Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2107: Vạn dặm làm trục ngang, vạn năm làm trục dọc (2)

Khương Vọng nói:
“Phải xem tình hình thế nào đã. Luận bàn là để nghiệm chứng đạo đồ, chứ không phải để so dũng khí. Tốt nhất là đôi bên đều nguyện ý, như vậy không tổn thương tình cảm, chỉ bàn đến việc tu hành.”
Đồ Hỗ nở nụ cười, chợt hỏi:
“Ngươi thấy Trần Toán thế nào?”
Khương Vọng hơi ngẫm nghĩ, chỉ nói:
“Cũng không đặc biệt gì, không quen lắm.”
“Ta đổi lại câu hỏi.”
Đồ Hỗ nói:
“Ngươi thấy Cảnh quốc thế nào?”
Lễ quan Mục quốc hỏi sứ thần Tề quốc, có ý kiến gì đối với Cảnh quốc.
Sứ thần Tề quốc sẽ thấy thế nào?
Khương mỗ hắn hôm nay chỉ tới để nói tiếng cảm ơn… Lập tức nhếch nhếch khóe miệng:
“Tại hạ không thấy gì cả.”
Đồ Hỗ ồ một tiếng:
“Không có mắt nhìn.”
“Ý vãn bối là, vãn bối tài sơ học thiển, thật sự cảm thấy mình chưa có tư cách đánh giá một quốc gia cổ xưa như vậy.”
Đồ Hỗ nói:
“Xem ra Võ An hầu cũng cảm thấy Cảnh quốc cổ hủ.”
Khương Vọng mở to hai mắt:
“Ta thật sự không nói như vậy.”
“Giận mà không dám nói, ta hiểu. Người Cảnh quốc quá bá đạo đi!”
“Ngài nếu muốn nói chuyện như thế này, vãn bối chỉ đành cáo lui.”
Đồ Hỗ cười ha ha, ngừng cười, rồi nhìn Khương Vọng nói:
“Không nói giỡn với ngươi nữa, nói chút chuyện chính sự, người đời đều biết, trên người Võ An hầu Tề quốc mang truyền thừa Tiên cung, tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân độc nhất vô nhị. Ta lại hỏi ngươi, ngươi có biết Cửu đại tiên cung đã từng là tồn tại thế nào không?"
Trong lòng Khương Vọng khẽ động. Hai chữ máu đỏ “đạo tặc” trên bia Ký Thần ở Vân Đỉnh Tiên cung đã bị lau đi, dường như lại xuất hiện ở trước mắt. Nhưng hắn hầu như chưa bao giờ nhớ lại bức tranh kia, cũng chưa bao giờ chủ động tìm tòi nghiên cứu bí ẩn phía sau. Bởi vì hắn biết, nhân quả liên quan đến sự tồn vong của tiên cung, hắn căn bản không thể gánh vác nổi. Hôm nay tới Quảng Văn Gia Tà Vô điện, nói cảm ơn Đồ Hỗ chỉ là chuyện nhẹ nhàng lướt qua. Trong lúc nói chuyện phiếm, từ chuông Quảng Văn nói tới Khô Vinh viện, từ biên hoang nói tới Ma Tổ, lại từ đạo môn nói tới tiên cung… không thể phủ nhận, mỗi một việc đều là những việc hắn rất tò mò. Mà Đồ Hỗ giống như muốn giải đáp đáp án của những vấn đề kia cho hắn. Đây thật sự chỉ là nói chuyện phiếm sao? Khương Vọng lắc đầu:
“Lịch sử hiện thế ta còn chưa hiểu rõ lắm, chó nói chi đến những bí văn thời đại cận cổ. Thật ra ta cũng không quan tâm lắm, làm người nên chú trọng chuyện trước mắt. Chuyện quá xa xưa, ta tạm thời còn chưa quan tâm đến.”
Đồ Hỗ giống nghe không hiểu lời né tránh của hắn, chỉ nói:
“Nếu như ta cho ngươi biết, Cửu đại tiên cung bị hủy diệt, có liên quan đến đạo môn, thậm chí là do chính một tay đạo môn gây nên thì sao?”
Khương Vọng thầm chấn động. Bên trong Ngũ Phủ hải, phế tích Vân Đỉnh Tiên cung, cũng như có lôi đình cuồng nộ. Hai tôn lực sĩ tiên cung đang cần cù chăm chỉ tu bổ kiến trúc, không thể khiến nơi này ngăn nắp như cũ, nhưng những viên gạch vỡ ngói vụn kia đã sạch sẽ hơn rất nhiều. Kể từ lúc tứ hải thông suốt, Vân Đỉnh Tiên cung cho người khác cảm giác… không hề trầm mặc như trước nữa. Hoặc là nói kể từ khi Bạch Vân đồng tử có bầu bạn, ngày ngày chỉ huy hai tôn lực sĩ này đông bôn tây tẩu, khiến cho một nơi đã tịch mịch không biết bao nhiêu năm như nơi này, cũng có một thứ gọi là “sức sống”. Ngay lúc này, trong Vân Tiêu các, Bạch Vân đồng tử đang ngủ ngon vùng vẫy như con cá chép, nhưng không thể lật người. Gã quay tại chỗ một vòng, sau đó chống hai tay, đứng dậy. Đạp trên một đám mây nhỏ, bay lên nóc Vân Tiêu các. Hai mắt trợn tròn, hai tai dựng thẳng, cảm thấy vô cùng hứng thú với bí mật tiếp theo. Dù sao Bạch Vân tiểu tiên đồng gã, cũng gánh vác trách nhiệm vĩ đại phục hưng tiên cung. Tiên chủ hoàn toàn không cần lo lắng, gã có thể không cần vất vả - làm gì đó quá cực khổ, nhưng thời gian vểnh tai nghe ngóng hóng chuyện, thì vẫn luôn muốn.
Khác với Bạch Vân đồng tử, Khương Vọng lại chẳng muốn tra cứu gì cả. Hoặc là nói, chẳng muốn biết bất kỳ đáp án gì từ Đồ Hỗ. Hắn ý thức được Đồ Hỗ luôn nói cho hắn câu chuyện, luôn luôn muốn truyền đạt cho hắn gì đó. Mặc dù biểu hiện của đối phương rất tự nhiên, giống như một trưởng giả uyên bác nhiệt tình, ở trước mặt người trẻ tuổi thể hiện tích lũy phong phú của mình, nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi vị phiền phức. Trên người hắn, phiền phức đã đủ nhiều rồi, hiện tại chỉ muốn kính trọng nhưng cách xa. Cửu đại tiên cung hủy diệt liên quan đến đạo môn, tin tức này dĩ nhiên rất có sức nặng, nhưng cũng không lạ thường. Đạo môn hôm nay, vẫn là tông phái mạnh nhất hiện thế, có lực ảnh hưởng lớn nhất, mọi người tu hành đều thừa nhận nó là dòng chính của việc tu hành. Nó vẫn đang được sử dụng để bản thân tu hành. Mà vị trí thời đại của Cửu đại tiên cung, đã từng được xưng là “cửu đại tiên cung hoành thế”, hoành qua gì thế? Áp chế người nào? Càng đừng nói đến sự khác biệt giữa hệ thống tiên thuật và hệ thống đạo thuật. Giữa chúng sao có thể không có mâu thuẫn? Khương Vọng hoàn toàn có thể hiểu chuyện này, cũng cảm thấy lời Đồ Hỗ nói có thể tin. Nhưng hắn không có bất kỳ suy nghĩ nào. Chẳng lẽ hắn còn có thể từ bỏ đạo môn sao? Khương Mộng Hùng không làm được, Tề thiên tử cũng không thể, hắn có bao nhiêu cái đầu chứ? “Thời đại của cửu đại tiên cung đã qua rất lâu rồi.”
Khương Vọng cân nhắc tìm từ nói:
“Ta quả thực học được một số thứ, cảm thấy rất hữu dụng. Chỉ là cũng không cảm thấy nó thích hợp với hiện thế, liên quan đến con đường tu hành gì đó, thời gian rồi sẽ cho ra đáp án. Mà ở trên con đường này, ta chỉ là một đứa nhỏ bi bô tập nói mà thôi ..."
Đồ Hỗ cười cắt ngang lời hắn:
“Lúc nãy ta không hề yêu cầu ngươi báo thù cho tiên cung, ngươi vội vã khiêm nhường như vậy làm gì?”
“Nhưng mà…”
Vị chủ trì Mẫn Hợp miếu này lại đổi giọng:
“Ngươi cần phải biết một chút, hoặc là ngươi từ bỏ truyền thừa tiên cung, hoặc là sẽ có một ngày, ngươi có thể cảm nhận được áp lực của đạo môn. Bọn họ có thể xem ngươi là cái gai trong mắt, không rút ra, sẽ không bỏ qua!”
“Đồ đại nhân đã quên? Áp lực của đạo môn, ta đã sớm chịu qua rồi.”
“Cảnh quốc là đạo môn sao?”
Đồ Hỗ nhìn hắn, đáy mắt thâm trầm:
“Võ An hầu, ta không thể không nói, sự hiểu biết của ngươi về chính trị, cùng với thân phận của ngươi, không hề tương xứng.”
“Ngài nói không sai, về mặt chính trị, ta quả thực hồ đồ.”
Khương Vọng không chút do dự cười cười:
“Nhưng vốn không đến nỗi bởi vì ta học tiên thuật, mà đạo môn phải đuổi tận giết tuyệt ta chứ? Thiên hạ nào có đạo lý như vậy.”
“Thế giới này đã lâu không hề nói đạo lý.”
Đồ Hỗ buông tay ra:
“Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút, cũng không có ý gì khác… đã không còn sớm, ta nên đi minh tưởng rồi. Đa tạ ngươi đến thăm, giúp ta có nửa ngày vui vẻ.”
Đối phương cứ vậy xuề xòa kết thúc cuộc trò chuyện, chỉ nói sơ qua về vấn đề đạo môn, chuyện này ngược lại khiến Khương Vọng có chút ngạc nhiên. Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, chân lại không chậm chút nào. Đã bàn đến áp lực đạo môn rồi, nếu nói tiếp nữa, có phải là muốn nói đến mâu thuẫn giữa hai nước Tề Cảnh hay không? Nên cứng người đứng dậy cáo từ. Lần này Đồ Hỗ không tiễn hắn, bởi vì quả thật đã đến thời gian kim miện tế tư minh tưởng rồi. Một mình đi xuyên qua chính viện, lúc đi ngang qua chuông Quảng Văn, Khương Vọng không nhịn được nhìn thoáng qua nó, nhưng thật ra vẫn chưa nhìn ra điểm gì kì dị. Phù điêu trên mặt chuông mặc dù rất sống động, vị thần sử Mẫn Cáp Nhĩ trong truyền thuyết kia đang cưỡi trên một con trâu trắng, tay niết pháp ấn, nhìn về phương xa, lại giống như nhìn tới đây. Khương Vọng rời mắt đi.
Sau khi trở về từ Quảng Văn Gia Tà Vô điện, Khương hầu gia đóng cửa không ra, chuyên tâm điều chỉnh trạng thái. Không quan tâm đến Khô Vinh viện, Cửu đại tiên cung, một lòng một dạ chuẩn bị chiến đấu. Dù sao thì ngày mốt chính là lúc so tài với Đấu Chiêu, hắn không thể tuỳ ý như lúc nghênh chiến với Chung Ly Viêm được.
Tinh, khí, thần phải ở trong trạng thái viên mãn nhất, một chút nội thương trên người cũng không thể lưu lại. Ngay cả mấy lần tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc tối ưu đạo thuật, ngay cả một cuộc chiến ở Luận Kiếm đài cũng không tham gia. Bởi vì hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái quyết đấu với Đấu Chiêu, không muốn bị phong cách chiến đấu của những người khác quấy nhiễu. Mỗi một chi tiết lúc giao đấu với Đấu Chiêu ở trong Sơn Hải Cảnh, từng cuộc chiến của Đấu Chiêu trên đài Quan Hà, đều thông qua Như Mộng Lệnh, tái diễn nhiều lần. Trận chiến này nói là luận bàn, nhưng lại được ước hẹn từ trước khi bọn hắn Thần Lâm, càng giống như một lần nghiệm chứng con đường của chính mình hơn. Đều là những tuyệt thế thiên kiêu, ở trong Sơn Hải Cảnh đã từng giao chiến, cũng đã từng hợp tác. Đôi bên đều có nuối tiếc. Bây giờ sau khi vượt qua khoảng cách người và trời nhìn lại, là ta? Hay không phải là ta? Vương Đình chí cao cả ngày phồn hoa ồn ào náo động. Sứ thần các nước cũng đều có mục đích giao lưu. Vạn dặm làm trục ngang, vạn năm làm trục dọc.
Đại nhân vật tĩnh tọa trước bàn cờ, thong dong bện bố cục khác nhau. Mà thân ở trong đó, ai có thể tránh thoát, người nào có thể đứng ngoài? Hiện tại, ở trong mạch nước ngầm trong hùng ưng thành này, có lẽ chỉ có Khương Vọng và Đấu Chiêu là đơn thuần nhất.
Đều là sứ thần bá chủ quốc, cùng là đại diện của thiên hạ cường quốc, Khương Vọng chẳng có nhiệm vụ gì, mà Đấu Chiêu là chẳng quan tâm đến nhiệm vụ gì. Chờ một trận chiến. Ngày 24 tháng 6 đến rất nhanh, nháy mắt đã tới. Sáng sớm hôm đó, Đấu Chiêu sai người đưa tới một phong thư. Chỉ có chín chữ, thư viết… “Giữa trưa, đấu trường Thương Lang, Thanh Nha đài.”
Địa điểm, thậm chí là võ đài cũng giống y như trận chiến với Chung Ly Viêm lúc trước. Ngoại trừ thời gian và địa điểm quyết đấu, không có lời dư thừa nào nữa. Nhưng thái độ ngông cuồng của Đấu Chiêu, đã hiển thị rõ. Ta vốn là người ngông cuồng, cần gì phải nói lời ngông cuồng? Y muốn ở nơi Khương Vọng chiến thắng Chung Ly Viêm, để người Sở quốc thắng lại một trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận