chu nương nương kia bị thương ở chiến trường tiền tuyến, thậm chí còn nghe được tên sư phụ Khương Mộng Hùng, nhưng không biết vì sao trận chiến này lại xảy ra, cũng chưa từng hỏi đến chi tiết.
Tử Vu khâu lăng vốn đã cách tiền tuyến đã rất xa xôi. Ngày thường gã luôn giữ hình tượng lạnh lùng tàn khốc ít nói, chưa bao giờ quan tâm đến sự vụ của Nhân tộc... Gã cũng không biết là vì che giấu bản thân, hay là vì tránh bản thân mất khống chế, hay là đơn thuần trốn tránh nỗi đau!
Hiện giờ trong thế giới Thần Tiêu gã đã không nhìn thấy bất cứ khả năng nào của mình. Nhưng mấy chữ hạng nhất Hoàng Hà hội của Tề quốc, một lần nữa cho gã dũng khí bước ra bước cuối cùng.
Sơn hà vạn dặm, đã có người kế tục.
Đây là lý do hắn cầm thương.
Nhưng ngay thời khắc mấu chốt khi nguyên thần sắp thành tựu, lực lượng bành trướng vô hạn, gã lại đột nhiên thu liễm tất cả.
Bởi vì gã đã cảm nhận được chấn động của Phong Thần đài, phát giác được hai vị cường giả cấp độ Chân Yêu đang chạy tới.
Cho nên gã giam cầm tâm ý, để cho mình quay về trạng thái giả chết, chỉ còn sống nơi đầu mũi thương.
Điểm này, là nhắm vào Phong Thần đài.
Duy chỉ như vậy mới có thể giấu giếm được quan sát của Chân Yêu, mới có cơ hội cướp lấy chiến quả lớn nhất.
Hai vị Chân Yêu vừa giáng thế, hắn đã lấy tinh hỏa đốt đồng cỏ, từ chết chuyển sinh. Ngay khi bước ra bước cuối cùng, niệm động pháp di, khiến thiên địa tuân lệnh, hạ xuống Thiên Tru Thất Tội Thương này!
Bất kể là Khuyển Ứng Dương hay Chu Huyền đều không thể ngờ rằng, bọn họ được Phong Thần đài chiêu mộ gần đây, vào trận Thần Tiêu thế giới để bắt giết một Thần Lâm nhỏ bé... lại có thể bị tập kích ngay khi vừa giáng thế!
Đặc biệt là Chu Huyền. Sau khi lão tổ rút lui, các bên đều cho rằng Chu gia đã không còn khả năng cạnh tranh. Ả lại hết sức tin tưởng Chu Lan Nhược, cho rằng với thực lực và tâm cơ của ả ta, cho dù không thể đạt được thành tựu lớn trong thế giới Thần Tiêu thiên ngoại vô tà cũng không đến nỗi trắng tay trở về.
Nhưng nàng không ngờ rằng, ngay cả chuyện Chu Lan Nhược trắng tay trở về, cũng là một mong ước xa vời.
Rõ ràng ả đã gần như nắm chắc phần thắng trong tay, được triệu tập bước lên Phong Thần đài, giáng lâm thế giới Thần Tiêu. Mắt thấy với lực lượng Chân Yêu, ả có thể hoàn thành đại nghiệp mà lão tổ chưa thể làm được.
Nhưng Phong Thần đài xuyên qua hai giới, vượt ra thiên ngoại vô tà, dù sao cũng cần một chút thời gian.
Chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đáng kể có thể xem nhẹ trong cuộc đời vô tận, Chu Lan Nhược thân mang thần thông tuyệt đỉnh... đã chết! Thượng Nguyên Minh Châu vỡ nát, ả vẫn đang trong quá trình giáng thế, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn!
Đương nhiên ả phẫn nộ.
Thế là phẫn nộ này dẫn phát Kim Câu Thương, nhắm thẳng đến lửa giận trong lòng.
Thất Tội chi thương, trời tru thịnh nộ!
Rầm rầm rầm rầm!
Nguyên thần Chân Yêu lật úp thiên địa, Chu Huyền nâng chưởng là sáng, úp chưởng là tối. Chỉ một khoảnh khắc, trong ngoài thân mình sáng tối biến ảo chừng một nghìn tám trăm lần.
Cứ thế cuối cùng cũng có thể đánh tan mũi thương đạo tắc giết tới trong lòng.
Lòng bàn tay giơ lên kia, cầm một thanh kiếm nhỏ, chỉ giơ kiếm lên vẽ một vòng !
Giữa thiên địa có khe hở, vạn vật vạn sự khó bù đắp nổi.
Dùng đạo tắc va chạm với đạo tắc.
Bảy thanh kim thương to lớn từ trên trời giáng xuống, đều bị cắt đứt mũi thương! Thân thương huy hoàng như cột sáng từ Kim Dương chiếu xuống cũng đứt thành từng đoạn tan vỡ trong bị tiếng nổ vang như sấm rền.
Thần niệm vừa chạm vào, Khuyển Ứng Dương đã trao đổi ý kiến.
Chu Huyền trước tiên diệt tâm hỏa, sau đó ngăn nhát thương từ thiên ngoại. Khuyển Ứng Dương tiếp tục vươn người, bất chấp mọi thứ, lập tức lao ra khỏi Thần Sơn!
Hổ Thái Tuế đại đạo đã hiện, nhưng vì sao Linh tộc cấp bậc Chân Yêu này lại đánh lén? Là tự chủ hay là bị Hổ Thái Tuế sai khiến? Hổ Thái Tuế mưu đồ điều gì?
Những vấn đề này đều tạm gác lại sang một bên.
Bọn họ được triệu tập đến đây, tuyệt đối không thể để Khương Vọng đi mất, càng không thể để Khương Vọng mang theo Bất Lão tuyền và Tri Văn chung chạy trốn!
Đặc biệt là đối với Khuyển Ứng Dương mà nói, hắn còn có một lý do tuyệt đối không thể kéo dài thêm giây phút nào! thiên kiêu có tiềm lực nhất Thần Hương hoa hải tuyệt đối không thể ngã xuống ở thế giới Thần Tiêu, trong tầm mắt của hắn,.
Người hắn đuổi theo là Khương Vọng, cũng là đuổi theo Lộc Thất Lang.
Nhưng một mũi thương vàng chĩa thẳng vào mặt!
Hùng Tam Tư tóc dài phất phới lao tới trong kim quang chói lọi, tựa như một vầng thái dương rực rỡ mọc lên từ phương đông!
Mặt trời huy hoàng chiếu khắp biển mây. Vạn thần đổ rạp, phong lôi đều tan tác.
Đây là tia sáng đầu tiên xé toang đêm dài, là mũi thương đầu tiên của thời khắc này!
Ánh mắt vừa chạm đến, là đâm thủng ánh mắt. Thần niệm vừa tiếp xúc, là xé nát thần niệm. Thần thông, bí pháp, tam tài, ngũ hành... Nó mang theo giác ngộ phá nát hết thảy mà đến và tỏa sáng rực rỡ muôn nơi.
Cưỡng ép bắt Khuyển Ứng Dương dừng lại, bức trở về Thần Sơn, ép trở về Vạn Thần hải, ép trở về Phong Thần đài!
Trong Vạn Thần hải mênh mông, trên Phong Thần đài sắc vàng, vẫn là nam tử mặc bộ áo sam dài vẫn là vị phu nhân mặc trang phục cung đình, vẫn là cảm thiên ứng địa, uy nghi vô cùng.
Vẫn là Phong Thần đài chiêu mộ binh tướng, Chân Yêu giáng thế.
Bố cục của Phong Thần đài đã vượt qua quy tắc Thần Tiêu, xuyên thấu thiên ngoại vô tà.
Thế nhưng Chân Yêu đã giáng thế được hai nhịp thở.
Mà một bước cũng chẳng dời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận