Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 574: Bao nhiêu chuyện, đợi từ đầu

Khương Vọng câu trước là thời đại Thần đạo hưng thịnh, câu sau lại thêm kiến thức hạn hẹp, làm Hướng Tiền ngây người sửng sốt, cảm thấy mình đúng là kiến thức hạn hẹp.
Chẳng qua gã cũng chẳng xấu hổ. Thiếu kiến thức thì thiếu kiến thức, kém người ta thì cứ kém đi, làm phế vật rất thoải mái.
Hướng Tiền dửng dưng khiến cho người ta chẳng còn hứng thú giễu cợt tiếp.
Khương Vọng không hài lòng gõ gõ tay vịn: "Tiểu Tiểu, ngươi đi làm việc trước đi, trở về ta sẽ xử lý tiểu chu thiên cho ngươi."
Mặc dù Khương Yểm đã đưa ra cách giải quyết, cũng tặng thêm bí thuật, nhưng Khương Vọng vẫn chưa tự mình kiểm chứng nên sẽ không áp dụng cho Tiểu Tiểu. Dù sao chuyện có liên quan đến thần hồn của Độc Cô Tiểu, hắn vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tiểu Tiểu đáp lời rời đi.
Khương Vọng nhìn Hướng Tiền, không... vui đùa nữa nói: "Lúc ta đi Lâm Truy, ngươi nói nhân vật chính trong chuyện xưa đã đến thời khắc tuyệt vọng. Ta để cho ngươi ở lại Thanh Dương trấn rửa mắt mà xem.
Bây giờ Trọng Huyền Thắng đã thoát khỏi tình cảnh chẳng ai để ý, Trọng Huyền Tuân đã hoàn toàn trở thành người cô độc. Thế lực trong tay y đã hoàn toàn bị diệt trừ, Vương Di Ngô cũng đã bị ta tự tay đánh bại, trong ba năm không thể bước chân vào Lâm Truy.
Lúc chúng ta rời khỏi Thanh Dương trấn, ngươi có tưởng tượng đến kết quả này không?"
Hướng Tiền trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Các ngươi rất giỏi."
"Ngươi biết ta không nói những chuyện này ra để khoe khoang."
Khương Vọng tràn đầy thành khẩn nói: "So với lúc ta rời đi, tu vi hiện tại của ngươi không có bất kỳ biến hóa nào. Truyền thừa mà ngươi nhận được, thiên phú của ngươi, không nên chỉ như thế này. Ta không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của ngươi, cũng không đủ tư cách quyết định nhân sinh của ngươi. Nhưng là bằng hữu của ngươi, ta muốn hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn tiếp tục như thế này sao? Vĩnh viễn như thế này?"
Vẻ mặt Hướng Tiền hơi mất tự nhiên, gã ngáp một cái để che giấu: "Như vậy không phải rất tốt sao?"
"Ngay cả Trương Hải cũng mơ ước luyện được tuyệt thế thần đan, một bước lên trời. Mặc dù con đường mà hắn chọn vô vọng, nhưng ít nhất hắn vẫn còn một chút hy vọng. Còn ngươi thì sao? Trong lòng ngươi không hề có điều gì cháy bỏng muốn đạt được sao?"
"Ta rất cháy bỏng, cũng rất nỗ lực rồi." Hướng Tiền đáp cho có lệ: "Cách mấy ngày sẽ điều tức một lúc. Ta không phá được mông muội thì có biện pháp gì chứ?"
"Ta đã từng chứng kiến tài năng của ngươi. Sức mạnh của Sương Mù Mông Muội có thể ngăn được Duy Ngã Kiếm Đạo của ngươi sao?" Khương Vọng nói: "Hướng Tiền, ngươi căn bản không phải vì Sương Mù Mông Muội, mà vì đạo tâm ngươi đã dao động."
Hướng Tiền nhắm mắt lại, cả người ngã về phía sau: "Ngươi không hiểu được loại tuyệt vọng này, ngươi không giống ta, tự mình trải qua tất cả những chuyện kia. Khương Vọng, ta rất ngưỡng mộ ngươi, nhưng chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi."
Tâm trạng gã tiêu điều, cả người hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu. Lúc đó, vì bảo vệ Thanh Dương trấn mà hiển lộ một chút thực lực, dường như chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Sự tuyệt vọng trong lòng y, vĩnh viễn không thể nào biến mất.
Khương Vọng im lặng một lúc lâu, mới nói: "Ngươi sắp xếp một chút, ngày mai đi cùng ta. Làm một chuyến du hành."
Có lẽ đã phát hiện được tâm trạng của Khương Vọng, Hướng Tiền lúc này không lười biếng nữa, hỏi: "Đi đâu?"
"Đi đến một nơi đã lâu không có người." Khương Vọng nói.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Hướng Tiền vẫn ngồi trên ghế, nhưng đã mở mắt, nhìn theo bóng lưng Khương Vọng.
Trong mắt gã, dáng người thiếu niên đã cao lớn hơn, sống lưng thẳng tắp rời đi, không hề khác với những lần xoay người rời đi lúc trước.
Nhưng lần này, Hướng Tiền lại cảm nhận được một loại cô độc.
Ta cũng đã phiêu dạt rất lâu rồi.
Khương Vọng ra khỏi sảnh chính, đi về sương phòng mà Doãn Quan đang ẩn thân. Lúc này trong viện chỉ còn một mình Hướng Tiền, ngược lại không cần cố ý che giấu nữa.
Đi tới trước cửa, hắn đã thu lại tâm tình, đưa tay lên gõ cửa.
Soạt soạt soạt.
Doãn Quan không lên tiếng, nhưng cửa đã không tiếng động tự mở ra.
"Ta có mấy lời muốn nói với Doãn Quan, cần giữ bí mật." Khương Vọng nói trong Thông Thiên cung.
Nói xong, cũng không chờ Khương Yểm phản ứng, trực tiếp mở rộng thần hồn Hoa Hải, vây Minh Chúc vào trong.
Lúc này Doãn Quan đã cởi Nặc Y xuống, đang ngồi một mình trong góc tường. Có lẽ đang suy nghĩ gì đó, chân mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra, thấy Khương Vọng đi vào, cũng chỉ quăng đến ánh mắt dò hỏi.
"Ta có chuyện hỏi ngươi." Khương Vọng vào thẳng vấn đề, trực tiếp nói lại tình huống của Độc Cô Tiểu với y: "Tình huống như vậy, ngươi cảm thấy có biện pháp nào giải quyết không?"
Doãn Quan suy nghĩ một chút, nói: "Đợi đến khi nàng mở được Thiên Địa Môn, sẽ không còn vấn đề nữa. Người ta ai rồi cũng sẽ trưởng thành, phần lớn sẽ không thể kiên định đi theo con đường ban đầu nữa, có thể xác định nội tâm của chính mình lúc bắt đầu tu hành cũng chẳng có mấy người."
"Chỉ sợ là nàng không thể mở ra Thiên Địa Môn, tiểu chu thiên như vậy dù sao cũng thiếu sức mạnh..."
"Tiểu chu thiên của nàng không hề yếu ớt. Tình cảm là một loại sức mạnh vô cùng vĩ đại, sùng bái chính là một loại tình cảm." Doãn Quan lắc đầu nói: "Yếu ớt chính là ngươi, lúc ngươi được người ta thờ phụng, ngươi không đủ sức mạnh để tạo nên một tiểu chu thiên cường đại."
Khương Vọng cũng không ngại loại "phê bình" này, bởi vì điều Doãn Quan nói vô cùng đúng.
Hắn hỏi: "Vậy có cách gì để giải quyết không?"
"Có lẽ học chú thuật với ta, có thể khiến cho nàng đạt đến sức mạnh tình cảm. Từ con đường của chính mình, tăng thêm sức mạnh cho tiểu chu thiên." Doãn Quan lạnh nhạt nói ra cách giải quyết.
Nhưng y lại dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: "Nhưng ta sẽ không dạy cho nàng."
Quả nhiên, có một số vấn đề không thể giảo quyết là vì mình chưa đủ mạnh, chưa đủ tầm nhìn. Khương Yểm và Doãn Quan có thể dễ dàng nhìn thấu bản chất của vấn đề, hơn nữa còn có năng lực tìm được cách giải quyết.
Chỉ tiếc Doãn Quan không chịu giúp đỡ.
Khương Vọng không hỏi lý do, cũng không hỏi Doãn Quan cần điều kiện gì thì mới đổi ý.
Bởi vì người như Doãn Quan, làm gì cũng có lý do của mình, không dễ thay đổi vì bất kỳ ai. Mà cái giá Doãn Quan muốn, hắn chưa chắc đã trả nồi.
"Ta có một bộ bí pháp, ngươi xem giúp ta một chút xem có vấn đề gì không?" Khương Vọng nói sang chuyện khác.
Khương Vọng lấy bí pháp ra, cho thấy hắn đã có biện pháp giải quyết, chỉ là chưa hoàn toàn nắm chắc. Đối với thực lực của hắn thì chuyện này rất khó tưởng tượng nổi.
Doãn Quan rõ ràng đã bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, mặc dù giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
Y nói: "Được."
Khương Vọng nhìn quanh một chút, không thấy có giấy bút, cũng không muốn đến thư phòng lấy. Trực tiếp dùng tay làm bút, dùng lửa làm mực, viết bí pháp mà Khương Yểm đưa lên trên không trung.
Chữ lửa thiêu đốt trong không trung, từng chữ từng chữ liên tiếp xuất hiện, ánh lửa xinh đẹp, cháy mãi không tắt.
"Bây giờ ngươi nắm giữ hỏa hành đạo nguyên ngày càng tiến bộ." Doãn Quan thuận miệng khen.
Khương Vọng yên lặng viết xong, mới nói: "Thế nào?"
"Bí pháp không tồi" Doãn Quan vừa nghiên cứu vừa nói: "Môn bí pháp này rất thích hợp với tình huống của tiểu thị nữ kia. Có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề của nàng."
Doãn Quan không hề hỏi hắn về lai lịch của môn bí pháp nảy, chỉ nhìn một chút, rồi nói: "Ta không thấy có vấn đề gì, mỗi một bước đều rất hợp lý.
Chẳng qua... nếu như ngươi cảm thấy nó có khả năng có vấn đề thì vấn đề đó chỉ có thể xuất hiện ở phần này."
Y vừa nói vừa duỗi ngón tay vẽ một vòng trong không trung. Một sợi chỉ màu xanh lục quấn quanh chữ Hỏa.
Khương Vọng nhìn một chút, phát hiện là phần thần hồn lạc ấn trong bí pháp.
"Lạc ấn?" Khương Vọng hỏi.
Doãn Quan gật đầu nói: "Ta cũng không thể hoàn toàn lý giải được lạc ấn này. Cho nên không thể đảm bảo tính an toàn của nó. Ta chỉ có thể nói rằng, nếu như bộ bí pháp này có vấn đề gì đó thì vấn đề đó chỉ có thể xuất hiện ở phần này."
Y nói vô cùng rõ ràng rồi, nhưng Khương Vọng vẫn muốn xác nhận thêm một lần nữa: "Trừ nó ra thì không còn vấn đề nào khác nữa?"
Doãn Quan khẳng định: "Không có."
Khương Vọng đưa tay lên, xóa chữ lửa trong không trung, không để lại chút dấu vết nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận