Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 713: Bên vách núi

Khương Vọng đã kích hoạt cấm chế của gương đồng, rơi vào trong Thanh Giang thủy phủ tráng lệ.
Trước mắt rực rỡ muôn màu, khắp nơi là kỳ trân dị bảo.
Còn chưa kịp quan sát rõ ràng xung quanh, liền cùng một bóng hình vừa mới quay đầu lại hai mặt nhìn nhau.
Đó là một nữ tử thủy tộc dung mạo xinh đẹp, trước khi Khương Vọng xuất hiện có lẽ là đang thu dọn phòng, đang ôm một cây huyền cầm, dùng một bàn chải lông quấn ngọc thanh lý bụi.
Nghe được động tĩnh nàng chợt quay đầu lại, nhìn thấy một người lạ, tay run lên làm rung động huyền âm, đồng thời mở miệng muốn thét lên.
Khương Vọng bước nhanh tới, một tay ngăn tiếng đàn đang rung, một tay che lấy môi nàng. Thấp giọng nói: "Mạo phạm, xin chớ có lên tiếng!"
Lúc này tình hình khẩn trương.
Vừa mới di chuyển vị trí, nặc y còn chưa kịp cùng hoàn cảnh thành lập liên hệ, liền đã bị phát hiện.
Mà đây là ở trong Thanh Giang thủy phủ, một khi kinh động cường giả thủy tộc hắn có mấy cái mệnh cũng không xông ra được. Cho nên phản ứng của Khương Vọng rất cấp thiết, trước tiên cầm cố đạo nguyên của nữ tử này, phòng ngừa nàng lên tiếng cảnh báo.
Nữ tử thủy tộc trừng mắt, rất nhu thuận tỏ vẻ đồng ý. Trên lông mi thật dài đọng vài vệt nước khi đột nhiên bị kinh hoảng, theo chớp mắt của nàng nhẹ nhàng rơi xuống.
Có vài phần khiến người thấy mà thương xót.
"Giết nàng, nhanh xử lý đi!" Khương Yểm còn quyết liệt hơn so với Khương Vọng, trong Thông Thiên Cung la lên.
Khương Vương bỏ ngoài tai, chỉ nhìn nữ tử thủy tộc, nhẹ giọng nói: "Ngươi đồng ý rồi phải không?
Nữ nhân lại trừng mắt nhìn.
Khương Vương lúc này mới chậm rãi buông tay ra: "Ta không muốn làm tổn thương ngươi, tới nơi này cũng chỉ là đi ngang qua, sẽ không làm hại thủy phủ, lập tức sẽ đi ngay. Ngươi coi như chưa từng thấy ta, có thể chứ?"
Nữ tử thủy tộc không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, ánh nhìn rất nghiêm túc, nhìn mà Khương Vọng thấy khó hiểu, tự hỏi vừa rồi có phải mình quá hung ác rồi không, làm nàng sợ hãi đến ngốc đi.
Nhưng chỉ thấy nàng nhìn một hồi, mới hơi chần chừ mở miệng: "Ân công?"
Tiếng ân công này đã đánh thức ký ức.
Khương Vọng gần như ngay lập tức nhớ lại, lúc trước ở bên bờ Thanh Giang, Bạch Liên vì định hình lại quan niệm đạo đức của hắn, đã yêu cầu chuyện thứ hai đó chính là ở bên bờ Thanh Giang cứu thủy tộc bị bắt cóc.
Bối nữ được cứu khi đó hình như là người trước mắt, hình như... tên là Tiểu Sương.
Khương Vọng theo bản năng cúi đầu nhìn vỏ sò trên ngực nàng, thấy mặt nàng đỏ đến tận cổ, lúc này mới ý thức được mình vô lễ: "Xin lỗi, ta không cố ý…"
"Không có việc gì..." Bối nữ hơi cúi đầu, thanh âm như muỗi kêu.
Nàng vẫn ghi tạc trong tâm vị thiếu niên thanh tú mà nàng nhìn thấy khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê. Sau đó Phong Lâm thành vực bị diệt, nàng còn nhiều lần thầm khóc.
Chỉ là khoảng một năm trở lại đây, Khương Vọng trải qua quá nhiều, khí chất cũng thay đổi lớn, so với trước càng kiên định, dũng cảm, tự tin hơn, cho nên nàng không thể lập tức khẳng định.
Niềm vui vì bất ngờ gặp lại, đã cuốn bay nỗi sợ hãi.
Đúng lúc này, một giọng nữ cục cằn từ bên ngoài truyền đến: "Tiểu Sương, ngươi chân tay vụng về làm cái gì đấy! Đó là phòng của cố trưởng công chúa, nếu như lỡ tay làm hư cái gì, cẩn thận da của ngươi!"
"Ai!" Tiểu Sương vội vàng đáp: "Không cẩn thận đụng vào dây cầm thôi, không có gì!"
"Thật là, mở to mắt ra!" Giọng nữ cục cằn chửi bới bỏ đi.
Tiểu Sương thè lưỡi, nhìn Khương Vọng, nhỏ giọng nói: "Ma ma kỳ thật rất tốt, nàng đang nhắc nhở ta thôi! Chỉ là hơi lớn tiếng..."
"Ồ, đúng vậy." Khương Vọng có chút thất thần.
Hắn đang bên trong Thông Thiên Cung thảo luận về lối thoát.
"Ân công, ngài tới thủy phủ... Là có chuyện gì?" Tiểu Sương nhẹ giọng hỏi, nói đến đây, bản thân lại lắc đầu: "Không tiện thì đừng nói."
Nàng lén nhìn Khương Vọng: "Ta là muốn hỏi, ta có thể... giúp được ngươi cái gì không."
"Bảo nàng dẫn ngươi đi tìm Tống Thanh Chỉ, chính là tiểu bằng hữu của An An, chắc ngươi cũng nhớ." Khương Yểm đang bày mưu tính kế: "Đó là viên minh châu trên tay Tống Hoành Giang, chúng ta có thể dùng nàng để bảo vệ mình."
"Ngươi đừng nhắc An An với ta." Khương Vọng ở trong Thông Thiên Cung lạnh giọng trả lời: "Ta cũng sẽ không vô sỉ đến mức lấy một tiểu cô nương để áp chế Tống Hoành Giang."
Một đường này hắn cực kỳ phối hợp với Khương Yểm, hầu như nói gì nghe nấy. Lúc này cự tuyệt chính là cho thấy điểm mấu chốt của mình.
Lúc trước tiện tay cứu bối này hắn hầu như đã quên từ lâu, ấn tượng càng sâu hơn là đoạn đường cõng Bạch Liên chạy trốn, dũng cảm và hừng hực khí thế lúc bấy giờ, sống chết chỉ như ngàn cân treo sợi tóc.
Đối với sự cảm kích của Tiểu Sương, Khương Vọng cũng không hy vọng gì, trong lòng có chút ấm áp.
Suy nghĩ một chút, hắn mới nói: "Thực không dám giấu giếm, ta trốn ở thủy phủ là vì tránh họa. Cừu gia của ta đang truy sát ta. Đợi qua nguy hiểm, ta sẽ lặng lẽ rời đi."
Tiểu Sương khẽ nói: "Nơi này là gian phòng của cố trưởng công chúa, ngoại trừ thiếu quân thỉnh thoảng sẽ đến, thường ngày cũng sẽ không có ai tới. Ngài có thể trốn ở chỗ này. Bên ngoài có tin tức gì, ta có thể giúp ngài xem."
Khương Vương nở nụ cười ấm áp: "Đa tạ, ngươi thật là tốt bụng."
Tiểu Sương lại đỏ mặt, do dự một lúc rồi nói: "Kẻ thù của ngài là bộ dạng gì? Ta sẽ đi xem còn ở Thanh Giang hay không, Thủy quân cùng thiếu quân đều ở nhà, ta không sợ."
Hiển nhiên nàng còn chưa biết về việc Đỗ Như Hối giằng co với Tống Hoành Giang ở trước thủy phủ.
"Là một lão già tóc đen." Khương Vọng cũng không có ý từ chối, chỉ nhắc nhở: "Đi xem xét tình hình nhất định phải cẩn thận."
"Được... Ta đi đây."
Tiểu Sương thấp giọng nói, xoay người và nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Hầu như nàng vừa rời đi, Khương Vọng cũng theo sau, định lén chạy ra Thanh Giang Thủy phủ.
"Sao lại đi?" Hiển nhiên Khương Yểm rất là bất mãn đối với quyết định của Khương Vọng, ở trong Thông Thiên Cung chế nhạo: "Nàng không phải bảo ngươi trốn ở chỗ này sao?"
"Hà tất nói những lời mỉa mai như vậy?"
Hàng ngàn con thần hồn Nặc Xà du đãng ở chỗ sâu trong Nội Phủ, thăm dò không biết, ẩn nấp tâm tư, bản thể thần hồn của Khương Vọng còn đang ở trong Thông Thiên Cung nói chuyện với Khương Yểm: "Hiện tại việc quan trọng nhất là đào sinh."
Hắn cũng không phải là không tín nhiệm Tiểu Sương, nhưng sẽ không đem an nguy của bản thân ký thác vào trên tín nhiệm mà hắn không hiểu sâu sắc.
Sống sót cũng không phải một chuyện dễ dàng, cần phải cực kỳ thận trọng.
"Ngươi cho rằng hiện tại rời đi thủy phủ là có thể thoát được sao?" Khương Yểm lại hỏi.
Tình hình hiện tại là Đỗ Như Hối cùng Tống Hoành Giang đã vào ma quật dưới đáy sông, Khương Vọng bị ép bất đắc dĩ, thông qua mặt gương đồng trốn vào trong Thanh Giang thủy phủ. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó Khương Yểm cũng không báo Trang Cao Tiện cũng cùng ở đây. Bất quá chỉ một Đỗ Như Hối đã đủ khiến cho Khương Vọng thúc thủ vô sách.
"Vậy ngươi nói phải làm sao?" Khương Vọng tức giận hỏi.
Nhưng loại "tức giận" này phần lớn là để che giấu.
Trên thực tế, trong lòng hắn cũng tán thành phán đoán của Khương Yểm, hiển nhiên Đỗ Như Hối có biện pháp nào đó truy tung được hắn, mà hắn chưa hẳn còn có Thanh Giang thủy phủ thứ hai có thể ẩn thân.
Cho nên rời khỏi Thanh Giang thủy phủ kỳ thật rất nguy hiểm, mà ở lại Thanh Giang thủy phủ, đợi Tống Hoành Giang trở về cũng nguy hiểm không kém.
"Bởi vì ngươi quá yếu, chúng ta kỳ thật không có lựa chọn... Không phải sao?"
Khương Yểm nói: "Về lại ma quật!"
Đây là một ý tưởng điên rồ.
Qua lại dưới con mắt của một vị Động Chân, hai vị Thần Lâm.
Tới lui như đi... bên vách núi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận