Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1889: Cờ trấn sơn hà (1)

Tử Cực Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ uy nghi tung bay trên đỉnh Kiếm Phong Sơn.
Sừng sững hơn cả núi cao, đã gần kề với trời xanh.
Lá cờ này từng tung bay trên Quan Hà đài, giờ đây lại phất phới ở giữa Hạ cảnh.
Nó ngưng tụ chiến công bất diệt của một đế quốc hùng mạnh trong dòng chảy thời gian, những huy hoàng không thể nào xóa nhòa kia.
Mới có được sắc tím chí tôn này, mới có vẻ cao quý huy hoàng như thế.
Trương đại kỳ này cắm xuống không chỉ đại biểu cho vinh quang của Tề quốc, mà còn phủ bóng bao trùm nơi này. Cung cấp sức mạnh quốc gia cho đế quốc Đại Tề.
Cờ trấn sơn hà!
Đại quân một đường tiến về phía đông, đã có được bước đứng vững đầu tiên.
Hàng quân trên núi cũng không bị ngược đãi, chỉ bị thu vũ khí đồng thời giam giữ ngay tại chỗ.
Đại quân mênh mông cuồn cuộn từ Kiếm Phong Sơn trở về, dùng tốc độ vô cùng thong dong tiến về phủ Tường Hữu.
Trọng Huyền Thắng quan sát tốc độ hành quân, nói với Khương Vọng rằng sau ba ngày, họ sẽ vừa vặn đến phủ Tường Hữu, không sớm một khắc, cũng không muộn một khắc.
Trục Phong quân đã tản ra ngay tại chỗ, chia làm chín quân, quét ngang toàn bộ phủ Phụng Tiết.
Lý Chính Ngôn dẫn đầu một quân, tới lui bốn cảnh, chuyên đối phó loại xương cứng khó gặm nhất.
Đối với Trục Phong quân mà nói, mục tiêu của cuộc chiến này không chỉ là công thành phá địch, mà còn là rèn luyện bản lĩnh.
Ngu Lễ Dương đào tẩu, Hoa Hồng Chiếu tử trận, Kiếm Phong Sơn thất thủ…Cuộc chiến tiếp theo ở phủ Phụng Tiết chắc chắn sẽ không có gì đáng nhắc tới.
Không thể phủ nhận Hạ quốc có nhiều chí sĩ, cho tới bây giờ không thiếu những kẻ sẵn sàng tử trận.
Hạ Tương Đế dù đã hy sinh, nhưng ý chí của lão vẫn còn, tinh thần kia vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến các thế hệ người nước Hạ sau này.
Tuy nhiên từ khi Kiếm Phong Sơn thất thủ, tinh thần chiến đấu của binh lính bên trong phủ Phụng Tiết đã sụp đổ.
Theo tin tức trạm gác báo về, trong phạm vi phủ Phụng Tiết đã có một lượng lớn quân dân Hạ quốc bỏ thành mà đi, chạy tán loạn khắp nơi.
Dưới loại tình huống này mà vẫn có thể giữ vững được thành trì, xem như là cứng cỏi hiếm có. Thế nhưng Trục Phong quân là đội quân cường đại hùng mạnh nhất thiên hạ, dưới sức ép tựa như núi đổ kia, trứng gà cho dù cứng cỏi đến mấy cũng vô dụng.
Đối với người từng diệt một nước trong mười ngày, danh tiếng lừng lẫy như Lý Chính Ngôn mà nói, thì chuyến này chỉ là thử mũi nhọn mà thôi. Sân khấu của lão sẽ ở ba ngày sau, khi đối đầu với Võ Vương Tự Kiêu của Đại Hạ, một mình trấn giữ phủ Tường Hữu nọ.
Trung quân lúc này lấy Xuân Tử quân làm tiền quân dẫn đầu.
Thu Sát quân chậm rãi theo sau, duy trì đội hình một cách lỏng lẻo nhất, đã bắt đầu tiến vào trạng thái nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Khí Huyết đan và Đạo Nguyên thạch xếp đặt thành giỏ được vận chuyển ra, phân phát cho các lộ, giúp bọn họ khôi phục bất cứ lúc nào.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Khương Vọng cũng tùy ý ngồi trên một chiếc xe quân nhu, đắm chìm trong thế giới tu hành của chính mình.
Tinh lâu thứ tư được chính thức dựng nên trước khi quân đội khởi hành, mặc dù có thể coi là hoàn hảo, nhưng vẫn cần phải có thêm chút thời gian làm quen.
Tinh lộ quán thông Thất tinh, xưa nay chưa từng có tiền lệ, vì không có kinh nghiệm của tiền nhân để học hỏi, cho nên hắn càng phải suy nghĩ nhiều hơn.
"Đang viết gì thế?"
Khi rời khỏi trạng thái tu hành, Trọng Huyền Thắng cũng chen vào đối diện chiếc xe quân nhu này, làm cho cả xa phu và thú cõng đều không khỏi hoảng sợ.
Tên mập mạp này ngược lại chẳng hề để ý, cầm trong tay một cây bút, đang ghi chép gì đó trên một cuốn sách nhỏ.
Khương Vọng có chút tò mò.
"Ghi công giúp đường huynh thân yêu của ta." Trọng Huyền Thắng cười ha hả nói.
Lúc này Trọng Huyền Tuân đang dẫn theo doanh tiên phong của y, cùng với Trục Phong quân quét ngang phủ Phụng Tiết.
Chỗ tốt của tiên phong chính là ở đây.
Có thể có tư thái tự do nhất, ở vào tình cảnh nguy hiểm nhất, cũng có thể lập được nhiều công huân nhất.
Còn như hắn và Trọng Huyền Thắng, mặc dù cũng không cần tĩnh dưỡng, nhưng chỉ có thể thành thật ở lại trong Thu Sát quân, chờ đợi ý chí của chủ soái.
Khương Vọng nổi lên hứng thú, tiến tới xem thử.
Chỉ thấy trên sách nhỏ chia thành hai cột, bên trái viết "Trọng Huyền Tuân", bên phải viết "Trọng Huyền Thắng".
Dưới tên Trọng Huyền Tuân ghi:
Phá hãm, trăm dặm.
Phá thành, hai.
"Hắn đã công phá hai tòa thành rồi?" Khương Vọng kinh ngạc hỏi.
Trọng Huyền Thắng liếc mắt: "Bây giờ ở phủ Phụng Tiết, phá thành nào là chuyện khó? Phái Trọng Huyền Tín đi cũng làm được như vậy."
Nói xong, gã lại viết thêm chữ "nhỏ" sau chữ "hai".
Tính công phá thành này là đại công cũng không thực tế, chỉ có thể tính là công nhỏ mà thôi.
Lại nhìn dưới tên Trọng Huyền Thắng, cũng có một dòng: Phá quan, Kiếm Phong Sơn.
Khương Vọng cười: "Cái này cũng có thể tính vào đại công của ngươi được hay sao?"
"Công phá Kiếm Phong Sơn, chúng ta có thể tính là hai phần trong mười vạn? Không đúng, tính cả giáp sĩ ba quân, cộng lại…."
Đùng!
Trọng Huyền Thắng đóng quyển sổ kia lại, chỉ nói: "Ai da, phiền phức thật đấy!"
Gã xoay người xuống xe, lấy đồ trong hộp trữ vật, tự mình đi thăm hỏi binh lính trong doanh trại. Gã là người xuất thân từ danh môn, tất nhiên tinh thông việc nuôi quân dụng binh.
Thập Tứ lặng lẽ đi theo sau, không biết đang suy nghĩ điều gì, bước chân có phần nặng nề.
"Đừng vội, đừng vội."
Trọng Huyền Thắng vội vàng quay lại, nắm lấy tay nàng: "Chiến tranh vẫn còn đang tiếp tục."

Kiếm Phong Sơn bị công hãm trong một ngày, không thể nghi ngờ chính là tin tức chấn động như núi lở!
Cho dù quân đội Hạ quốc ra sức phong tỏa tin tức, nhưng cả phủ Phụng Tiết có hai mươi ba thành, gần trăm vạn nhân khẩu, trong vòng một đêm, tin tức đã lan tràn khắp nơi, làm sao có thể phong tỏa được?
Huống hồ còn có hệ thống tình báo gián điệp của Tề quốc hỗ trợ.
Lòng người bàng hoàng!
Dùng bốn chữ này để mô tả bầu không khí trong Quý Ấp thành là vô cùng thích hợp.
Thiên gia vạn hộ, lòng như lửa đốt.
Đầu đường cuối ngõ, người qua lại hối hả.
Cả triều đình từ cao quý đến bình dân, không biết bao nhiêu người có thể an giấc?
Cảnh tượng quân Tề giáng lâm Quý Ấp thành ba mươi năm trước, có người đã quên, nhưng không thể không nhắc lại.
Thanh Loan điện.
Màn ngọc khổng lồ buông xuống, ngăn cách tòa đại điện mà Thái hậu chuyên dùng để xử lý chính sự thành hai nửa. Dĩ nhiên là không có một tên gọi chính thức nào, Đại Hạ chính thống vẫn nằm trong tay Hạ Tương Đế, nhưng tòa cung điện này đã vô tình trở thành nơi Thái hậu tự mình xử lý chính sự.
Sau rèm ngọc, Hạ Thái hậu ngồi dựa vào ghế phượng, lấy tay chống trán, đôi mắt đẹp khép hờ, như đang dưỡng thần.
Bên cạnh có một cung nữ đứng hầu đang trầm bổng du dương đọc tấu chương.
Nghe đến những chỗ then chốt, bà liền mở miệng nói vài lời. Bên cạnh còn có một án thư, trước án thư là một cung nữ chấp bút đang ngồi, nghe được khẩu dụ sẽ nhanh chóng ghi chép lại.
Nhiều năm xử lý chính sự, bà cũng đã có thể thành thạo như tiên đế, hiểu rõ những lời che che đậy đậy của triều thần, những tư tâm nhỏ nhoi ẩn giấu trong lòng họ. Bà chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu bảy tám phần, tuy không cần nói ra, nhưng mỗi khi bà lên tiếng, tất sẽ đánh trúng chỗ yếu hại.
Từng cái từng cái chính sự được xử lý, như nước chảy mây trôi.
Đại Hạ tích lũy thực lực quốc gia ba mươi hai năm, vẫn để cho bà ta cảm nhận được lực lượng.
Tương lai còn rất dài, bà nghĩ...
Một tên tiểu thái giám bước vào, quỳ xuống bên ngoài màn châu: "Dân Vương điện hạ đến."
"Truyền." Hạ Thái hậu chỉ nói như vậy.
Cung nữ đọc tấu chương lập tức ngậm miệng, cung nữ ghi chép ý chỉ cũng ngừng bút.
Nhưng tất cả đều không kìm được liếc mắt nhìn ra bên ngoài rèm châu.
Không lâu sau, truyền kỳ của Thần Võ niên đại, Dân Vương Ngu Lễ Dương đã đi ngược ánh sáng, bước vào bên trong đại điện.
"Bái kiến Thái hậu điện hạ." Y cúi đầu hành lễ, ngữ khí trầm ấm.
Vô luận là phong thái dáng vẻ, quyền thế địa vị, thậm chí cả thực lực cá nhân, y đều là nhân vật đứng đầu Đại Hạ.
Không trách có thể khiến người ta không thể rời mắt.
"Dân Vương mời ngồi." Giọng nói của Hạ Thái hậu từ sau bức rèm che truyền đến.
Trước rèm châu, ở chính giữa đại điện có bày một chiếc ghế dựa bằng gỗ đàn hương quý giá.
Ngu Lễ Dương nhanh chân bước tới, sau đó chậm rãi ngồi xuống, cách rèm châu đối thoại với Thái hậu đương triều.
"Kiếm Phong Sơn bị công hãm trong vòng một ngày, là tội của bổn vương." Y nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận