Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1929: Công lớn nhất Đông tuyến (1)

Đối với Tiết Nhữ Thạch mà nói, y đã dốc toàn lực ra để ứng đối với Bảo Bá Chiêu và Tạ Bảo Thụ công thành rồi.
Y không dám nghĩ tới, hơn nữa cũng không có năng lực phán đoán việc Tề quân đột nhiên từ hậu phương đánh tới là thực hay giả…
Lần tỏ thái độ với Trọng Huyền Thắng vừa rồi, đã là lần giãy giụa và dò xét cuối cùng của y rồi.
Một kiếm dịch chuyển Tinh Lâu của Khương Vọng, đã là một bằng chứng đầy đủ cho thấy hắn có khả năng bước vào Thần Lâm Cảnh bất cứ lúc nào.
Cây rơm cuối cùng đã đè xuống...
Sự đầu hàng của Tiết Nhữ Thạch đã trở thành lẽ đương nhiên.
Hộ thành đại trận phân tán, cửa thành Đại thành mở ra tứ phía, Tiết Nhữ Thạch tự trói hai tay, dẫn một nhóm quân phòng thủ vứt bỏ vũ khí ra khỏi thành đầu hàng.
Lối đi ra ngoài là cổng phía nam.
Tất nhiên, Bảo Bá Chiêu và Tạ Bảo Thụ cũng chen vào.
Về phần Trọng Huyền Thắng nói cái gì mà hữu quân tránh ra, bọn họ còn có thể không biết Tề quân đã chiếm được toàn bộ Phủ Hội Minh hay sao? Bảy thành ở vùng phía nam của thành Lâm Vũ vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt, cửa của quan Hô Dương bên kia còn chưa sờ đến đâu!
Công lao của Đại thành nên được tính như thế nào, cần phải thảo luận kỹ lại Tiết Nhữ Thạch vì ai mà đầu hàng, đang hướng ai đầu hàng!
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng truyền âm qua lại cực nhanh, trao đổi ý kiến.
“Bọn họ đến để tấn công Đại thành, huynh nghĩ ý tưởng này là của ai?”
“Tất nhiên đó là ý tưởng của Bảo Bá Chiêu.” Trọng Huyền Thắng thuận miệng nói: “Sóc Phương Bá cấp chưởng Yên Lôi quân, chính là một vị tướng kỳ cựu trên chiến trường. Binh pháp thao lược gia truyền, tất nhiên sẽ không kém rồi.”
“Vậy thì tại sao lại có chuyện của Tạ Tiểu Bảo?”
“Ngươi cho rằng Cức Chu dễ điều động như vậy? Phân cho Đông tuyến có mấy chiếc?”
Khương Vọng nhớ tới quan hệ của Tạ Bảo Thụ và chủ soái đông tuyến Tạ Hoài An thì bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy nhau, Trọng Huyền Thắng lại cười rất ấm áp.
“Đa tạ hai vị hiền huynh tương trợ, giúp ta hoàn thành một bước cuối cùng nối liền hai đại chiến khu Lâm Vũ và Phụng Lễ!”
Bảo Bá Chiêu cùng Tạ Bảo Thụ nhìn nhau một cái.
Lúc này, Tiết Nhữ Thạch người này sao không biết rằng, hai nhóm người trước mặt y này, đang dùng y để tranh công, thân đóng vai là “công” đang được tranh giành này, sắc mặt y trở lên xanh tái, xấu xí.
Những câu nói của Trọng Huyền Thắng và Bảo Bá Chiêu luôn là trong lời có lời, ngươi một câu ta một câu thăm dò thử, uyển chuyển đến chặt chẽ.
Tạ Bảo Thụ ở bên cạnh không kiên nhẫn nói: “Ai là chủ lực, điều đó không quá rõ ràng sao? Hạ quốc không nhìn thấy rõ, chẳng lẽ Tề quốc lại không nhìn thấy rõ? Các ngươi có bao nhiêu người? Còn có thể không chiến mà khiến địch nhân khuất phục sao?” Tạ Bảo Thụ không biết binh pháp, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy một mẫu ba phân đất trước mặt.
Bất cứ ai có thể đọc được chiến cuộc một chút, sẽ không thể tự tin hỏi ai là chủ lực như hắn ta.
Thứ mà Bảo Bá Chiêu nói tới là số người, là khổ lao, là nhu cầu, là việc đại quân đã hành quân, đánh giết suốt mấy ngày đêm, không thể không công mà về. Mà không phải là thật sự cảm thấy bọn họ có thể cướp công lao chiếm được Đại thành của Trọng Huyền Thắng.
Ai làm dao động chiến cuộc, ai sáng tạo cơ hội, Tiết Nhữ Thạch vẫn có thể chống đỡ bao lâu... Bảo Bá Chiêu là giả bộ không hiểu, Tạ Bảo Thụ hình như thật sự không hiểu.
Lập tức hắn ta chỉ cười nói: “Đúng là Đắc Thắng doanh của ta chỉ có ba ngàn người, nhưng chính ba ngàn người này đã phá Tích Minh, chiếm Hồng Cố, chiếm Tân Tiết, ngựa giẫm lên đất ba phủ, thế như chẻ tre. Oai phong như thế thì khả năng không chiến mà khiến địch đầu hàng cũng rất hợp lý mà.”
Sau đó, hắn ta nhìn Bảo Bá Chiêu, nói với vị thông minh thực sự này: “Ta là một người thích làm việc cùng nhau để đôi bên cùng có lợi, không thích ăn khô vét sạch. Một người ăn quá nhiều thì dễ mập lắm! Hiền huynh vì để phối hợp với ý đồ chiến lược thông suốt chiến khu phía đông của ta, đã dẫn quân công Đại thành tận hai ngày đêm, tạo một áp lực cực lớn cho quân phòng thủ, ta đã biết được phần tâm ý này, sau trận chiến nhất định phải kính hiền huynh một ly!”
Không hề cướp công lao tấn công Đại thành của bọn họ, ngược lại còn tăng thêm một phần công lao hỗ trợ chiến lược cho bọn họ...
Điều kiện bàn tới mức độ này, thực sự tương đối tốt đẹp.
Dù sao cũng là đời sau của Sóc Phương Bá, là người thừa kế đã được xác định của Bảo thị, sự ngạc nhiên của Bảo Bá Chiêu biến mất ngay lập tức, Bảo Bá Chiêu nở một nụ cười rấm áp: “Đúng là nên uống một ly, chúc mừng hiền đệ đoạt được một thành khác!” Tiết Nhữ Thạch y đã từng đảm nhiệm nhiều chức vụ quân sự và chính trị, hiện tại y đảm nhiệm tướng lĩnh chủ và thành chủ của Đại thành, y đã gặp không biết bao nhiêu người trẻ tuổi tài giỏi từ Hạ quốc!
Nhưng có bao nhiêu người có thể như Bảo Bá Chiêu, và ai có thể như Trọng Huyền Thắng?
Đại Vương kỳ đã sớm biến ảo ở trên thành lầu.
Công việc tiếp nhận Đại thành đầu hàng đang tiến hành một cách có trật tự.
Đắc Thắng doanh làm việc này vô cùng thuần thục.
Trọng Huyền Thắng và Bảo Bá Chiêu vẫn nói chuyện với nhau một cách thân thiện. Những xung đột của thế hệ cũ dường như không ảnh hưởng gì đến họ cả.
Có một âm thanh bùng nổ trên bầu trời phía xa, và nó đang tiến lại gần cực kỳ nhanh!
Và từ bầu trời phía xa, một hình bóng rực cháy với sức mạnh khủng khiếp đang tiến lại cực nhanh.
“Kết trận!”
Trọng Huyền Thắng và Bảo Bá Chiêu gần như đồng thời ra lệnh, mỗi người đều mang theo binh sát bay lên không trung.
Khương Vọng cầm trường kiếm trong tay, không chút do dự rút ra bay lên cao.
Tạ Bảo Thụ kết trận hơi chậm, dứt khoát tự mình một người bay lên trời cao, giống như tên họ Khương kia vậy.
Gần rồi, gần rồi!
Nhưng đó là một khuôn mặt vuông vức, uy nghiêm.
Dưới sự uy nghiêm, là một vị Thần Lâm Cảnh với sự mệt mỏi khó có thể che giấu, một cường giả kim khu ngọc tủy, toàn thân bị phủ trong bụi bặm!
Đại Hạ Tuyên Bình Hầu Phàn Ngao!
Bị mắc kẹt trong túi của Phủ Hội Minh, và không bắt được gì, tất cả dấu vết của cuộc hành quân, đều do những thủ binh ban đầu của thành Hồng Cố tạo ra, điều này khiến ông ta cảm thấy không ổn.
Vào thời điểm đó, ông ta không biết mục tiêu chiến lược của Trọng Huyền Thắng, nhưng ông ta đã nhận ra rằng Trọng Huyền Thắng sẽ đến Phủ Phụng Lễ, ông ta ở nơi tiếp giáp giữa Phủ Phụng Lễ và Phủ Hội Minh do dự giữa ba thành Lộc Chu gần Lâm Vũ hơn, Tân Tiết ở giữa và Dương Cố càng gần Cẩm An.
Cuối cùng trật tự chiến thời do một tay ông ta tạo thành, chậm chạp không có động thái của thành Tân Tiết, nên mới tới thành Tân Tiết.
Ông ta không biết là, Trọng Huyền Tuân sau khi chiếm cứ thành Tân Tiết, sở dĩ lựa chọn khép kín bốn cửa, đoạn tuyệt tin tức, nghỉ ngơi tại chỗ hai ngày, thứ nhất là do sĩ tốt thủ hạ thực sự cần nghỉ ngơi, thứ hai chính là chờ đợi ông ta đuổi theo!
Phá vỡ nông trường Thiên Phong, cách trở giao thông của Hạ quân. Đắc Thắng doanh một người hai ngựa, tốc độ hành quân tăng lên biết bao nhiêu.
Phàn Ngao được dẫn tới Tân Tiết, và định sẵn sẽ chỉ nhìn thấy một tòa thành đã bị phá hủy, mà cũng không thể nào dẫn quân đuổi kịp Đắc Thắng doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận