Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1873: Ta cũng tham sống (1)

Nguyên nhân chúng thần hai mặt nhìn nhau, cũng không phải nói kế này tuyệt diệu cỡ nào, mà là Hề Mạnh Phủ dường như đã mất trí!
Giữa Hoài Khánh phủ và Hạ đô Quý Ấp, cũng chỉ cách một cái Tang phủ.
Cắt sạch phía nam Hoài Khánh phủ, gần như đang chắp tay dâng ra một nửa Hạ quốc, đặt tim gan lên trước mặt người Sở!
Rốt cuộc Hề Mạnh Phủ là nhân tài thế nào, rốt cuộc là bị Tề Quốc dọa cho sợ thành thế nào, mới có thể nghĩ ra “diệu kế” như vậy?
“Chư vị cứ tỉ mỉ nghe ta nói thêm.”
Trong ánh mắt như nhìn kẻ ngu của văn võ đại thần khắp điện, Hề Mạnh Phủ giống như là định liệu trước nói: “Sở quốc không chịu đến cứu viện…Chẳng qua là mấy nguyên nhân thế này, một là trên lịch sử chúng ta tranh đấu với Sở quốc cũng không ít, tích oán rất lâu. Thứ hai là hoàn cảnh Nam Vực phức tạp, có Thư Sơn vắt ngang, Lý, Việt làm bình phong, thế lực tông môn rắc rối phức tạp. Bất kể người Sở đến, hay là chúng ta đi, khó tránh khỏi mất nhiều hơn được. Năm đó tiên đế sở dĩ chọn đông tiến, cũng có nguyên nhân này. Thứ ba, đại chiến Tần Sở chưa lâu, bình nguyên Hà cốc đã là bình địa, áp lực của Tần Quốc, Sở quốc không thể xem nhẹ. Bọn họ đến ít người, sợ đưa dê vào miệng cọp. Người đến nhiều, sợ người Tần có dị động…"
“Có thể xoá bỏ những nguyên nhân này, chỉ có một, đó là lợi ích!”
"Lợi ích đủ, oán hận đừng nhắc tới. Lợi ích đủ, đáng giá mạo hiểm. Chúng ta chủ động cắt đất, Thư Sơn cũng không có lý do gì can thiệp. Như vậy oán trước đã tiêu, tương lai ngay trước mắt, hiện thực không đáng ngại, quân Sở sao có lý do không đến?”
Hề Mạnh Phủ phân tích một phen, vậy mà cũng đưa ra mấy phần ngụy biện.
“Đây là sách lược uống rượu độc giải khát! Hề Mạnh Phủ ngươi rắp tâm ở đâu?!”
Vị An Quốc Hầu Cận Lăng đi sứ Sở Quốc kia, giờ phút này mặt đỏ tía tai, phẫn nộ đến cùng cực. Ngay cả một tiếng quốc sư cũng không nguyện xưng hô, lấy tu vi Thần Lâm Cảnh, gọi thẳng tên của chân nhân Hề Mạnh Phủ.
“An Quốc Hầu không nên kích động, hữu lý bất tại thanh cao.” Hề Mạnh Phủ lại rất thong dong, chắp tay với hắn: “Xin hỏi kế sách này tại sao gọi là uống rượu độc giải khát?”
Cận Lăng tức giận nói:
“Người Tề tham lam, chẳng lẽ người Sở là thiện nam tín nữ? Nay cắt nửa nước dâng Sở, không nói đến việc Tề Sở có thể lén thông đồng, âm mưu phân chia Đại Hạ chúng ta hay không, chỉ nói việc bảo họ thật sự chiến đấu, giúp chúng ta đánh lui Tề Quốc. Chẳng lẽ Sở Quốc không có ý nghĩ với chúng ta? Chẳng lẽ Sở đế không muốn nhất thống Nam Vực? Lưỡi đao của Tề vẫn còn ở bên ngoài biên cảnh, lưỡi đao của Sở ngươi lại nghênh đón đến tim mình?"
Hề Mạnh Phủ tràn đầy phấn khởi nói: “Có thể khiến người Sở đánh Tề, chúng ta khống chế thế cục, để bọn chúng lưỡng bại câu thương. Người Tề vừa lui, chúng ta lại đuổi người Sở đi, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”
“Ngươi chỉ coi người khác là kẻ ngốc!” Cận Lăng nói: “Lưỡng hổ tranh đấu, vậy mà do ngươi một con cừu non đến quyết định mức độ tranh đấu của bọn họ sao?”
Hề Mạnh Phủ như có điều suy nghĩ: “An quốc hầu mới đi sứ Sở quốc trở về, mặc dù không công mà về…Nhưng ta rất tín nhiệm mức độ quen thuộc với nước Sở của ngươi. Lấy ý kiến của ngươi, xem ra Sở quốc thật sự không có khả năng xuất binh?”
Cận Lăng lại lười nói với hắn thêm, mà chuyển hướng về phía bệ đỏ: “Thần vô năng, không thể thuyết phục người Sở. Nhưng theo thần thấy, người Sở ngoài mặt tuy rằng thái độ mập mờ, trên thực tế lại rất kiên quyết. Thương tích của trận chiến Hà cốc cần có thời gian để tiêu hóa. Bọn họ trong thời gian ngắn không có ý nghĩ tranh chấp với một bá chủ quốc khác.”
Đây đương nhiên chỉ là ý kiến cá nhân của An Quốc Hầu Cận Lăng.
Nhưng không nghi ngờ gì cũng đã thuyết phục rất nhiều người.
“Thôi được!” Hề Mạnh Phủ vung tay lên: “Người Sở không đến thì không đến, chúng ta cũng không cầu!”
Hắn lại nói: “Lão phu còn có một kế!”
Quốc tướng Đại Hạ Liễu Hi Di nhịn cả buổi, cuối cùng không nhịn được: “Ngươi đừng có kế nào nữa, hôm nay nói lung tung, ta chỉ coi như ngươi già rồi hồ đồ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi! Quân quốc đại sự, sao có thể cho ngươi giả ngây giả dại?!”
Nhưng giọng nói sau rèm châu lại vang lên: “Mời quốc sư nói.”
Hạ thái hậu nghiễm nhiên vẫn mang kỳ vọng với trí tuệ của Hề Mạnh Phủ, đã áp chế tiếng nói của quốc tướng Liễu Hi Di.
Hề Mạnh Phủ cũng lấy khí thế việc nhân đức không nhường ai nói: “Kế này là 'Trục xuất bách gia, độc tôn Nho thuật!', từ nay về sau chúng ta lấy Thư Sơn làm thánh địa, lập Nho môn làm quốc môn. Lấy quốc thổ 21 phủ của chúng ta, toàn lực xây dựng văn mạch Nho gia, mời Thư Sơn ủng hộ. Cường giả Thư Sơn như mây, nhất định có thể giúp chúng ta ngăn cản binh phong Tề Quốc!”
“Được! Được! Được!”
Lần này ngay cả Xúc gia lão tổ, đương thế chân nhân Xúc Công Dị cũng không nhịn được.
Ông ta vốn quanh năm bế quan tu hành, không hỏi ngoại sự. Khi quốc gia này nguy cấp, mới phá quan mà ra, cùng gia chủ Xúc gia là Xúc Nhượng đi đình nghị, chẳng ngờ lại nghe được những lời bàn luận hoang đường này.
“Hay cho một câu 'Trục xuất Bách gia, độc tôn Nho thuật!' Xúc Công Dị giận dữ mà cười: "Xúc Công Dị ta ở đây, ngươi đến trục xuất đi!”
Tuyên Bình Hầu Phàn Ngao chính là tu sĩ đi ra từ Tam Hình cung, trước đây khi quần hùng sôi trào, cũng không có tiếng ác với Hề Mạnh Phủ. Lúc này thật sự không thể nhẫn nại nữa rồi: "Hề chân nhân, ngươi cũng không phải đệ tử Nho môn chính thống, hiện tại ngươi mặc trên người vẫn là đạo bào, trục xuất bách gia, thế có trục xuất ngươi không?”
Phụng quốc công Chu Anh, Quảng Bình Hầu Ly Phục, Dương Lăng Hầu Tiết Xương, nhất thời cũng ầm ĩ lên, cả Bảo Hoa cung, tiếng ồn ào không ngừng, giống như chợ bán thức ăn.
Hề Mạnh Phủ đã phạm vào chúng nộ, có người thậm chí hận không thể giết hắn tế cờ.
Trên vương tọa, Ngu Lễ Dương cuối cùng đưa ngón tay gõ lên tay vịn ghế, có vẻ đau đầu nói: "Hề chân nhân, ngươi nghĩ như thế nào? Hạ Quốc ta bao nạp bách gia, tiếp nhận các tông, mới có những cơ nghiệp này đối kháng với cường Tề. Ngươi làm như vậy, người của Thư Sơn đến viện trợ, còn chưa chắc nhiều bằng người của Hạ quốc chúng ta trốn đi! Đại chiến trước mắt, lại muốn tự phế võ công sao?”
Dân Vương Ngu Lễ Dương, bề ngoài rất tốt. Khi còn trẻ, chính là mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng. Chưa đầy ba mươi đã Thần Lâm, từ đó thanh xuân bất lão.
Từ nhỏ thiên phú trác tuyệt, tú xuất quần luân. Hạ quốc dốc lực bồi dưỡng, hắn cũng không phụ sự hy vọng của mọi người, thành công đăng lâm tuyệt đỉnh siêu phàm, trở thành trụ cột quốc gia.
Cuộc đời của hắn, là một cuộc đời huy hoàng.
Giờ phút này ngồi ở trên vương tọa, không có biểu cảm nghiêm khắc gì, giọng nói cũng không vang dội lắm, nhưng toàn bộ Bảo Hoa cung đều an tĩnh lại.
Hề Mạnh Phủ hành lễ với hắn: "Dân Vương điện hạ!”
Lại hành lễ với Võ Vương Tự Kiêu: “Võ Vương điện hạ!”
Cũng mặc kệ Võ Vương có còn thần du vật ngoại hay không, lại hành lễ với thiên tử: “Bệ hạ!”
Lại hành lễ với phía sau rèm châu: “Thái hậu!”
Rất có thể đây chính là xếp hạng tôn vị trong lòng hắn.
Sau đó hắn đứng dậy, trước cái nhìn chằm chằm của quốc tướng Liễu Hi Di, trước vẻ mặt nghiêm túc của Tuyên Bình Hầu Phàn Ngao, chắp tay một vòng: “Chư vị đồng liêu, chư vị lương đống Đại Hạ, ta đều nghe thấy tiếng nói của các ngươi, ý kiến của các ngươi, ta đều biết rồi!”
“Xem ra ngoại trừ ta ra, mọi người đã đạt thành nhận thức chung.”
“Cái gọi là hòa nghị không thể thực hiện, Sở quốc không thể dựa vào, Thư Sơn không đáng tin, Cảnh Quốc? Cảnh Quốc ngay cả Nghi Thiên Quan cũng rút về!”
“Cho nên các ngươi đều cho rằng, đối mặt với binh phong Tề Quốc, chúng ta chỉ có một con đường có thể đi - đó chính là chiến!”
Hắn nhìn xung quanh một vòng: “Các ngươi đều cho là như ̣vậy, đúng không?”
“Rất tốt!”
Hắn đột nhiên dõng dạc lên, giọng nói như muốn phá vỡ cả mái vòm: “Vậy thì chiến!”
“Đừng có ảo tưởng nữa!”
“Đừng có lưỡng lự nữa!”
“Chúng ta đã không còn đường nào khác có thể đi!”
“Hoặc là chiến, hoặc là vong!”
"Hề Mạnh Phủ ta! Có suy nghĩ khác, có ý nghĩ khác. Ta tham sống sợ chết, ta mềm yếu nhát gan. Ta khác với các ngươi! Nhưng ta cũng giống các ngươi! Chúng ta đều là Hạ thần, cùng ăn Hạ lộc, cùng nhận Hạ ân. Ta tôn trọng ý kiến của tất cả mọi người, ta cũng nguyện ý chấp nhận tất cả quyết định của triều đình, còn đồng ý tiếp nhận tất cả hậu quả bởi vậy dẫn đến. Bởi vì đây là tương lai chúng ta…cùng quyết định!”
Tay phải hắn khép lại làm kiếm chỉ, từ từ xẹt qua lòng bàn tay trái của mình.
Hắn vạch ra một vết thương.
Máu chân nhân, từng giọt từng giọt rơi vào trên gạch.
Hắn ở trong đại điện này, quay mặt về phía tất cả mọi người giễu cợt: “Ta hỏi Long Tiều tướng quân, nếu Trấn Quốc quân bị chết hết, hắn dùng cái gì dạy ta?”
“Long Châu tướng quân không cho ta đáp án.”
“Ta cũng không có đáp án!”
“Nhưng cần đáp án gì chứ?”
“Đặt ở trước mắt chúng ta chỉ có một con đường.”
“Nếu trận chiến này thắng, đáp án là gì chúng ta cũng có thể từ từ tìm kiếm. Nếu trận chiến này thất bại, chúng ta liền vong quốc diệt chủng, cũng không cần đáp án nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận