Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3030: Biết danh chín loại (2)

Bờ đê dài suốt trăm ngàn năm qua vô số lần củng cố, trong nháy mắt bị nhấn chìm! Nước sông gào thét, càn quét khắp nơi!
Trong tửu lầu Nghĩa Ninh thành Lý quốc, cột sống của Cách Phỉ cũng trông như bị sụp xuống một đoạn, hai cánh tay buông lỏng, quyển sơn hải dị thú chí vừa dầy vừa nặng rớt xuống đất, phát ra âm thanh rất to.
"A!"
Hắn lảo đảo chạy ra cửa, mắt đầy huyết lệ, trông như bị điên, dang hai cánh tay, ở trên đường cái hô to:
"Thế gian phượng hoàng có chín loại!"
Hắn không biết vì sao mình lại kêu lên như vậy, không biết tại sao mình lại thấy bi thương, hắn chỉ là bất chợt mất đi tất cả dũng khí, bỗng nhiên bị dập tắt tất cả hy vọng.
Ùng ùng!
Tiếng sấm phá vỡ mây đen.
Bầu trời bỗng nhiên hạ xuống mưa to.
Người đi trên đường rối rít tránh sang hai bên.
Cách Phỉ trong cơn mưa to quỳ xuống, như con dã thú bị thương, gần như là gào lên:
"Viết phượng! Viết uyên! Viết loan! Viết nhạc trạc! Viết hồng hộc! Viết Phỉ Tước! Viết Già Huyền! Viết Không Uyên! Viết Luyện Hồng!"
Một Động Chân, mà đến hôm nay mới nhìn rõ chân tướng thế gian.
Thật sự hoang đường!
Phạm Vô Thuật đứng dưới mái hiên của tửu lầu đích, cách màn mưa to đột nhiên đổ xuống, nhìn cái vị "Cách Chân Nhân" ở phía xa. Hắn cảm thấy người này thật vô cùng đáng thương. Mặc dù so với Lý quốc lúc này, vị Chân Nhân này vô cùng mạnh mẽ, to lớn.
"Nhìn kìa ! cái gì thế? !"
Trên đường đâu đâu cũng vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
Và không chỉ ở trên đường!
Cả Nghĩa Ninh thành, ở đâu cũng có tiếng kinh hô tương tự.
Phạm Vô Thuật không nhịn được đi vào màn mưa, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ngay lúc hắn ngẩng đầu, mưa tạnh.
Mây đen tản đi, hoa quang vạn trượng.
Bầu trời xanh ngắt như biển, hoa quang màu xanh da trời lưu chuyển, như sóng biển dập dờn khi có gió. Ở cuối biển mây xanh thẳm vô tận ấy, xuất hiện một vật vừa đẹp vừa cường đại ! một con phượng hoàng màu xanh da trời, đôi mắt long lanh trong veo như đá quý, bộ lông tựa lam hồng. Khi nó giương cánh, nó liền trở thành một bầu trời mới.
Thiên hoàng Không Uyên, một trong chín loại phượng hoàng!
Cách Phỉ toàn thân ướp nhẹp đang quỳ mọp trên đường, ngẩng đầu lên giữa âm thanh kêu la, đôi mắt bị huyết lệ làm cho mơ hồ, nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo... cũng bị sự xinh đẹp này làm sửng sốt, cũng kinh hãi vì sự tồn tại của nó.
Là cái vị ở Sơn Hải Cảnh, hay là con khác nữa?
Trong lúc mọi người còn đang ngẩn ra, một bóng người cường đại xuất hiện ở một góc tường thành Nghĩa Ninh thành. Người này vừa xuất hiện, cả thế giới đều trầm xuống.
Và không chỉ một người này!
Lúc này, ở Lý quốc, chỉ trong chớp mắt, đã có không biết bao nhiêu con mắt dòm vào, hoặc sáng hoặc tối không biết bao nhiêu bóng người phủ xuống. Và tất cả những điều này, đều không phải vì Lý quốc!
Lý quốc không phải điểm chính, Cách Phỉ cũng không phải điểm chính, chỉ là bức tranh vĩ đại trùng hợp được mở ra ở nơi này, vào lúc này !
Một kỳ quan của thiên hạ.
Mặt đất ướt đẫm nước mưa như trở thành một mặt gương, nhưng nó không hề phản chiếu bầu trời rực rỡ, mà là nguyên hải sâu thẳm vô tận, kéo dài vô bờ trong truyền thuyết kia.
Bộp, tiếng ủng đạp xuống vũng nước. Vị khách xa lạ mạo muội đến thăm, không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng gì đến Lý quốc. Trên thực tế, với năng lực của giới cao tầng Lý quốc, họ cũng chỉ nhìn thấy bức họa trên bầu trời, chứ không nhìn thấy được ở bên dưới bức họa đang xảy ra điều gì.
Cách Phỉ là mối nguy hiểm to lớn nhất mà họ nhận biết được, song mối nguy hiểm ấy lúc này đã được Bắc Đạo Tổng Quản Phạm Vô Thuật "giải quyết". .
Chiếc ủng đạp xuống vũng nước, nước đục sóng sánh rung động.
Trong tối tăm cũng xuất hiện gợn sóng.
Sau đó, trong tầm mắt của mọi người, như mặt trời mọc lên từ đường chân trời, mặt đất bằng dâng lên một vầng ánh sáng màu đen. Trong vầng ánh sáng ấy, xuất hiện một con phượng hoàng màu đen, lông bóng mượt sáng long lanh!
Nói chính xác, là bóng ngược của phượng hoàng từ trong "U hải" chui ra.
Còn bản thân phượng hoàng, là từ trong lòng đất bay thẳng lên trời cao, nhưng trên người không hề có một hạt đất, không hề làm vỡ một miếng gạch nào. Nó vô cùng tinh khiết, một tác phẩm đẹp đến mức có tưởng tượng đến mấy cũng khó mà khắc ra được.
Thi hoàng Già Huyền, một trong chín loại phượng hoàng!
Không Uyên và Già Huyền cùng bay trên bầu trời, hoa quang màu xanh da trời và màu u quang nuốt chửng ánh sáng phân tách rất rõ ràng, một đôi địch thủ cũ lại không hề chém giết lẫn nhau, mà sống chung một cách ôn hòa lạ thường.
Vẫn còn chưa hết.
Triều đình Lý quốc rất ỷ vào Nho gia, dân chúng thì sùng Phật, hoàng thất các đời xuất gia không hề ít, trong nước có rất nhiều chùa.
Lúc này, tất cả các chùa đều vang rền tiếng chuông, tiếng chuông liên miên hội thành tiếng vang vô cùng to lớn, âm thanh này thần thánh, như thượng đế đang tuyên cáo vĩnh hằng.
Nó đại diện cho sự thành kính tín ngưỡng cao nhất, sức mạnh vũ lực không thể sánh bằng.
Núi rung sóng dậy, làm người ta không tự chủ được, muốn quỳ xuống lạy.
Trong sự thành kính và thần thánh ấy, một con phượng hoàng màu xanh ngọc bừng bừng sức sống ra đời!
Con phượng hoàng này nhảy một cái phóng lên trời, sức sống cuồn cuộn mãnh liệt như sóng trào quét qua núi sông Lý quốc. Cái đất nước bé tí như hòn sỏi trên bản đồ hiện thế lúc này cây cối xum xuê, hoa cỏ phồn thịnh. Người bệnh hết bệnh, người yếu khỏe lại. Vạn tượng đổi mới! người có thiên phú xuất hiện không đếm xuể.
Con phượng hoàng với huy quang màu xanh ngọc bồng bềnh cuộn trào như sóng kia, là đại diện cho sức sống vĩnh hằng, đại diện cho sức mạnh bất hủ, là một loại truyền thuyết bất diệt.
Trong chín loại phượng hoàng, nó là... Thần hoàng Phỉ Tước!
Boong!
Trong bầu không khí thần thánh trang nghiêm này, lại vang lên một tiếng chuông cổ xa xưa. Tiếng vang của nó kéo dài thật dài, là một dạng cung kính thần thánh khác.
Đi kèm theo nó, là tiếng niệm phật hiệu từ bi !
"Nam vô... Di Lặc tôn phật!"
Một hòa thượng ngũ quan trong sáng, chân mày bị đứt ngang, mặc áo đen, đi giày tăng, hai tay chắp trước ngực, miệng niệm:
"Nhận ân Hoàng Duy Chân điểm đạo, nay tới báo ân. Tu Di sơn Chiếu Ngộ, ở đây hộ đạo cho Hoàng Duy Chân. Ai ngăn trở, chính là bổ báng Phật ta!"
Chân Quân Tu Di sơn Chiếu Ngộ thiền sư, mang tới Tri Văn chung, đến Lý quốc Nghĩa Ninh thành, để hộ đạo cho Hoàng Duy Chân!
Hộ đạo cho Hoàng Duy Chân?
Cách Phỉ đang quỳ dưới đất, cả tâm lẫn thân cứng ngắc.
Ý là Hoàng Duy Chân sắp về tới rồi?
Vào hôm nay?
Ở chỗ này?
Hình như mình đang gặp huyễn mộng! Đang khi không lại bị hoang tưởng!
Cách Phỉ nghiến muốn vỡ răng, bẻ gãy một ngón tay của mình! Sự đau đớn kịch liệt này không đủ giúp hắn thức tỉnh khỏi cơn ảo tưởng. Sự việc đang xảy ra trước mặt vẫn tiếp tục diễn ra.
"A, hu hu hu hu..."
Hắn đưa bàn tay đẫm máu lên che mắt lại, như con thú con mất mẹ, bị lạc ngoài đường, bi thương khóc òa.
Hu hu hu...
Hu hu hu...
Đây là tiếng khóc, cũng là tiếng gió.
Làn gió không đâu không có, thổi khắp tòa thành này, quốc gia này.
Nó không làm hại một ai, nhưng ai cũng cảm thấy bi thương.
Người sống nhớ người chết, đã không còn gặp nữa.
Loáng thoáng cố nhân đến, mấy lần trong mộng hồn!
Cả thành Nghĩa Ninh nhất thời khắp nơi đều vang tiếng khóc, có quá nhiều người bị dẫn động bi thương.
Sự bi thương tràn khắp Lý quốc, lan đến nam vực, với một tốc độ không ai tưởng tượng nổi cũng như không kịp ngăn cản, nhanh chóng lan rộng, chỉ trong nháy mắt, vô cùng đột ngột.
Thiên hạ không còn tiếng người, chỉ toàn tiếng quỷ khóc.
Giữa tiếng quỷ khóc, một con phượng hoàng màu cam sáng chói rực rỡ, vạch một đường quỹ tích lưu loát đẹp đẽ, bay vọt lên không trung.
Từ trong cực buồn sinh ra cực vui.
Này là Quỷ Hoàng Luyện Hồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận