Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1091: Biện pháp

Có thể vì uống quá nhiều, lúc này Đỗ Dã Hổ cảm thấy yết hầu mình hơi khô chát. Gã ý thức được, có lẽ ngay từ đầu Đoạn Ly vẫn chưa từng uống say, có lẽ cuộc đối thoại tối nay sẽ thay đổi tất cả mọi thứ sau này...
Nhưng gã làm sao có thể cự tuyệt?
Phụ thân gã là một đồ tể, đã chết từ lâu, người đàn ông yếu ớt không còn hình dáng trước mắt quả thực đã đóng vai "phụ thân" của gã suốt một thời gian dài, một mực bảo vệ gã.
"Ta đồng ý với ngài." Đỗ Dã Hổ nói: "Dùng các huynh đệ đã chết trong Phong Lâm thành của ta, dùng sự an bình sau khi chết của họ để thề, ta đồng ý với ngài."
Nhưng câu đầu tiên của Đoạn Ly nói ra khiến gã suýt nữa không đứng vững.
"Không phải tất cả huynh đệ của ngươi trong Phong Lâm thành đều chết."
"Ngài nói cái gì?" Đỗ Dã Hổ bắt lấy hai tay Đoạn Ly, nghiêm túc nhìn y chằm chằm: "Ngài nói, cái gì?"
Đối mặt ánh mắt này, Đoạn Ly biết, nếu hôm nay mình nói đùa, thì coi như tình nghĩa giữa cả hai xem như chấm dứt.
"Ngồi xuống nói." Đoạn Ly muốn gã tỉnh táo lại.
Đỗ Dã Hổ buông lỏng tay.
Trong chớp mắt vừa rồi, cánh tay Đoạn Ly suýt bị bóp gãy. Y lắc lắc cánh tay, không mắng mỏ gì, tùy ý tìm một chỗ có thể đặt chân rồi ngồi bệt xuống.
Đỗ Dã Hổ nhắm mắt đi theo, cũng ngồi xuống đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm lão.
Đoạn Ly thở dài một hơi, nói: "Hôm nay có người đến tìm ta, nói cho ta một tin tức. Đừng hỏi ta người đó là ai, ta đã hứa sẽ giữ bí mật."
Y vẫn chú ý tới sắc mặt Đỗ Dã Hổ, chậm rãi nói: "Hoàng Hà Hội lần này, người đại diện Nội Phủ cảnh Tề quốc ở Đông Vực tham dự, tên là... Khương Vọng!"
Đỗ Dã Hổ nhắm mắt lại thật sâu.
Một lúc lâu sau mới mở ra.
"Không thể nào." Gã lắc đầu: "Nếu lão Tam không chết, không thể có chuyện không liên lạc ta."
Mặc dù gã đang phủ nhận, nhưng đôi môi lại hơi run rẩy.
Đoạn Ly đau lòng nhìn gã, nhìn người trẻ tuổi tướng mạo đã già nhưng thực ra rất đơn thuần này, nói: "Nếu ngươi nghĩ kỹ, tại sao lúc trước ta buộc ngươi phải thề độc rồi mới nói tin tức này cho ngươi, ngươi sẽ biết, đây là thật."
Đổ Dã Hổ không nói gì.
Phong Lâm thành vực bị diệt vong quả thực không minh bạch.
Lão Thành chủ Lưu Dịch An đột nhiên bệnh chết cũng là một trong những điểm đáng ngờ.
Nhưng toàn bộ Phong Lâm thành, ngoại trừ Đổng A, không còn một ai sống sót, không có bất kỳ chứng cứ nào.
Cũng chỉ có thể là, Đổng A nói cái gì thì là cái ấy.
Như vậy, nếu Khương Vọng còn sống, vì sao không tìm mình?
Vì cái gì, lại một mực chạy tới Tề quốc ở Đông Vực?
Đáp án của vấn đề này, thực ra, không khó đoán.
Đoạn Ly lại nói: "Năm ngoái, khi quốc chiến, Đổng A bị đâm chết ở đầu đường Tân An. Người giết Đổng A để lại một khối ngọc, chính là ngọc bội tùy thân của Đổng A. Người khác không biết khối ngọc kia là của ai, ta nghĩ, hẳn là ngươi phải biết."
Đúng thế. Đương nhiên Đỗ Dã Hổ biết.
Trước kia, Khương Vọng gửi thư cho gã, không chỉ một lần khoe khoang Viện trưởng coi trọng mình thế nào, thiên phú của mình trác tuyệt ra sao, sau này sẽ bảo bọc các huynh đệ, vân vân.
Mặc dù gã còn chưa kịp nhìn thấy ngọc giác mà tiểu tử kia khoe khoang, nhưng nếu đã dính đến Đổng A, đại khái sẽ không có cái nào khác.
Rượu trong máu Đỗ Dã Hổ rút sạch toàn bộ.
Nhưng trong lòng gã đang bùng lên một ngọn lửa nóng bỏng.
Số rượu kia, hoàn toàn tưới lên ngọn lửa.
Thiêu đốt, đau khổ... phẫn nộ.
"Cho nên, Phong Lâm thành vực bị hủy diệt là một âm mưu, có liên quan tới Đổng A, cũng có liên quan tới Hoàng đế. Cho nên lão Tam nhà ta một mình chạy tới Tề quốc ở Đông Vực là vì muốn báo thù. Cho nên, đệ ấy không chịu liên hệ ta là sợ ta xúc động làm ra chuyện sai lầm sao?"
Đỗ Dã Hổ vừa nghiến răng nghiến lợi nói vừa muốn đứng dậy.
Đoạn Ly đè gã lại, nghiêm túc nói: "Ngươi quên ngươi đã thề gì sao?"
Đỗ Dã Hổ sửng sốt.
Lão Tam còn sống... lão Tam còn sống, muốn một mình báo thù.
Nhưng lão đại và lão ngũ, đều không có ở đây.
Gã vừa mới lấy sự bình an của bọn họ ra để thề độc.
Gã ngây ngốc ngồi tại chỗ, cúi đầu.
Râu ria xồm xoàm đại khái có thể che giấu cảm xúc trên mặt.
Hai bàn tay đầy vết chai che kín mặt.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên, thân thể run rẩy, nhưng không phát ra tiếng nào.
Đoạn Ly cũng trầm mặc thật lâu rồi vỗ vỗ vai gã, nói: "Đổng A đã từng dặn dò ta một việc, rằng nếu có một ngày, bí mật Phong Lâm thành bị lộ, sẽ báo ta giết ngươi. Hiện tại, Khương Vọng đã tham gia Hoàng Hà Hội, cho thấy bí mật này không thể dối gạt được. Chí ít là không thể dối gạt được chuyện về người này. Với bản lãnh của mình, nhất định Đỗ Như Hối sẽ chôn vùi tất cả manh mối. Khắp thiên hạ chưa chắc có ai tin tưởng Khương Vọng, nhưng ta nghĩ, nhất định ngươi sẽ tin tưởng hắn."
Đỗ Dã Hổ chậm rãi, chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Nhưng vẫn không ngẩng đầu.
Giọng nói gã tràn ngập hận ý len ra khe hở kẽ tay: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... mấy chục vạn người kia, các huynh đệ của ta... rốt cuộc Phong Lâm thành đã xảy ra chuyện gì?"
"Bạch Cốt Đạo muốn dùng mấy chục vạn người trong Phong Lâm thành vực để luyện Bạch Cốt Chân Đan, triều đình đã biết manh mối. Trang Cao Tiện vẫn luôn trốn trong thâm cung dưỡng thương, Trang quốc ẩn núp, yếu thế đã nhiều năm, Trang Cao Tiện cần một viên Bạch Cốt Chân Đan này để khôi phục thương thế, đăng lâm Động Chân. Cho nên, Đỗ Như Hối, Hoàng Phủ Đoan Minh, Đổng A, bọn họ đã ngầm cho phép bi kịch xảy ra. Mọi chuyện, chính là như thế." Đoạn Ly nói.
Đỗ Dã Hổ ngẩng đầu lên.
Đoạn Ly thấy ánh mắt gã vằn vệnh đầy tơ máu đỏ ngầu.
"Ta muốn giết bọn chúng!" Đỗ Dã Hổ nghiến răng nói: "Lão Đoàn, ta nhất định phải giết bọn chúng. Ta muốn từng đao từng đao róc thịt tất cả những kẻ tham dự vào, từng người từng người một!"
"Nhưng ngươi không giết được bọn chúng. Ngươi không giết được ai hết." Đoạn Ly tỉnh táo mà tàn khốc nói.
Toàn thân Đỗ Dã Hổ run lên, đó là hận ý cực hạn: "Dù ta có chết, cũng phải cắn một miếng thịt của chúng ..."
"Cho dù ngươi chết cũng không làm cho chúng mất một sợi lông nào." Đoạn Ly ngắt lời gã.
"Ngươi phải sống, lão Hổ, ngươi đã đáp ứng ta, ngươi phải sống." Đoạn Ly nói.
Vị Thống soái Cửu Giang Huyền Giáp đã từng uy phong bát diện này, hiện giờ đã trở thành phế nhân, thở dài một hơi, nói: "Chắc người truyền tin cho ta mong ngươi có thể chạy khỏi nơi này. Nhưng ngươi trốn không thoát."
Y nói: "Ngươi trốn không thoát được, Đỗ Dã Hổ.
"Một Khương Vọng chạy trốn, một Chúc Duy Ngã chạy trốn, cái tên Trang Cao Tiện cay nghiệt vô tình kia sẽ không để ngươi trốn nữa. Từ nơi này tới Tề quốc quá xa, ngươi trốn không thoát."
"Chỉ có một biện pháp."
Y chậm rãi cúi đầu, ôm lấy Đỗ Dã Hổ, như một người cha ôm lấy đứa con của mình, hai mái đầu ghé sát bên nhau.
"Chỉ có một biện pháp..." Đoạn Ly chậm rãi nói.
Gian phòng này, tối nay, vừa có khóc vừa có gào, giày vò cực hạn, người hầu đều bị đuổi ra hết chỉ để lại hai người đối ẩm.
Gian phòng dường như đã được thiêu đốt, giày vò bởi cảm xúc.
Lúc này, dường như đã yên tĩnh trở lại.
Một lúc lâu sau ...
"Biện pháp cứt chó gì vậy!" Giọng nói đau khổ của Đỗ Dã Hổ đột nhiên vang lên.
Nhưng ngay lập tức bị giọng nói nghiêm nghị của Đoạn Ly áp chế xuống: "Nhớ lại lời thề của ngươi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận