Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 446: Một con mẹ

Rống! Rống!
Con gấu này một mình vọt tới, lại có khí thế vạn thú lao nhanh.
Vũ Khứ Tật không đổi sắc: "Bát Chi, bắn chết nó!"
Y nhận ra con thú khổng lồ này!
Y còn nhớ rõ, hôm qua khi đối mặt với gấu rừng, Thanh Bát Chi chỉ ném một lao ra đã kết thúc cuộc chiến, căn bản không cần phải sợ. Mà con trước mắt tuy lớn hơn một chút, to hơn một chút, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
Nhưng y vừa quay đầu hỏi: "Này, Thanh Bát Chi?" Thì lại chẳng thấy bóng người của Bát Chi ở đâu? Gã vừa khoác nặc y lên thì đã không còn tung tích.
Thanh Thất Thụ, Thanh Cửu Diệp cũng đã sớm tránh đi xa.
Thịch thịch thịch! Tiếng giẫm lên mặt đất như nổi trống.
Chỉ trong chớp mắt, gấu rừng đã đến sát bên!
Khương Vọng tiện tay đẩy một cái, hất Vũ Khứ Tật ra.
Tiếng gió trầm trọng vang lên!
Gấu rừng nghiêng người, một bàn tay gấu thật lớn đánh tới.
Ầm ầm ầm!
Khương Vọng hóa thân thành Diễm Lưu Tinh lao đi xa.
Vũ Khứ Tật đang lơ lửng trên không trung, trực tiếp kéo thân thể bay thẳng lên trên.
Chỉ thấy con gấu rừng này đứng thẳng người lên, mặt đất lún xuống, cả người con gấu phóng lên cao!
Con gấu này lại biết nhảy cao!
Bởi vì hình thể khổng lồ, chỉ thoáng nhảy đã phóng qua Vũ Khứ Tật, nó chiếu xuống một bóng đen thật lớn, nhắm vào đầu y tát mạnh.
Cái tát này giống như mây đen phủ đầu, lập tức che khuất cả ánh mặt trời.
Vũ Khứ Tật tung ra ba cây kim châm, hai cây chia nhau cắm vào hai mắt gấu rừng, một cây tự đâm vào cánh tay phải.
Cánh tay phải của y lập tức bành trướng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cơ bắp phồng lên thật to, kích phát tiềm lực thân thể.
Kim quang chợt lóe, con gấu rừng kia nhắm đôi mắt lại.
Đinh! Đinh!
Kim châm bắn vào mí mắt của gấu rừng, chỉ phát ra tiếng vang nhỏ rồi bị đánh bay, căn bản không thể cắm vào được.
Mà chưởng của gấu rừng vỗ xuống dọc theo quán tính.
Cánh tay phải bành trướng của Vũ Khứ Tật siết thành nắm đấm, lấy tư thế cực kỳ cường ngạnh đánh ngược lại một quyền.
Ầm!
Cả người Vũ Khứ Tật bị chụp rơi xuống đất, ngay cả tiếng gãy xương của cánh tay phải cũng bị chôn vùi trong đó.
Mí mắt Khương Vọng giật giật.
Sâm Hải Nguyên Giới có đám quái vật gì thế này?
Rõ ràng trí tuệ của con gấu rừng này không thấp, hơn nữa còn thông hiểu phương pháp quyền thuật.
Tốt xấu gì Vũ Khứ Tật cũng là cao thủ bước lên Thất Tinh Cốc, mà vừa đối mặt một cái đã sắp mất mạng.
Lúc này Thanh Cửu Diệp đang ngồi xổm trên một nhánh cây xum xuê.
Đôi mắt y nhìn chăm chú vào động tác của gấu rừng, cơ bắp cánh tay chấn động, đoản cung đã nằm ở trên tay, y lập tức nắm lấy, trở tay sờ một cái ra sau lưng.
Sờ một cái thấy trống rỗng.
Hả?
Mũi tên của ta đâu?
Y luống cuống chân tay gỡ túi mũi tên xuống, dùng sức run run, túi tên rỗng tuếch.
Lại nói bên kia, gấu rừng tát một cái làm Vũ Khứ Tật ngã ập xuống.
Thân thể khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nó đang muốn giẫm chết Vũ Khứ Tật.
Vèo. Tiếng gió bén nhọn lao tới.
Một cây lao đột nhiên xuất hiện, xuyên vào mông của gấu rừng.
Con gấu kia rơi thẳng xuống, ầm ầm ngã xuống đất.
Mà trước khi nó ngã xuống, Vũ Khứ Tật đã lăn nhào đi, rời khỏi vị trí cũ.
"Vù vù vù" Vũ Khứ Tật nghĩ mà thấy sợ, y thở hổn hển vài tiếng, cả giận nói: "Hiện tại mới ra tay, Thánh tộc các ngươi muốn ta chết phải không?"
Y nghĩ gì nói đó, cũng không suy xét hậu quả.
Nhưng lời chỉ trích này cực kỳ nghiêm trọng, nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ khiến sự hợp tác vừa mới đạt thành của bọn hắn và Thánh tộc sụp đổ.
Sau khi gấu rừng ngã xuống đất, nó vẫn còn rống giận. Cái tay gấu khổng lồ liên tục đánh xuống mặt đất, vỗ ra mấy cái hố to lớn, nhưng có vẻ thanh lao kia đã cướp đi tất cả sinh mệnh lực của nó, làm sức mạnh của nó càng ngày càng yếu, cho đến khi nó im lặng không còn động đậy.
Con thú khổng lồ hung hãn này đã chết đi.
Thanh Bát Chi từ nơi xa đi tới - Trong tầm nhìn của mọi người, nơi đó rõ ràng chỉ có một cái cây, vị trí của gã là một thân cây mọc lan tràn, có thể thấy được sự thần kỳ của nặc y.
Tám cái bím tóc của gã chia nhau rũ ở hai bên, có vẻ rất gãy gọn dứt khoát.
Tay gã run lên, dây leo quấn trên cánh tay lập tức bắn nhanh ra, câu lấy cây lao trong cơ thể gấu rừng rồi rút ra.
Gã vừa thu hồi cây lao, vừa lạnh lùng nói: "Nếu Võ sĩ Thánh tộc muốn ngươi chết, tuyệt đối sẽ không mượn tay ai. Không cần gán ghép sự dơ bẩn của người ngoại lai các ngươi vào chúng ta."
Khương Vọng đã chuẩn bị đạo thuật đánh ra, cau mày lại nói: "Vũ Khứ Tật bị trọng thương, là do hắn sơ suất. Nhưng khi đối phó với con gấu này, chúng ta thật sự không ăn ý. Trước khi chiến đấu không báo hiệu, trong lúc chiến đấu cũng không nhắc nhở. Thanh Bát Chi, nếu ngươi vẫn luôn giữ thái độ này, vậy thì không cần đi theo chúng ta đến Vùng đất Nặc Xà nữa."
Trước kia hai bên xa lạ thì thôi đi, hiện giờ nếu đã liên thủ, Thanh Bát Chi lại mang dáng vẻ ngạo mạn như vậy, thế thì không thích hợp. Thậm chí lúc đối đầu trực diện với gấu rừng, gã không lập tức nhắc nhở, chưa chắc không có ý xem kịch vui, ra oai phủ đầu.
Khương Vọng sẽ không mặc kệ nữa.
Ít nhất trước khi Yến Kiêu bị tiêu diệt, hắn và Vũ Khứ Tật, Tô Kỳ đều có lợi ích chung.
Thanh Bát Chi trầm mặc một hồi, vẫn nói: "Gấu rừng từ lúc còn rất nhỏ đã lấy chuyện đâm cây làm vui, da lông trên người nó đao thương bất nhập, gần như không có nhược điểm, ngoài lỗ hậu. Đánh nhau chính diện với nó là tự tìm đường chết. Các ngươi đã nhìn thấy được sự khủng bố của nó, còn nghĩ rằng ta có thể dễ dàng dùng một thương đâm trúng điểm yếu hại của nó sao? Ta ẩn nấp là tìm cơ hội, không phải đang xem diễn".
Khương Vọng nhìn về phía Vũ Khứ Tật, y chỉ buồn bực nói:
"Ta chấp nhận lời giải thích này."
Trước mắt vẫn đang cần đoàn kết, Khương Vọng cũng không nói gì nữa.
Tô Kỳ nhẹ nhàng đáp xuống - Lúc nãy cũng không biết y chạy đi đâu, thân pháp cực nhanh - Y đáp xuống trước người Vũ Khứ Tật, quan tâm hỏi:
"Thương thế của ngươi thế nào?"
"Cái khác không đáng ngại, chỉ là gãy xương, cần phải dùng thuốc. Nhưng cho dù ta lấy Kim Châm Dệt Cốt, ít nhất cũng cần mười ngày mới có thể lành lặn được." Vũ Khứ Tật xuất thân Kim Châm Môn nên hiểu rất rõ thương thế của mình.
Có câu bị thương gân cốt một trăm ngày, gãy xương thì càng không cần phải nói. Cho dù Vũ Khứ Tật là tu giả siêu phàm, Kim Châm Môn lại có y thuật cao minh, cũng không thể làm xương cốt đã gãy lành lại trong mấy ngày ngắn ngủn.
Điều này cũng có nghĩa là y không thể lấy trạng thái lành lặn tham dự cuộc chiến với Yến Kiêu. Bởi vì Thánh tộc giết chết Yến Kiêu sẽ chỉ làm nó càng cường đại, cho nên ba "Long Thần sứ giả" mới là chủ lực nhằm vào Yến Kiêu.
Còn chưa bắt đầu thì chiến lực đã bị suy yếu!
Vũ Khứ Tật bị suy yếu, kéo theo đó là áp lực lên Khương Vọng và Tô Kỳ sẽ tăng lên.
Kim Châm Dệt Cốt là y thuật cực kỳ cao minh, y sư phàm nhân căn bản không thể với tới.
Khương Vọng càng không có cách nào.
Lúc này Thanh Thất Thụ cũng đã nhảy đến gần đó, nghi hoặc hỏi: "Cự thú gần đây đã bị quét sạch, vì sao lại có một con gấu rừng canh giữ tại nơi này?
Con gấu rừng này rõ ràng có trí tuệ nhất định, không thể nào không biết về vũ lực của Vùng đất Thần Ấm. Nhưng nó vẫn lỗ mãng khởi xướng tấn công đám người, thực sự có chút khó hiểu.
Gấu rừng ngã xuống đất rồi mà vẫn cao cỡ một người, Thanh Bát Chi đứng trước mặt nó, có vẻ khá gầy yếu.
Gã nhìn một hồi, dùng tay khép đôi mắt của gấu rừng lại, giải thích: "Đây là một con mẹ, con gấu rừng chết ngày hôm qua là hài tử của nó. Ta nghĩ, nó đến tìm con của mình."
Mấy người liếc nhau, nhất thời không nói chuyện.
Rất nhiều chuyện khó có thể lý giải, chỉ cần có thêm thân phận "Mẫu thân" này thì đều trở nên hợp lý.
Không phải chỉ có con người mới như thế.
Lúc này, Thanh Cửu Diệp mang vẻ mặt đờ đẫn đi tới.
"Ngươi làm sao vậy?" Thanh Bát Chi hỏi.
Thật ra gã muốn hỏi Thanh Cửu Diệp vì sao không lập tức bắn tên ra.
Lấy tài bắn cung của Thanh Cửu Diệp, hoàn toàn có thể lập tức ngăn cách được gấu rừng, không đến mức khiến Vũ Khứ Tật gặp hiểm nguy trùng trùng như vậy. Nhưng lúc này trực tiếp hỏi ra thì khó tránh khỏi khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, cho nên gã cố ý hỏi mịt mờ một chút.
"Ta bị mất mũi tên!" Thanh Cửu Diệp nói.
Y dùng từ "Mất". Chuyện này cực kỳ quỷ dị.
Mũi tên của Thanh Cửu Diệp tương đương với cây lao của Thanh Bát Chi, cái thuẫn của Thanh Thất Thụ.
Đây là vũ khí dùng để kiếm cơm, để liều mạng, nói nghiêm trọng một chút, mất mạng thì được chứ không thể mất nó.
Có thể bị gãy hông nhưng không thể bị "Mất tên."
"Không phải ta chê ngươi, nhưng ngươi cũng quá mất tập trung đi, mũi tên mà cũng để làm mất? Còn không phải là bị Tế Ti nói vài câu sao, có gì đáng ngại chứ? Quá yếu ớt!"
Thanh Thất Thụ oán giận, theo bản năng thò tay ra sau lưng mình một cái.
"A Liệt! Thuẫn của ta đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận