Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 833: Tất sát chi

Phía sau Khương Vọng là người bình thường cả thuyền sẵn lòng làm chứng cho hắn, trước người là ba tu sĩ siêu phàm của Nộ Kình bang.
Dưới chân là thuyền long cốt, Hữu Hạ đảo ở cách đó không xa.
Đây là đại bản doanh của Nộ Kình bang.
Dường như hắn phải nên sợ hãi, nhưng hắn thản nhiên.
Dường như hắn nên lùi bước, nhưng hắn vẫn kiên định.
Khương Vọng! Trong khoảnh khắc này, Lý Đạo Vinh chợt nhớ tới chuyện liên quan đến cái tên này, nhớ tới Khương Vọng là ai.
Là thiên hạ đệ nhất Đằng Long cảnh, tồn tại cùng cảnh đánh bại Vương Di Ngô, đệ tử quan môn của quân thần, càng là tồn tại vượt qua một tiểu cảnh giới, đánh bại Lôi thị thiên kiêu Lôi Chiêm Càn.
Là Đại Tề thiên kiêu thanh danh đã sớm truyền đến quần đảo Cận Hải.
Mà lúc trước hắn lại xem nhẹ!
Hoặc là tổn thương của hải thú làm hắn lo lắng như lửa đốt, hoặc là thân đang ở xung quanh Hữu Hạ đảo, khiến hắn càng có lòng tin.
Hắn không đi suy nghĩ, làm sao một tu sĩ trẻ tuổi như vậy lại có thể giết chết Bát Trảo Hải thú.
Nhưng lúc này cũng đã bị đưa lên trên đài, không thể không đối mặt.
Như vậy, nên là cứ gán cho người kia cái tội không phân biệt tốt xấu, trắng trợn giết chết hải thú của Nộ Kình bang rồi bắt lại? Có thể dùng cái này rửa sạch trách nhiệm, cũng đổi lấy một chút gì từ Tề Quốc?
Về phần giết một vị thiên kiêu như Khương Vọng thì hoàn toàn không dám nghĩ tới. Nếu Khương Vọng đã tự báo danh hiệu, như vậy dấu vết hắn một đường đi tới đây, trong mắt người hữu tâm quả thực là ánh nến trong bóng đêm, rõ ràng vô cùng. Một khi hắn mất tích ở nơi nào, tin tức không có khả năng giấu giếm được.
Mà một vấn đề khác là… Cho dù ba người họ cùng tiến lên, một vị Nội Phủ hai vị Đằng Long cộng lại, lại có thể là đối thủ của Khương Vọng sao?
Đầu óc Lý Đạo Vinh vô nước mới có tự tin như vậy!
Nhưng cứ như vậy lùi bước, trước mặt những người bình thường này, trước mặt thuộc hạ của mình, không khỏi mất hết mặt mũi … Nói thế nào thì mình cũng là đường chủ của Nộ Kình bang, là một trong vài người có tầng thứ cao nhất của cả Hữu Hạ đảo. Lời đã nói ra miệng, chẳng lẽ phải nuốt trở về?
Đang lúc tiến thối lưỡng nan, xa xa lại có ba tu sĩ siêu phàm bay tới.
Cũng là một vị tu sĩ Nội Phủ Cảnh, hai Đằng Long Cảnh. Chẳng qua cầm đầu là một vị trung niên nữ tử, đi theo phía sau là hai nam tu sĩ trẻ tuổi.
Bọn họ đều mặc áo tím, trên áo có thêu ấn ký hình tròn thuộc về Ngũ Tiên môn.
Từ điểm này có thể nhìn ra sự bất đồng của quần đảo Cận Hải. Ở Tề Quốc, không có mấy người dám tùy tiện mặc y phục màu tím.
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng mỗi người có một bộ áo tím Tề đế ban cho, đó là chứng minh cho công huân của họ, rất khó có được.
“Ồ! Đây không phải Lý đường chủ sao? đang động can qua với ai ở đây thế này?” Nữ tử trung niên cầm đầu từ xa đã lên tiếng, giọng điệu thoải mái tự nhiên.
Nàng không thể nào mà không thoải mái cho được.
Trên Hữu Hạ đảo nhiều năm tới nay, chính là cạnh tranh giữa Ngũ Tiên môn và Nộ Kình bang, có một số tiểu tông tiểu phái đã sớm bị bọn họ đuổi đi hoặc thôn tính.
Mà năm trước Nộ Kình bang đã bị mất đi chỗ dựa vững chắc, hôm nay lại bị chết hải thú thuần phục được. Bát trảo hải thú kia nếu sử dụng thỏa đáng, chiến lực tuyệt đối vượt qua tu sĩ Nội Phủ bình thường, là tài nguyên chiến lực hiếm có.
Nộ Kình bang như vậy, còn lấy cái gì tranh với Ngũ Tiên môn?
“ Phạm Thanh Thanh!”
Sự tình còn chưa giải quyết xong, Ngũ Tiên môn lại chạy tới xem kịch. Lý Đạo Vinh chỉ cảm thấy quai hàm cũng đau, hắn lạnh giọng nói: “Không liên quan đến các ngươi, đừng có mà xen vào việc của người khác!”
Phạm Thanh Thanh bề ngoài tuyệt đối không động lòng người như cái tên, nàng che miệng cười: "Việc xung quanh Hữu Hạ đảo, Ngũ Tiên môn ta cũng có thể quản được.”
Nàng trừng mắt nhìn Lý Đạo Vinh, nhất thời hiện ra vài phần hung ác: “Sao, Nộ Kình bang các ngươi không phục?"
Khi Hải Tông Minh vừa chết, Ngũ Tiên Môn còn chưa có động tác gì, làm như là đang quan sát tình thế, xác định là thật hay giả.
Nhưng từ đó tới nay, đã nhiều phen bức ép.
Nộ Kình bang tạm thời chưa thể tìm ra chỗ dựa mới, đối mặt với sự hăm doạ của Ngũ Tiên môn, chỉ có thể nhiều lần lùi bước.
Hôm nay Lý Đạo Vinh hắn cũng không thể ngoại lệ, chỉ có thể đáp trả lại một câu vô thưởng vô phạt: “Xem ngươi kiêu ngạo đến khi nào!”
Phạm Thanh Thanh khinh miệt liếc nhìn, lại cười nhìn về phía Khương Vọng: “Vị tiểu huynh đệ này từ đâu tới? Không nên nóng giận lớn như vậy, thả kiếm của ngươi ra đi rồi nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Tu sĩ Ngũ Tiên môn chúng ta, trước nay luôn phân rõ phải trái, không giống với một số kẻ chuyên lừa bịp hại người, ngươi cứ yên tâm!”
Khương Vọng liền cười, tay quả nhiên rời khỏi chuôi kiếm: “Ta đến từ Lâm Truy, vì phá án đã quấy rầy bảo địa. Chuyện hôm nay cũng đơn giản, ta chỉ tiện tay giết một con hải thú đã mất khống chế, cứu bách tính trên thuyền. Kết quả vị họ Lý này nhảy ra, nói ta đã giết hải thú hộ tông của bọn họ thuần dưỡng, phải cho ta đẹp mặt!”
Bởi vì sư phụ của Trúc Bích Quỳnh đứng sau Ngũ Tiên môn, nên hắn cố ý tiếp xúc nhiều với người của Ngũ Tiên môn, cho nên thái độ hòa hoãn hơn nhiều.
Phạm Thanh Thanh ra vẻ kinh ngạc: “Lại có việc này? Lý đường chủ đây chẳng phải là đổi trắng thay đen sao? Nộ Kình bang sao có thể làm ra chuyện như vậy, sao có loại người này?”
Khương Vọng mỉm cười bất đắc dĩ, biểu thị mình không thể hiểu được.
Tuy hai người lần đầu quen biết, nhưng phối hợp ăn ý, đánh cho mặt Lý Đạo Vinh vang lên bôm bốp.
Một mình Khương Vọng đã không thể đối phó, lại thêm một Phạm Thanh Thanh, việc này căn bản đã không cách nào giải quyết. Lý Đạo Vinh cũng không muốn tiếp tục chịu nhục ở đây, cho nên vung ống tay áo nói: “Không muốn càn quấy với các ngươi. Thời gian còn dài, thị phi tự có công đạo!”
Nếu cứ như vậy mà đi, cũng không sao.
Nhưng trong lòng đang có cơn giận, trước khi đi, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào lão Triệu đứng ra làm chứng trên boong thuyền: “Thân là hải dân, ăn cây táo rào cây sung. Ngươi giỏi lắm, Nộ Kình bang nhớ kỹ ngươi rồi, tự giải quyết cho tốt đi!”
Dứt lời hắn chuẩn bị rời đi.
Đây chỉ là giận chó đánh mèo hết sức bình thường mà thôi.
Nhưng Khương Vọng nói với giọng càng rõ ràng hơn, càng vang dội hơn hắn: “Ta cũng nhớ kỹ ngươi, nhớ kỹ khuôn mặt ngươi rồi, nhớ kỹ ngươi là đường chủ Nộ Kình bang, ngươi họ Lý. Vị Triệu thúc này là bằng hữu của ta, tốt nhất ngươi nên cẩn thận chiếu cố hắn. Sau này nếu hắn xảy ra chuyện, bất kể có quan hệ gì với ngươi hay không…”
Khương Vọng tiến lên trước một bước, kiếm thế phóng thẳng lên trời: “Ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Cái gì gọi là Thần Thông Nội Phủ?
Có lực đánh một trận với Ngoại Lâu. Khương Vọng ít nhất cũng là người có thực lực như bang chủ Nộ Kình bang, đâu phải một gã tu sĩ Nội Phủ bình thường, trên một hải đảo nho nhỏ có thể so sánh được?
Bị sát khí bộc phát trong nháy mắt này bức bách, Lý Đạo Vinh không kìm lòng nổi lùi về sau một bước lớn!
Hắn suýt nữa không thể đứng vững trên không trung mà ngã xuống biển.
Rốt cuộc cũng bất chấp thể diện rồi là khí thế gì nữa, không nói một lời, chán chường bay đi.
Tên nam tu sĩ lúc trước quát Khương Vọng đã sớm cụp đuôi lại, không nói một tiếng nào. Lúc này thấy Lý Đạo Vinh rời đi, vội vàng đuổi theo.
Ngược lại nữ tu sĩ kia, còn liên tục quay đầu lại nhìn Khương Vọng thêm vài lần.
Nhìn Khương Vọng một lời bức lui Lý Đạo Vinh, Phạm Thanh Thanh cười mỉm: "Ở xa tới là khách, vị tiểu huynh đệ này hiếm khi đến Hữu Hạ đảo, không bằng đến Ngũ Tiên môn ta ngồi một lát?"
Nàng ta tới muộn, cũng không biết thân phận thật sự của Khương Vọng. Nhưng từ dáng vẻ của Lý Đạo Vinh, không khó đoán ra, Khương Vọng chắc chắn là đại nhân vật nào đến từ Lâm Truy.
Đặc biệt là đối phương lại có mâu thuẫn như vậy với Nộ Kình bang.
Làm trưởng lão Ngũ Tiên môn, nếu như vậy mà nàng không biết lôi kéo thật tốt, vậy thì quá thất trách rồi.
Khương Vọng bật cười lớn, không chút ngại ngùng: "Vậy Khương mỗ làm phiền rồi."
Hắn đang muốn tìm hiểu Ngũ Tiên môn một chút, bao gồm chữ "Tiên" kia, bao gồm cả người đứng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận