Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 640: Ngủ ngon

Sau khi rời khỏi Vọng Giang thành, Khương Vọng một mình tại dã ngoại trốn đến hừng đông.
Tập Hình ti đích thực phái người lùng bắt khắp nơi, thanh thế rất lớn. Nhưng chỉ cần bên Trang đô không điều người qua đây, chính là không coi trọng việc này.
Cũng bởi vậy Khương Vọng có thể yên lòng.
Tống di nương đã cứu hắn, cho nên đây là nguyên nhân hắn đồng ý phụ thân tái giá. Tống di nương là mẹ đẻ Khương An An, điểm này cũng đủ làm cho Khương Vọng tha thứ rất nhiều.
Ép chết Lâm Chính Lễ đã tiêu tan oán niệm trước kia. Hắn không biết dưới cửu tuyền Tống di nương có thể nhắm mắt được không, nhưng lúc trước hắn đã đáp ứng An An sẽ đòi lại công đạo cho nàng, đến nay mới tính viên mãn.
Mặc dù Khương An An có thể còn chưa quá hiểu chuyện, vì sao mẫu thân nàng vĩnh viễn không thể viết thư cho nàng nữa.
Ở Lâm thị tộc địa, đồng thời Khương Vọng cũng thừa nhận hắn quả thực đã khinh thường Lâm Chính Nhân. Dưới tình huống thực lực nghiền ép còn để cho Lâm Chính Nhân tìm được cơ hội đào sinh.
Ngẫm lại toàn bộ quá trình, có được có mất.
Người như Lâm Chính Nhân chính là có thể nắm chặt bất cứ cơ hội nhỏ bé nào. Khương Vọng nhắc nhở bản thân, sau này nếu như đối mặt với Lâm Chính Nhân không thể có chút ý coi thường nào.
Chưa bao giờ Khương Vọng là một nhân vật hoàn mỹ vô khuyết, cũng sẽ phạm sai lầm, cũng sẽ sơ suất, nhưng hắn chưa bao giờ thiếu tự kiểm điểm. Hắn cũng là trưởng thành lên từ trong nhiều lần thất bại.
Sau khi xác định Đỗ Như Hối không bị kinh động, Khương Vọng cũng không nghĩ tới trở lại Vọng Giang thành nữa. Người như Lâm Chính Nhân nghĩ cũng biết không có khả năng cho cơ hội nữa, nhất định sẽ trốn vào Quốc đạo viện nửa bước không ra.
Chỉ có thể tìm cơ hội sau thôi.
Hơn nữa Lâm Chính Nhân là người mặc dù cẩn thận ẩn nhẫn, tâm tính có thể nói đáng sợ, nhưng dù sao thực lực không đủ, chỉ cần Khương Vọng bảo trì tốc độ tu hành, một khi chênh lệch về thực lực lại kéo đến một mức độ nào đó, tự nhiên có thể trù tính dễ dàng.
Càng quan trọng là hành trình Vọng Giang thành lần này, cả quá trình Khương Vọng ẩn nấp thân phận, liệu được không người nào có thể biết hắn là ai. Cho dù sau này Lâm Chính Nhân muốn trả thù có lẽ cũng chỉ có thể tìm tới Trương Lâm Xuyên.
Trở lại Phong Lâm thành vực ngoại, Hướng Tiền còn đang ngủ say dưới bia sinh linh. Có một đạo kiếm ảnh hư ảo lúc ẩn lúc hiện. Khương Vọng biết, đó là bản mệnh phi kiếm của Hướng Tiền đang tự phát hộ chủ.
Đây là một lần tẩy luyện quan hệ đến đạo tâm, khi hắn tỉnh ngủ, con đường của hắn có lẽ sẽ quyết định vào lúc này.
Khương Vọng không quấy nhiễu hắn, tự mình tìm một chỗ không xa ngồi xuống, ngẩn người nhìn Phong Lâm thành vực một hồi mới nhắm mắt lại, tiến vào Thái Hư ảo cảnh.
Có được Hủ Mộc quyết, hiện tại hắn cần phải tích góp càng nhiều Công hơn để thôi diễn. Cho nên vào lần kết hợp Luận Kiếm Đài kế tiếp, ngoại trừ thần thông hắn sẽ không bảo lưu gì nữa.
Thời gian có đôi khi là việc không đáng nhắc tới nhất.
Bởi vì ngươi căn bản không thể nhớ rõ.
Không có mặt trời lặn mặt trăng lên, ngẩng đầu nhìn không thấy ánh sao đầy trời.
Khắp nơi đều là sương mù, sương mù lạnh lẽo lại u ám.
U minh chi vụ bao phủ thế giới dương gian, trong khe âm dương đều là thi thể vô cảm.
Lăng Hà không nhớ được trong cái thế giới đen tối này mình đã sinh sống bao nhiêu ngày, hắn chỉ nhớ rõ mình đã chôn mấy người.
Hắn nhất định phải nhớ ra, bởi vì ngoại trừ hắn, không còn ai có thể nhớ được.
Vào thời gian trước...
Thời gian ở chỗ này căn bản không cách nào cụ thể được, chỉ có thể ước lượng được thôi. Lúc trước, lúc trước nữa...
Cho nên "thời gian trước", hẳn là vào khoảng trước đó.
Khi đó hắn đang ăn cơm.
Người trong Phong Lâm thành vực chết sạch, còn lại rất nhiều lương thực, nhưng bị u minh chi vụ tập kích, cơ bản cũng không thể ăn được.
Lăng Hà có biện pháp. Hắn chỉ cần khống chế huyền hoàng chi khí trong Thông Thiên, cẩn thận rửa sạch, lương thực sẽ khôi phục hình dạng vốn có.
Nhưng hiện tại thật ra hắn cũng không cần ăn cơm.
Hắn chỉ muốn ở trong thế giới này, duy trì cuộc sống để hắn xem như là một "người".
Ăn cơm, chứng minh hắn còn sống.
Chứng minh Phong Lâm thành vực còn có người sống.
Có đôi khi sinh mệnh là một loại lãng phí, nhưng vẫn đang có người sống lãng phí.
Khi ăn cơm, Lăng Hà đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết không hiểu.
Hắn không biết cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, hình như được cái gì an ủi.
Hắn buông bát đũa, kìm lòng không đậu đi về hướng minh minh.
Ra khỏi phòng, đi ra tiểu viện, đi ra hẻm Phi Mã...
Tiểu viện trong hẻm Phi Mã là một trong hai cái nhà hiện tại của hắn. Một nhà còn lại thì ở phụ cận phủ thành chủ, là nhà lão Yêu vẫn ở.
Hắn cũng không cần nhà, thậm chí cũng không cần giường, nhà cửa trong tử vực hình như cũng không tồn tại bất cứ ý nghĩa gì.
Nhưng Lăng Hà chỉ là cảm thấy...
Trong nhà nhất định phải có người ở, bằng không thì sẽ không có hơi người.
Hắn không muốn nhà của lão tam và lão Yêu cứ mãi tĩnh mịch như vậy.
Dù là sợ bọn họ... Đều chết hết rồi.
Cho nên hắn qua nhà này ở, lại qua nhà kia ở, nấu cơm, giặt quần áo, vẩy nước quét nhà, "Sinh hoạt bình thường".
Cái loại cảm giác được thăm hỏi này khiến người khác hoài niệm.
Nhưng rời khỏi hẻm Phi Mã không bao lâu, cái loại cảm giác này liền biến mất.
Lăng Hà giật mình đứng ngây ra, cảm nhận được một loại thất lạc vô cớ.
Sau đó quay lại, tiếp tục "sinh hoạt" .
Nấu cơm, giặt quần áo, vẩy nước quét nhà, tụng kinh siêu độ, liệm thi, chú giải kinh văn.
Hắn luôn quay đi quay lại làm những việc này. Không cần ý nghĩa, ý nghĩa nằm ở bản thân việc này.
Nhưng vào ngày hôm nay, cái loại cảm giác thân thiết đột nhiên này lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc này Lăng Hà vừa mới đào xong một cái hố, hắn bỏ vào phần mộ một đôi phu phụ ôm nhau chết đi.
Tình cảm bị kích thích giục Lăng Hà mau đi tìm, trong lòng hắn cũng vô hạn khát vọng cái loại cảm giác này. Trong cái thế giới tĩnh mịch kẹp ở giữa âm dương này, đã rất khó xuất hiện tình cảm của con người.
Nhưng hắn vẫn chăm chú, thành tâm thành ý mà tụng niệm xong kinh văn siêu độ, lại tự tay chôn cất phần mộ cho đôi phu phụ này.
Làm việc phải đến nơi đến chốn, đây là sự kiên trì cần thiết của hắn.
Sau khi hoàn thành toàn bộ nghi thức tẩm liệm, hắn mới buông thả bản thân, hướng về trong lòng mà cảm giác, hướng về trong minh minh mà đi.
Nơi địa vực này không có phương hướng.
Mặc dù theo cách cục của thành thị ngày xưa, hình như còn có thể kết nối với phương hướng trước đây, nhưng Lăng Hà thật sâu hiểu được, nơi thế giới này phương hướng hỗn loạn, không có đông tây nam bắc.
Nhưng cái loại cảm giác thân thiết trong lòng, cái loại cảm thụ ấm áp thuộc về người, như là một đạo tín hiệu trong vũ trụ mênh mông. Không cần phương hướng, nó chính là phương hướng.
Lần này, loại cảm giác đó vậy mà kéo dài rất lâu.
Lăng Hà cứ đi cứ đi, đi đến phần cuối cùng của vùng địa vực này.
Từ lâu hắn đã biết vùng địa vực này có phần cuối. Phạm vi của địa vực này chính là phạm vi trước đó của Phong Lâm thành vực.
Nhưng cái gọi là phần cuối cùng, cái gọi là biên giới, cũng không phải một bức tường, một bình chướng đơn giản như vậy.
Nếu như đó là một bức tường, từ lâu Lăng Hà đã đánh sập nó. Nếu như đó là một tòa sơn mạch, sớm muộn gì Lăng Hà cũng có thể đào xuyên nó. Nhưng nó cũng chỉ là "giới hạn".
Đồng thời tồn tại ở hiện thực và hư ảo, là một dạng quy tắc như thiên kinh địa vĩ.
Không thể vượt qua, không thể xuyên qua.
Hiện tại, Lăng Hà đang ở phần cuối cùng của vùng địa vực này, tại điểm cuối của một phương vị hỗn loạn.
Hắn cảm giác được, hắn cách loại thân thiết này đã rất gần.
Nhưng hắn không thể gần hơn nữa.
Ở đây chính là cực hạn.
Cái loại cảm giác này, bởi vì sao chứ?
Là một loại triệu hoán sao?
Hay là một loại cầu phúc?
Có phải là có người, muốn kéo vùng địa vực này về hiện thế hay không?
Lăng Hà không thể phán đoán.
Nhưng hắn thực sự rất hoài niệm, loại cảm giác thuộc về "người" này.
Hy vọng, chờ đợi, ảo tưởng.
Tại nơi tĩnh mịch này, ở nơi nhân gian phế tích bị hiện thế vứt bỏ, những từ ngữ này trân quý cỡ nào!
Lăng Hà lẳng lặng ngồi xuống, dựa vào biên giới giữa hư và thực, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Từ sau khi lưu lạc vào vùng địa vực này, đây là giấc ngủ ngon đầu tiên của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận