Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2044: Ngày vui (1)

"Được rồi, vậy ta sẽ hỏi vị Loan lang này một câu đơn giản - Trong lịch sử nước ta có một nữ nhân nổi tiếng tên là Kiều Yến Quân, khi thành thân đã dùng cả một con phố làm của hồi môn, chắc hẳn mọi người đều biết. Vậy xin hỏi, vị lang quân mà Kiều Yến Quân gả cho... đệ đệ của hắn tên là gì?"
Ngày mười lăm tháng năm, năm Nguyên Phượng thứ năm mươi bảy theo Tề lịch, thích hợp xuất hành, cưới hỏi, an cư… Nhưng có lẽ không thích hợp để trả lời câu hỏi.
Phủ đệ của đại phu triều nghị lớn như vậy khoác lên mình sắc đỏ rực rỡ. Trên con phố lớn bên ngoài Dịch phủ, chín tòa cổng chào được dựng lên. Trọng Huyền Thắng trong bộ hỷ phục lang quân đỏ thẫm, đang đứng trước cổng chào thứ năm, cười tủm tỉm, không hề tỏ ra lo lắng. Loan lang Khương Thanh Dương ở phía trước người gã dẫn đường lại như kiến bò bên trên chảo nóng. Theo tục lệ cưới hỏi của Tề quốc, tân lang tân nương đều khoác lên người hỉ phục màu đỏ. Loan lang đi cùng tân lang phải mặc áo xanh, Phượng nương đi cùng tân nương cần phải mặc áo tím, gọi là "Thanh Loan Tử Phượng, điềm lành cho mối lương duyên". Áo xanh này không phải kiểu dáng đơn giản Khương Vọng thường mặc, mà được thêu hình Thanh Loan, vẽ mây trời, hoa lệ đến cực điểm. Không hổ cho một câu "người đẹp vì lụa", Võ An hầu hôm nay quả thật vô cùng phong lưu tuấn tú. Ánh mắt của tiểu nương tử canh cổng kia gần như dán chặt vào trên người Võ An hầu, nhưng câu hỏi thốt ra vẫn không hề khoan nhượng một chút nào. Chín cái cổng chào này, mỗi cổng đều có một bài khảo nghiệm, người ra đề thường thường chỉ nghĩ gì hỏi nấy, từ Đạo thuật, thần thông, binh khí, quyền cước, đủ loại khảo nghiệm mà cũng không hề ít. Thậm chí còn có yêu cầu nhào lộn, hát hí kịch, làm đủ kiểu kỳ quái. Mỗi cổng chính là một cửa ải, chín cổng tượng trưng cho thiên trường địa cửu. Bách tính vây quanh xem náo nhiệt khiến cho nơi này chật như nêm cối, trong đó không thiếu công tử, vương tôn. Đại hôn của thế tôn Bác Vọng hầu, mời Võ An hầu nổi danh thiên hạ làm Loan lang, nghĩ đến chắc chắn sẽ thế như chẻ tre, mọi người đều chờ xem phong thái của vị thiên kiêu tuyệt thế này. Nhưng sự thật là... Khương Loan lang hôm nay vẫn chưa vượt qua được một cửa ải nào, thơ từ ca phú đều bị đánh rớt ở bốn cổng đầu. Không qua được khảo hạch thì chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết khác. Mấy lần trước hoặc là biểu diễn một màn thân pháp đâm quàng đâm xiên ở hiện trường, hoặc là bị yêu cầu dùng Đạo thuật biến ra vài trò ảo thuật kỳ lạ. Đến bên trên cổng thứ năm có treo năm bình sứ ngũ vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn, mỗi bình đều đầy ắp, bên trong là nước canh màu sắc khó tả, uống cạn là có thể đi tiếp. Đây gọi là "Ngũ vị tạp trần". Dùng lực lượng Siêu Phàm để nếm trải ngũ vị, nhưng không được phép dùng lực lượng Siêu Phàm để chống cự. Chua đến ê răng, ngọt đến ngấy, đắng đến nhăn mặt, cay đến toát mồ hôi, mặn đến khô cổ... Khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Khương tước gia đã biến thành đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng. Lúc này hắn nhìn Dịch Hoài Dân đang đứng trước cổng chính cửa phủ cười tủm tỉm, ánh mắt tràn đầy sát khí. Dịch Hoài Dân, ngươi cần gì phải ra đề khó khăn đến như vậy? Ngươi hỏi ta phu quân của Kiều Yến Quân là ai, ta còn không biết. Cũng chỉ biết cái tên Kiều Yến Quân này mà thôi. Ngươi còn hỏi đệ đệ của phu quân nàng? Những bài thơ từ ca phú kia cũng vậy, ngươi bắt ta đọc những thi văn trứ danh ta còn không biết, lại còn tìm những bài vớ vẩn không biết đào ra từ chỗ nào, ngươi có phải là người không? Trong giới công tử ở Lâm Truy, vị Dịch Hoài Dân này cũng là một kẻ vô cùng lập dị. Là đại biểu của phái "nằm ngửa hưởng thụ", là nhân tài mới nổi có triển vọng kế thừa y bát của Trọng Huyền Minh Quang. Đương nhiên hiện tại gã còn trẻ, chưa kinh lịch thời gian khảo nghiệm, chưa chắc đã có thể giữ vững tinh thần "nằm ngửa hưởng thụ" như Minh Quang đại gia Dù sao nhịp sống của người Lâm Truy nói chung vô cùng khẩn trương, cho dù là thanh niên phế vật nhất như thế nào, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc nghĩ không thông, ba ngày lại vùng lên phấn đấu một lần. Dịch Hoài Dân với ngoại hình không mấy nổi bật, hoàn toàn không kế thừa được dung mạo của phụ thân mình, nhìn lại với vẻ tiếc nuối, nói:
"Giờ lành cũng sắp qua rồi, Võ An hầu cũng không nên giấu dốt nữa chứ?" Khương Vọng lúc này đã cảm nhận rõ ràng được hiện thực, biết rằng dựa vào bản thân sẽ không thể vượt qua chín cái cổng chào này, cho nên hắn lập tức liếc nhìn xung quanh. "Đừng nhìn ta." Trọng Huyền Thắng cười đến vô cùng xán lạn, đã sớm truyền âm:
"Đừng nhìn ta. Những câu hỏi kỳ quái như vậy, ngay cả ta cũng không biết. Nếu như ta biết, ta có thể để ngươi một mình chịu tội sao? Việc đã đến nước này... hôm nay là ngày vui của ta, đừng kéo ta cùng mất mặt." Khương Hầu gia bỗng nhìn thấy Lý Long Xuyên ở bên cạnh, vội vàng tranh thủ thời gian truyền âm hỏi đáp án. Lý Long Xuyên không nói một lời, làm động tác giương cung, biểu thị ta là một võ phu, binh pháp gia truyền, không hiểu những thứ này. Còn xin Khương huynh mời cao nhân khác đi. Khương Vọng lại nhìn về phía Yến Phủ đang nắm tay Ôn Đinh Lan nói chuyện, cũng không quản đối phương giả vờ không chú ý hay là thật sự làm như vậy, mãnh liệt truyền âm một hồi. Yến Phủ quay đầu lại, dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn, bỗng nhiên giơ hai tay lên:
"Nào, chúng ta cùng cổ vũ cho Võ An hầu!" Y vừa vỗ tay vừa hô:
"Võ An hầu! Thêm một chút sức!" Quần chúng vây xem xung quanh lập tức bị cuốn theo, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hò reo như thủy triều. "Võ An hầu! Thêm một chút sức!"
"Võ An hầu! Thêm một chút sức!" Thực tế là… Quá xấu hổ. Khương Vọng yên lặng ghi nhớ một bút này trong lòng, vươn tay giật lấy bình chua, ngửa đầu tu ừng ực, lập tức chua đến nỗi mặt mày nhăn nhó. "Võ An hầu thật hào khí!" Lý Long Xuyên dẫn đầu reo hò. Đám đông cũng theo đó sôi trào. "Để ta giúp ngài, để ta giúp ngài." Tiểu nương tử canh cổng mặt đỏ bừng, nhanh chóng lấy xuống bình ngọt, chu đáo mở nắp, đưa đến trước mặt Khương Vọng. Khương Vọng nhất thời không nói nên lời, nhận lấy liền uống. Ngọt... thực sự quá ngọt. Ngọt đến nỗi răng như muốn rụng xuống từng cái. Khuôn mặt vốn đang nhăn nhó, bây giờ lại giãn ra. Vị ngọt nhất thời át đi vị chua, dạ dày bắt đầu cuộn trào. Thật vất vả mới có thể nuốt xuống, bình đắng lại được đưa tới, nữ tử cầm bình lưu ly trong suốt, nhìn hắn với vẻ mong đợi - Rất mong chờ khuôn mặt của Võ An hầu sẽ còn vặn vẹo nên biểu cảm như thế nào. "Trọng Huyền Thắng a Trọng Huyền Thắng, ngươi phải nhớ kỹ ta đã làm những gì vì ngươi." Khương Vọng thở dài, nâng bình định uống, bỗng nhiên trong phủ đại phu triều nghị truyền đến một trận náo động, mơ hồ nghe thấy có người hô lên - "Ê ê ê, tân nương tử ra rồi! Mau đi xem!"
"Sao lại đi ra lúc này? Ở đâu, ở đâu?" Thanh Văn Tiên Thái của Khương Vọng nhanh chóng được mở ra, ngay lập tức bắt được giọng nói rụt rè của Thập Tứ trong đám đông ồn ào:
"Nói là sẽ đến ngay, mà mãi không thấy, ta còn tưởng hắn lạc đường, mới ra tìm..." Nhưng thanh âm này nhanh chóng bị cắt đứt. Chắc là Dịch đại phu không muốn người khác nghe thấy con gái mình mong chờ được gả đi đến như vậy. Sắc mặt Khương Vọng lập tức biến đổi:
"Bên trong xảy ra chuyện gì? Mọi người cẩn thận, ta đi xem thử một chút!" Hắn lập tức vung tay lên, bình đắng, bình cay, bình mặn, nhất thời đều vỡ tan. Võ An hầu, người trọng nghĩa khinh tài, dũng cảm gánh vác, dẫn đầu xông vào Dịch phủ. Trong lúc nhất thời cuồng phong nổi lên, mấy ống trúc đựng đề thi phía sau đều biến mất bên trong hỗn loạn, chỉ còn lại chín cổng chào trụi lủi, để tân lang quan ung dung đi qua. "Không có việc gì, không có việc gì" Phía Dịch phủ cũng phản ứng rất nhanh, lập tức có quản gia đứng ra ngoài cửa:
"Bên trong mọi thứ đều bình thường, vừa rồi chỉ là một con mèo làm vỡ bình hoa, chư vị khách quý không cần lo lắng! Mời tiếp tục vượt qua cổng chào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận