Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 822: Đắc Tiều

Nghe nói Liệt Diệu Thạch là mảnh vụn của mặt trời, giá cả rất cao.
A Sách không giống kẻ có tiền, Thiên Hạ Lâu cũng không phải tổ chức có thể kiếm ra tiền.
Cho nên tiền của gã là từ đâu tới? Mua Liệt Diệu Thạch để làm gì?
Nhưng những nghi ngờ này chỉ xoay quanh trong lòng của Khương Vọng, chung quy cũng không liên quan gì tới hắn, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Thay vì quan tâm tới một tên A Sách không rõ nguồn gốc thì hẵng suy nghĩ vì sao Lâm Hữu Tà lại tức giận rời đi.
Dù sao Lâm Hữu Tà có khả năng can thiệp ở mức độ rất lớn tới hắn, xác thực sẽ ảnh hưởng tới hành động của hắn.
Một người dưới rất nhiều tình huống có thể kiềm chế tính tình, nhưng dường như lại rất để ý đến cái điểm "độc đoán" mà Khương Vọng đánh giá nàng này, đặc biệt không thể chịu đựng được.
Là vì cảm giác vinh dự của gia truyền thanh bài sao?
Không thể chịu đựng được khi bị nghi ngờ về năng lực? Hay là có ẩn tình gì khác?
Thời gian thoáng cái đã qua, cách hội đấu giá đã hai ngày.
Ở phía Bắc Hải Môn đảo có một hòn đảo nhỏ, từ trên không trung nhìn xuống có hình dạng giống như một cái rìu treo lên. Ban đầu nó được gọi là Điếu Phủ đảo, sau bởi vì chữ "phủ" rất hung cho nên mới đổi tên thành "Đắc Tiểu".
Trên hòn đảo này có ba môn phái nhỏ, mỗi môn phái chiếm cứ một phương, ngày thường sống yên ổn với nhau, ít khi dậy sóng.
Một nam nhân khoác áo choàng, dáng người trung bình vội vàng đi qua đường mòn cát bạc, đi tới một tiểu viện ở bên bờ biển.
Nơi này là địa bàn của Ngọc Thiểm Tông, còn cát bạc chính một trong những đặc sản của Đắc Tiểu đảo. Loại cát mịn màu bạc này có tính chất râm mát, dùng cho đúc khí sẽ có hiệu quả hiếm lạ, hằng năm Liêm Thị ở phía Nam xa xôi đều tới đây mua một lượng lớn.
Căn tiểu viện này dùng cát bạc trải đường, chủ nhân bên trong chắc chắn không hề tầm thường.
Tới trước viện, nam nhân khoác áo choàng rõ ràng hơi khẩn trương, gã hoạt động cơ thể một chút, để cho cơ thể thả lỏng. Ngay lúc đó, có bột phấn màu sáng ở giữa khe hở ngón tay rơi xuống, im hơi lặng tiếng hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi chuẩn bị xong, người này nhìn xung quanh một hồi mới đưa tay gõ nhẹ lên cửa.
Kẽo... kẹt...
Cửa viện tự động mở ra, đằng sau cánh cửa cũng không có người nào cả.
"Luân hồi có người nào quản không?" Nam nhân mặc áo choàng lên tiếng, nói câu tiếng lóng".
Vẫn không ai trả lời lại.
Nam nhân cất bước đi vào trong, gã vừa đi vừa ngó trái ngó phải.
Trong viện trống trơn, đừng nói là hoa cỏ cá trùng, ngay cả một cái bàn đá cũng không thấy. Liếc mắt nhìn qua, hoàn toàn trống rỗng.
Cả viện hoàn toàn yên ắng.
Loại yên lặng này kéo dài đến lúc gã sắp bước vào nhà chính mới kết thúc. Phá vỡ im lặng là một giọng nói khàn khàn thô ráp:
"Ngươi... là... ai?"
Chủ nhân của giọng nói dường như không thường nói chuyện, tiếng nói phát ra rất không lưu loát.
Nam nhân dùng một tay xốc áo choàng lên, lộ ra một gương mặt tướng mạo tao nhã hơn năm mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ tươi cười: "Là ta, Vũ Nhất Dũ! Ta và quý tổ chức đã từng hợp tác trước đó!"
Nếu như chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của Vũ Nhất Dũ thì khó mà tin được gã lại có thể ra tay tàn độc với sư huynh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lại càng không hề giống với một tên phản đồ.
Dáng vẻ thật lương thiện.
Giờ phút này gã cũng không biết chủ nhân của viện này đang ở chỗ nào, cho nên lúc gã nói chuyện vẫn tiếp tục nhìn xung quanh.
Bỗng một gương mặt âm u lạnh lẽo tiến gần tới trước mặt gã.
Vũ Nhất Dũ hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách, đồng thời dời ánh mắt đi: "Ta không nhìn thấy gì cả."
Gã không dám nhìn dung mạo thực sự của đối phương, sợ bị diệt khẩu, lại không dám đến gần đối phương, sợ bị công kích, cho nên cả người có vẻ cực kỳ mất tự nhiên.
"Không quan trọng." Người có gương mặt âm u lạnh lẽo nói:
"Mặt của ta không quan trọng."
"Không không không, rất quan trọng, Ngỗ Quan Vương đại nhân."
Vũ Nhất Dũ kích động nói: "Trừ khi ta thông qua xét duyệt của ngài rồi, trở thành người một nhà của Địa Ngục Vô Môn chúng ta."
Gã đã liên hệ với Địa Ngục Vô Môn từ rất sớm.
Gã đã từng chữa trị cho sát thủ của Địa Ngục Vô Môn, thậm chí đã từng chữa trị rất nhiều lần.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện mà Kim Châm Môn cho phép, một khi bị lộ ra sẽ bị triều đình Tề quốc truy cứu trách nhiệm. Gã vì ham lợi nhuận khổng lồ cho nên đã âm thầm lén lút tiếp nhận nhiệm vụ như vậy rất nhiều lần.
Theo một ý nghĩa nào đó, gã cũng được coi như là lực lượng ẩn nấp đầu tiên của Địa Ngục Vô Môn ở trong biên giới Tề quốc. Nhưng chỉ có thể coi như là lực lượng ở bên ngoài, không vào được hạch tâm.
Lần này tìm đến chính là vì gia nhập hạch tâm. Gã muốn trở thành một trong số những Diêm La của Địa Ngục Vô Môn, thay thế cho mấy vị trí bị tử vong mà bỏ trống kia.
Nếu như gã trở thành một vị Diêm La nào đó thì đương nhiên có thể yên tâm nhìn thấy diện mạo chân thực của Ngỗ Quan Vương. Còn nếu không, gã lo lắng bản thân sẽ bị diệt khẩu.
Nhưng Vũ Nhất Dũ rõ ràng không hiểu được, dựa theo những lời mà Ngỗ Quan Vương đã nói, mặt của y cũng không quan trọng, lời này là có ý gì?
Ngỗ Quan Vương cũng không có ý muốn giải thích mà chỉ bình tĩnh nhìn gã: "Ngươi... nói... người... chúng ta?"
Không hiểu sao Vũ Nhất Dũ lại cảm thấy ánh mắt kia rơi vào trên người mình giống như dã thú đang kiểm tra một loại đồ ăn nào đó, đang đánh giá xem chỗ nào hợp khẩu vị hơn.
Cảm giác này khiến cho gã phải rùng mình một cái, nhanh chóng giải thích: "Ta đã nói với Tiểu Quỷ rồi, ta muốn gia nhập Địa Ngục Vô Môn. Nàng nói địa vị của ngài trong quần đảo ven biển là cao nhất, bảo ta tới tìm ngài. Nàng nói đã báo cáo với ngài rồi."
"Tiểu Quỷ" tất nhiên là đại danh của một vị thủ lĩnh ngoại vụ nào đó của Địa Ngục Vô Môn, gần đây liên tục hoạt động ở quần đảo ven biển, trước đó nàng đã sớm liên hệ với Vũ Nhất Dũ.
Mà lần trước Ngỗ Quan Vương chạy trốn ra khỏi Tề quốc, vẫn luôn đợi ở quần đảo ven biển, sợ là rất nhiều người cũng không ngờ tới.
"Ồ, ta... nhớ rồi..."
Ngỗ Quan Vương nói một câu, dừng một chút lại nói tiếp: "Chúng ta quả thực... thiếu người... trước đó đã chết... hết một số."
Vũ Nhất Dũ ca tụng nói: "Có thể ám sát Lễ bộ đại phu Tề quốc ở Lâm Truy, Địa Ngục Vô Môn chúng ta đã rất tài giỏi rồi! Một chút tử thương là không thể tránh khỏi. Với lại, cường giả giống như ngài đây không phải vẫn bình yên vô sự đó sao?"
Gã cố ý không nhìn tới gương mặt của Ngỗ Quan Vương, cũng không để ý tới biểu cảm chất phác ngay cả cơ mặt cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút của Ngỗ Quan Vương.
Nhưng giọng nói không hề gợn sóng của Ngỗ Quan Vương, gã vẫn nghe rõ ràng.
Ngỗ Quan Vương hoàn toàn không để ý tới nội dung gã đang nói, chỉ nói: "Việc này... ta không thể... làm chủ."
Tay phải của y duỗi thẳng ra, bàn tay kia tái nhợt không còn chút máu, mở ra ở trước mặt Vũ Nhất Dũ: "Một viên... nguyên thạch".
"Hả? À."
Vũ Nhất Dũ sững sờ một chút, nhưng rất nhanh kịp phản ứng trở, từ trong hộp trữ vật lấy ra một viên nguyên thạch, dùng một cái túi tiền gói lại, đặt vào trong tay của Ngỗ Quan Vương.
Mặc dù đau lòng nhưng lại không dám do dự.
Đạo nguyên thạch là tiền tệ căn bản nhất của giới tu hành, nó chưa đựng một trăm viên đạo nguyên, vạn nguyên thạch thì chứa vạn viên đạo nguyên. Mà "nguyên" chính là căn bản, căn nguyên, là một triệu viên đạo nguyên gom góp vào trong một viên nguyên thạch.
Một viên nguyên thạch bằng một trăm viên vạn nguyên thạch, cũng bằng với giá của một viên Khai Mạch Đan cấp Giáp.
Nếu như lấy cái này làm phí vào cửa để gia nhập Địa Ngục Vô Môn thì cũng không tính là đắt.
Nhưng mà... chưa từng nghe nói một tổ chức sát thủ nguy hiểm như vậy... lại còn muốn nộp phí vào cửa sao?
Vũ Nhất Dũ cũng không tiếp tục kéo dài nghi ngờ lâu. Bởi vì sau khi Ngỗ Quan Vương đưa tay thu nguyên thạch xong, quay người lại, mười ngón tay nhanh chóng khớp động, vận chuyển đạo quyết, cuối cùng hai tay vỗ lại, kéo ra một quầng sáng màu trắng bạc ở trước người.
Quầng sáng khẽ lay động một chút rồi mới ổn định trở lại, một gương mặt tuấn tú lập tức xuất hiện ở trên quầng sáng.
Mặc dù Vũ Nhất Dũ chưa từng gặp, nhưng đã sớm biết là ai...
Địa Ngục Vô Môn, Tần Quảng Vương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận