Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1837: Lôi Âm (1)

Ánh nắng tháng mười một, cũng không tránh khỏi nhuốm màu lạnh lẽo.
Cây hương trà bên ngoài tường, dường như cũng không có mấy tinh thần.
Một con kiến hình như lạc đường, tách khỏi đội ngũ một mình quanh quẩn dưới ngưỡng cửa cao cao.
Khương Vọng và Tịnh Lễ, Khổ Giác cùng nhau đợi ngoài cửa viện Hàng Long hai canh giờ...
Vị hòa thượng truyền tin nói quay về thông báo cho thủ tọa, rồi đi mất hút.
Khổ Giác khoanh tay trước ngực, đứng thẳng rất oai phong. Rõ ràng giống như một chủ nợ lên cửa đòi nợ, chứ không phải một kẻ khốn cùng ăn phải canh bế môn - tuy rằng trước mặt ông chỉ là cánh cửa lớn đóng chặt.
Kể ra cũng làm khó ông, phải giữ cái tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực suốt hai canh giờ như thế.
Khương Vọng cũng đứng, nhưng rất trầm mặc, trầm mặc như một khối đá xanh. Hắn vốn dĩ có đủ kiên nhẫn.
Tịnh Lễ đội nón cói, ngồi xổm bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sư phụ, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói gì.
"Khụ." Khương Vọng rốt cuộc không đành lòng nhìn vị hòa thượng mặt vàng này tiếp tục bẽ mặt, bèn nói: "Có lẽ thủ tọa viện Hàng Long không có ở đây, hay là ngày mai lại đến?"
Khổ Giác thở phào nhẹ nhõm: "Đồ nhi ngoan nói đúng lắm, tiểu tử Khổ Bệnh kia chắc là đi xa rồi, cho dù biết tin tức của ta mà quay về, cũng không kịp trong thời gian ngắn. Hôm khác, hôm khác vậy!"
Ông quay đầu nhìn Tịnh Lễ: "Sao còn chưa mau đi chuẩn bị chút cơm chay cho sư đệ ngươi? Ngồi xổm ở đó như cái khúc gỗ, đần độn vụng về!"
Tịnh Lễ ngồi xổm bất động, chỉ ngẩng mắt nhìn Khổ Giác: "Sư phụ, đệ tử cảm thấy... đừng làm chậm trễ chuyện chính của sư đệ."
Khổ Giác liếc xéo hắn: "Ý là sao?"
Tịnh Lễ cúi đầu, trầm giọng: "Ý của đệ tử là, sư đệ đâu có muốn đánh nhau với sư thúc, sư thúc có ở đây hay không đâu quan trọng. Huynh ấy muốn tìm Tịnh Hải mà, đệ tử vào trong nói một tiếng với Tịnh Hải, không phải là được sao?"
"Ngươi cho rằng ngươi có thể diện hơn ta phải không?" Khổ Giác dùng ngón tay chỉ hắn, lại nói với Khương Vọng: "Ha ha ha, tiểu tử này lại cho rằng hắn có thể diện hơn ta! Thật là quá không hiểu rõ phân lượng của vị trụ trì kế nhiệm Huyền Không tự! Ngươi nói có buồn cười không?"
Khương Vọng chắp tay với Tịnh Lễ: "Vậy thì phiền Tiểu thánh tăng rồi."
Tịnh Lễ xét cho cùng là đồ đệ ngoan, được Khương Vọng ủy thác, vẫn mắt lom lom nhìn về phía Khổ Giác.
Khổ Giác không kiên nhẫn vẫy tay: "Đi đi đi."
"Cứ xem ta đây!" Tịnh Lễ cười lộ ra hàm răng trắng, như tuyết vỡ.
Hắn bật dậy, vội vàng bước chân liền từ cánh cửa nhỏ bên cạnh xông vào viện Hàng Long.
Bên ngoài cánh cửa lớn đồng đinh to lớn, chỉ còn lại hai người.
Thật là cơ hội tốt để thắt chặt tình cảm.
"Hê." Khổ Giác đột nhiên ghé sang, dùng vai huých vai Khương Vọng.
Dâu Khương Vọng có hạ bàn ổn định đến đâu, cũng suýt nữa ngã chúi.
"Không phải sư phụ khoác lác với ngươi đâu." Ông lại bắt đầu ba hoa: "Nếu không phải tổ sư năm xưa lập quy củ, bất cứ ai cũng không được gây chuyện trong viện Hàng Long, sư phụ đã sớm đánh vào rồi, còn đến lượt lão tiểu tử kia ở đây làm bộ sao? Ngươi có biết sư phụ ngươi ở Huyền Không tự có địa vị gì không?"
Ông thao thao bất tuyệt: "Ta cũng chỉ xem sư huynh Khổ Mệnh tuổi lớn, lại mệnh khổ, mới nhường ông ấy một phen, để ông ấy làm trước vài năm. Trong mấy nước kia, có cái gì gọi là Thái Thượng Hoàng đúng không? Sư phụ ngươi cũng gần như là Thái Thượng phương trượng rồi! Ngươi bây giờ xuống tóc vào cửa Phật, vi sư còn có thể sắp xếp cho ngươi nhảy hàng, sau ta chính là ngươi, thế nào?"
Khương Vọng trầm giọng: "Lúc ban đầu con mới đến Huyền Không tự, đặc biệt tìm mấy tín đồ bên ngoài núi hỏi hành tung của người, muốn xem người có ở trong chùa hay không... Hỏi rất nhiều người, họ đều nói không biết Khổ Giác đại sư là ai."
Sự thực này quả thật có chút làm mất mặt. Nhưng Khổ Giác là người thế nào cơ chứ? Chút tí cảm xúc ngượng ngùng cũng không có.
"Phàm nhãn nào nhận ra chân Phật!" Ngữ điệu của ông đầy vẻ cảm khái: "Sư phụ ngươi khiêm tốn! Thành kính lễ Phật, thì gọi là cáo thủ cùng kinh. Ngươi hiểu không? Chính là những đạo lý Phật kinh ấy, ta đến cả tay mình cũng đã nói cho rồi, vậy ngươi nói xem, sư phụ ngươi còn có gì không hiểu? Sư phụ ngươi đạm bạc danh lợi, không giống mấy vị sư bá sư thúc ngươi kia khoe khoang tên tuổi, bám lấy mấy chức vị không buông tay. Mấy kẻ phàm phu tục tử dưới chân núi, chỉ biết tên của bọn họ, lại không biết, chân Phật ở trong núi, chân Phật ở trên đường, chân Phật".
Ông duỗi tay vẽ một vòng tròn trước mình: "Trông thế này."
Khương Vọng nhếch môi, đáp lại một nụ cười, không nói gì.
Khổ Giác còn muốn thừa thắng xông lên.
Cửa lớn viện Hàng Long đột nhiên mở toang!
Một giọng nói lớn vang lên trước tiên: "Chính là đồ đệ của ngươi muốn luyện tập một chút với đồ đệ của ta à?"
Sau đó mới mới thấy bóng dáng Khổ Bệnh gầy gò nhỏ bé dường như sắp chết, nhưng tiếng quát tháo như sấm dậy, từ trong viện sải bước đi ra.
Một Phật môn thánh địa, thiên hạ đại tông tốt đẹp, chân nhân ngoài cửa như vô lại, chân nhân trong cửa lại chẳng khác nào sơn tặc.
Sau lưng Khổ Bệnh là hòa thượng Tịnh Lễ sạch sẽ tuấn tú, bên cạnh hòa thượng Tịnh Lễ là một người đầu trọc, có lẽ chính là hòa thượng pháp hiệu Tịnh Hải đang đứng đầu cảnh giới Ngoại Lâu của Huyền Không tự.
Sư phụ hắn gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng hắn lại là một tên béo. To bằng ba Tịnh Lễ, mặt chất chồng mỡ, so với Trọng Huyền Bàn còn béo hơn vài phần.
"Chính là đồ đệ của ta!" Khổ Giác hai tay chống hông, đắc ý dương dương: "Thế nào?"
Khổ Bệnh trợn to mắt nhìn hắn một hồi: "Ngươi là ai? Huyền Không tự chúng ta có nhân vật này sao?"
Vị Hàng Long viện thủ tọa này, bất kể nói gì, đều như sấm sét, nổ đến người ta kinh hồn táng đảm.
"Sư thúc." Tịnh Lễ ở phía sau gọi khẩn khoản một tiếng.
Khổ Bệnh lại hừ một tiếng, nhưng quả nhiên bỏ qua chuyện này, xoay người đi vào trong: "Muốn đánh thì đánh cho chính quy, miễn cho một số người không biết trời cao đất dày, miễn cho một số người quên mất nguồn cội căn cơ!"
Ông tự mình hạ lệnh một tiếng: "Mở Hàng Long đài!"
Âm thanh như thiên lôi, khiến người ta chấn động tâm thần. Nếu là kẻ có tâm địa âm hiểm, khó tránh hồn phách ly tán.
Khổ Giác vô tâm vô phế móc móc lỗ tai, ung dung đi vào trong, còn không quên gọi Khương Vọng: "Đồ đệ ngoan theo ta! Sư phụ đã nói gì với ngươi? Một tên Hàng Long viện thủ tọa bé tí, dám không nể mặt sư phụ ngươi? Ngay cả Hàng Long đài cũng mở cho ngươi rồi! Ngươi có biết đây là quy cách gì không?"
Ông ghé sát vào tai Khương Vọng, lấy tay che miệng: "Lần mở trước còn là vì bọn lừa trọc núi Tu Di kia. Thế nào, biết địa vị của sư phụ ngươi rồi chứ?"
Khương Vọng chớp chớp mắt, chỉ thấy lão tăng mặt vàng này quả nhiên bất phàm.
Uy phong hạ mã mà Hàng Long viện thủ tọa bày ra, lại tùy tiện biến thành bậc thang của ông.
Như Trọng Huyền Bàn, Hứa Cao Ngạch chẳng hạn, da dày thì cũng dày đó, rốt cuộc còn quá trẻ, vẫn phải học hỏi mới được!
Một hàng người trong Hàng Long viện rộng lớn rẽ đông quặt tây, dọc đường tăng nhân đều hành lễ chú mục, ánh mắt hướng về phía Khương Vọng đủ loại tò mò.
Khổ Bệnh mở miệng, người bình thường muốn không nghe thấy cũng khó. Họ đương nhiên đều biết người này đến khiêu chiến hòa thượng Tịnh Hải, nhưng không ai lên tiếng bắt chuyện.
Chẳng bao lâu, mọi người đã đến trước một pho tượng Phật khổng lồ.
Nó lớn đến mức từ cổ trở lên, đều bao phủ trong mây mù trời cao. Chỉ có thể trong lúc sóng mây cuồn cuộn, lờ mờ nhìn thấy đường nét dung mạo của tượng Phật.
Nó ngồi xếp bằng, đài sen như một ngọn núi cao.
Một bàn tay Phật của nó đứng trước ngực bụng, một bàn tay Phật duỗi phẳng. Bàn tay Phật này, chính là Hàng Long đài!
Ngón cái, ngón giữa, ngón áp út, ngón út của bàn tay Phật dựng thẳng cong lại, chính là tường cao lan can của Hàng Long đài này. Chỉ có ngón trỏ duỗi thẳng, tạo thành lối vào Hàng Long đài .
Đoàn người bay người lên trên, mờ mịt khói mây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận