Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3058: Gõ cửa

Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
"Mở cửa! Mở cửa cho ta!"
Chung Ly Viêm mặt mũi bầm dập, trên người treo lủng lẳng mấy mảnh giáp, đang gào thét ngoài hoàng thành, ra sức đập cửa.
Thống lĩnh cấm vệ hoàng thành Hướng Triệu Hòe hôm nay đang trực đêm, mình mặc giáp, tay cầm đao, đứng trên cổng thành, đau đầu vô cùng:
"Chung Ly lão đệ, đêm hôm khuya khoắt, sao có thể tự tiện xông vào hoàng thành?"
Chung Ly Viêm lại đập thêm mấy cái nữa rồi mới lui ra từ trong cổng thành, ngẩng đầu nhìn tên tướng quân kia:
"Họ Hướng kia! Mau vào bẩm báo Thiên tử, nói thiên kiêu đệ nhất Đại Sở Chung Ly Viêm cầu kiến!"
Hướng Triệu Hòe không phản bác cách xưng hô của hắn, miễn cho hắn ghi hận, chỉ nói:
"Sắc trời đã tối, bệ hạ cũng mệt mỏi rồi, không tiện quấy rầy. Chung Ly công tử có chuyện gì thì sáng mai lại đến."
"Chờ đến sáng mai sao được!"
Chung Ly Viêm vung tay:
"Chuyện lớn như trời, ta muốn bệ hạ triệu kiến! Ta muốn thỉnh cầu Thiên tử chủ trì công bằng!"
Hướng Triệu Hòe cười khổ:
"Lão đệ nói đùa rồi, ai dám không cho ngươi công bằng chứ?"
"Bây giờ giờ ngươi đang không muốn cho đấy!"
Chung Ly Viêm giơ tay chỉ thẳng mặt hắn:
"Ta đếm đến ba, nếu không vào thông báo, ta sẽ đi gõ Đăng Văn cổ... Ta muốn đánh trống kêu oan!"
Tiểu tử này nói được là làm được.
Hướng Triệu Hòe lập tức nhảy xuống cổng thành, thân thiết kéo tay Chung Ly Viêm:
"Lão đệ, lão đệ! Lão đệ gấp cái gì?"
Hắn quan sát Chung Ly Viêm, nhỏ giọng nói:
"Vết thương trên người lão đệ là sao? Hay là ta cho người mời Thái y đến xem qua đã. Gặp Thiên tử với bộ dạng này, thật không ra thể thống gì."
"Đừng hòng!"
Chung Ly Viêm hất tay hắn ra:
"Đây đều là chứng cứ! Ta muốn cho Thiên tử xem, Đấu Chiêu không coi vương pháp ra gì, công khai đánh ta, cướp vị trí của ta!"
Hướng Triệu Hòe đang định dàn xếp ổn thỏa, bỗng nhiên cảm thấy không đúng:
"Không đúng, lão đệ với Đấu Chiêu đánh nhau từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy lão đệ tố cáo bao giờ. Chung Ly lão đệ, lão đệ đi kiện cáo từ khi nào vậy?"
"Ngươi đừng có đánh đồng chuyện nghiêm trọng như vậy với ẩu đả bình thường!"
Chung Ly Viêm tức giận nói:
"Thiên tử đã hứa cho ta vào Thái Hư các, vậy mà Đấu Chiêu lại độc chiếm vị trí không chịu đi, không giải quyết rõ ràng chuyện này ta tuyệt đối không bỏ qua!"
Trước kia không kiện cáo là vì kiện cáo cũng vô dụng. Hiến Cốc Chung Ly tuy là danh môn nhưng Vệ Quốc Công phủ lại là thế gia hưởng quốc, cáo trạng kiểu gì cũng không thắng được.
Hiện tại kiện cáo có tác dụng rồi.
Tay cầm quốc thư ra khỏi cửa, mặt mũi bầm dập trở về, vậy là làm mất mặt mũi của ai chứ? Chẳng lẽ không phải là nên kiện hay sao?!
Hướng Triệu Hòe còn muốn nói gì đó.
Chung Ly Viêm lại tức giận chỉ thẳng mặt hắn mắng:
"Cản ta nữa, ta kiện cả ngươi! Ngươi dám bao che cho tên tiểu tử nhà họ Đấu kia!"
Hướng Triệu Hòe bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này hắn đã nhận được chỉ thị, chỉ đành cười khổ, phân phó người mở cửa:
"Được rồi được rồi, vào trong đi, ta sẽ vào bẩm báo. Chung Ly lão đệ, đêm nay e là ta phải chịu tội rồi."
"Yên tâm, sẽ không ai trách ngươi đâu."
Chung Ly Viêm lập tức đổi sắc mặt, vỗ vỗ vai hắn an ủi:
"Mọi người đều biết Chung Ly Viêm ta là người hiểu lý lẽ, Hướng tướng quân ngươi cũng là người hiểu chuyện, không muốn đồng lõa với đám người nhà họ Đấu kia mới bằng lòng cho ta vào hoàng thành. Nếu đám người nhà họ Đấu kia... Hừ hừ!"
Hướng Triệu Hòe hối hận vì đã nói chuyện với hắn, tùy tiện chỉ đại một hướng rồi vội vàng chạy về lại vị trí.
Chung Ly Viêm đi vào hoàng thành, không hề câu nệ, được tiểu thái giám dẫn đường. Hắn đi qua hành lang, không bao lâu sau đã đến Xạ Hổ cung - nơi Sở Thiên tử tĩnh tu.
"Bệ hạ!"
Hắn vừa đi vào trong vừa lớn tiếng gọi:
"Chuyện này ngài không thể mặc kệ được! Ban ngày ban mặt, hắn dám xé quốc thư. Trong lòng hắn còn có triều đình, còn có Đại Sở hay sao? Ơ?"
Bên trong Xạ Hổ cung trống không. Cố Xi gầy gò như cái móc áo, lẻ loi trôi nổi trong góc, có phần ngại ngùng sờ sờ mũi:
"Bệ hạ còn chưa đến, hay là ngươi nghỉ ngơi một lát rồi hãy gọi?"
Chung Ly Viêm hừ lạnh một tiếng, khoanh tay không nói gì. Yêu ma quỷ quái, Chung Ly đại gia chẳng muốn giao thiệp.
Một lát sau trong điện bỗng nhiên ấm áp hẳn lên, như thể xuân về hoa nở. Thân hình cao lớn của Sở Thiên tử xuất hiện trước lò sưởi, người chỉ mặc thường phục, thuận tay cầm lấy chiếc kẹp gạt tàn hương, không quay đầu lại:
"Chung Ly tiểu tử nửa đêm rồi lại ồn ào như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Bệ hạ!"
Chung Ly Viêm lập tức nhập vai, kéo dài giọng, giả vờ khóc lóc nói:
"Thần phụng lệnh vào các, đại diện cho Sở Quốc tham gia Thái Hư các. Vậy mà Đấu Chiêu kia ngoan cố, tham luyến quyền vị, còn đánh lén thần, thần nhất thời sơ ý, lại niệm tình cùng là người Sở nên ra tay có phần nương tình... Kết quả lại bị hắn đánh trọng thương!"
Giọng điệu hắn lên xuống trầm bổng:
"Đây nào phải là đang đánh lén thần, đây rõ ràng là đang đánh vào mặt mũi của bệ hạ! Thần thỉnh cầu lưu đày Đấu Chiêu! Đày hắn đến Yêu giới canh cổng!"
Sở Thiên tử đưa tay day day trán, nhất thời không nói gì.
Chung Ly Viêm dù vô lý cũng phải quậy cho ra trò, hiện tại hắn tự cho mình là đứng về phía chính nghĩa, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy:
"Bệ hạ! Thần tuân theo ý chỉ của ngài, cống hiến vì quốc gia, cố ý từ chức Thiên Ngưu Vệ tướng quân, công khai tuyên bố rời khỏi Hiến Cốc, đoạn tuyệt quan hệ với Chung Ly gia, một lòng một dạ muốn cống hiến cho Thái Hư các. Hiện tại Đấu Chiêu độc chiếm vị trí không chịu đi, thần bơ vơ không nơi nương tựa, tựa như đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, sao ngài nỡ nhẫn tâm như vậy?"
Cố Xi đứng bên cạnh nghe mà muốn rụng cả răng.
Chính sách cải cách của Sở Quốc đang diễn ra vô cùng sôi nổi, từ khi Hoài Quốc công dẫn đầu giao binh quyền, các thế gia hưởng quốc khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ ủng hộ... Nhìn chung mọi chuyện đều tiến triển rất thuận lợi. Tả gia, Đấu gia, Ngũ gia, Khuất gia, đều là người hoàng thất họ Hùng, có thể nói Sở Quốc muốn làm gì cũng được.
Nhưng cũng có chuyện không thuận lợi.
Tước đoạt quyền lợi của thế gia, dù sao cũng là chuyện động chạm đến lợi ích thiết thực của bọn họ, cho dù uy nghiêm như Hoài Quốc công, trong Tả gia cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ để áp chế, không thể khiến tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục. Bằng chứng là trong khoảng thời gian gần đây Tả lão gia liên tục lên tiếng, Tả tiểu công tử bảy lần vào từ đường tế bái tổ tiên... Trên Lạc Sơn cũng treo thêm không ít đầu lâu!
Ngu Quốc công tính tình ôn hòa, đối xử với người trong tộc vô cùng khoan dung, trong Khuất gia đám người ỷ vào việc được sủng ái mà kiêu ngạo là nhiều nhất. Mấy ngày nay Khuất Thuấn Hoa phải cầm đao đích thân đến từng nhà để nói chuyện phải trái.
Đấu gia có Đấu Chiêu kiêu ngạo ương ngạnh, dùng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp mọi chuyện, ngược lại còn đỡ hơn một chút.
Người thừa kế của Ngũ gia qua đời, không có ai đủ năng lực để thay thế, lại đúng lúc gặp phải thay đổi lớn, nội bộ rối ren vô cùng.
Thế gia hưởng quốc còn như vậy, huống chi là những người khác. Dưới mặt nước phẳng lặng là sóng ngầm dữ dội, chẳng qua người thường không nhìn thấy mà thôi.
Sở Quốc tựa như một đại gia tộc, mà các đại gia tộc chính là những Sở Quốc nho nhỏ.
Hiện tại tầng lớp cao nhất của Sở Quốc đã đạt được nhất trí, tầng lớp trung lưu đang tranh đấu dưới gầm bàn, còn tầng lớp bình dân chỉ biết hoan hô Hoàng Duy Chân trở về.
Ví dụ như hiện tại, không phải Chung Ly Viêm đang muốn gây chuyện hay sao?
Hiến Cốc Chung Ly thị, là danh môn gần với thế gia hưởng quốc nhất. Trong lần cải cách này, bọn họ cũng là một trong những người bị tổn thất nhiều nhất.
Ai nói tiểu tử này lỗ mãng ngu ngốc chứ?
Muốn cướp vị trí của Đấu Chiêu là thật, cướp không được cũng là thật. Hắn muốn có được một vị trí vững chắc trong triều đình sau khi cải cách, là thật!
Chắc là... chủ ý của Chung Ly Triệu Giáp?
"Ngươi được voi đòi tiên."
Sở Thiên tử xoay người lại, cười mắng:
"Phụ thân ngươi vẫn còn sống khỏe mạnh, ăn được uống được giày vò được, vậy mà ngươi lại nói mình mồ côi, là sao?"
Cố Xi khẽ cụp mắt xuống. Từ "giày vò" này, dùng để hình dung một người có địa vị như Chung Ly Triệu Giáp, đúng là không phải lời hay ho gì.
"Xưa nay trung hiếu khó toàn!"
Chung Ly Viêm lớn giọng nói:
"Vì quốc sự, ta đã rời khỏi Hiến Cốc, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Chung Ly Triệu Giáp rồi! Ngài bảo ta làm thành viên Thái Hư các, ta tuy không muốn nhưng vẫn phải cố gắng làm cho tốt!"
"Được rồi được rồi."
Sở Thiên tử xua tay:
"Đấu Chiêu cũng là kẻ bướng bỉnh, hai con trâu húc nhau, trẫm không thể nào ép buộc ai được. Hắn trở về là chuyện tốt, vị trí thành viên Thái Hư các, ngươi đừng mơ tưởng nữa... Đừng nóng, đừng la hét nữa, ngươi cứ trở về làm Thiên Ngưu Vệ tướng quân, trẫm sẽ tăng cho ngươi thêm ba bậc bổng lộc, một ngàn binh mã, còn được tự chọn ba quyển bí tịch hoàng gia, coi như giúp ngươi lần sau chuyển bại thành thắng, thế nào?"
"Bệ hạ, ngài xem Chung Ly Viêm ta là loại người nào vậy?"
Chung Ly Viêm ra vẻ bị sỉ nhục:
"Ta đường đường là Chung Ly Viêm, sao có thể cầu xin ngài ban quan phong chức chứ? Cầu xin tiền tài ư?"
Sở Thiên tử nghe vậy bèn cười nói:
"Chỉ cần ngươi đồng ý, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi những thứ này, chẳng lẽ ngươi còn chưa vừa lòng? Hiện tại ngay cả Khương Vọng được xưng là thiên kiêu số một, phí ra trận cũng chưa chắc được chừng này đâu."
Chung Ly Viêm ngẩng đầu, nói:
"Đáng hận thay người đời tầm mắt nông cạn, không phân biệt được ngọc tốt đá quý. Bệ hạ cũng đã đánh giá thấp thần rồi!"
Sở Thiên tử nhìn hắn:
"Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn gì?"
"Thần muốn tham gia kỳ thi quan lạ!"
Chung Ly Viêm lớn tiếng nói:
"Cải cách chính sách là chuyện tốt muôn đời. Là con cháu thế gia, là nam nhi Hiến Cốc, sao thần có thể không ủng hộ! Thần muốn dẫn đầu tham gia kỳ thi quan lại, dựa vào bản lĩnh của mình để có được công danh. Chỉ cần triều đình đối xử công bằng, không cần ưu ái cũng đừng chèn ép ta."
Sở Thiên tử nhìn tên tiểu tử mặt mũi bầm dập trước mặt, trong lòng có phần tán thưởng:
"Xem ra suy nghĩ của ngươi khác với phụ thân ngươi."
"Lão ấy già rồi! Người già rồi khó tránh khỏi sa vào vết xe đổ. Lợi ích của những lão già kia, lão ta không thể không cân nhắc cũng chẳng thể dứt bỏ được."
Chung Ly Viêm vung tay lên, bộ dạng rất đắc ý:
"Thần thì khác, từ nhỏ thần đã chẳng nhận lục thân, có đủ ngũ độc. Bệ hạ cứ việc phế bỏ lão ta, bảo lão ta cởi giáp. Thần sẽ thay hắn làm chủ nhân Chung Ly thị, đẩy mấy lão già kia đi lưu đày, ra sức đề bạt thanh niên, nhất định sẽ chấn hưng Hiến Cốc!"
Cố Xi ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói một lời nhưng trong lòng đã âm thầm thay đổi cách nhìn về Chung Ly Viêm... Quả nhiên không thể xem hắn là loại lỗ mãng. Tên nhóc Chung Ly gia này muốn chiếm một vị trí quan trọng trong triều đình tân chính!
"Nói bậy bạ gì đó!"
Sở Thiên tử giơ tay mắng:
"Ngươi quá bất kính với phụ thân của mình, với Đại tướng quân của Sở Quốc ta!"
"Từ xưa đến trung hiếu khó lưỡng toàn!"
Chung Ly Viêm thản nhiên đáp:
"Bệ hạ, thần và người là cùng một phe, người đừng không thể không bênh vực thần."
Sở Thiên tử không tỏ rõ ý kiến, nhìn hắn hai lần rồi mới nói:
"Kỳ thi quan lại vốn là để tuyển chọn người tài, bất kể xuất thân. Cửa lớn mở rộng, nghênh đón tất cả người trong thiên hạ. Ngươi muốn đi thi thì cứ việc đi - kẻ nào dám bất công với ngươi, ngươi cứ đến gõ Đăng Văn cổ."
Chung Ly Viêm nghiêm mặt nói:
"Nếu vậy, thần chỉ có một thỉnh cầu nhỏ."
Sở Thiên tử hừ một tiếng:
"Nói ra xem."
"Thần không muốn tự chọn bí thuật hoàng thất."
Chung Ly Viêm nói:
"Mong người hãy thay thần chọn."
"Chuyện này cũng đơn giản."
Sở Thiên tử mỉm cười:
"Ngươi có yêu cầu gì?"
"Người xem kìa, đâu có yêu cầu gì..."
Chung Ly Viêm cười toe toét:
"Chỉ cần có thể áp chế Đấu Chiêu là được rồi!"
"Muốn áp chế Đấu Chiến Kim Thân và Bỉ Ngạn Kim Kiều, đều có cách cả."
Người họ Khương nào đó đang lúc rảnh rỗi, dùng Diễn Đạo đài để suy tính đạo pháp, thuận tiện thông qua Thái Hư Câu Ngọc, thảo luận một số vấn đề tu hành cùng các vị Chân Nhân khác.
Bức thư này được gửi cho Tần Chí Trăn.
Quả nhiên Tần Chí Trăn rất hứng thú, tốc độ hồi âm nhanh hơn hẳn mọi khi - "Cách gì?"
Khương Vọng hồi âm:
"Ngươi hãy đến Vệ Quốc Công phủ ở Sở Quốc, tìm một người tên là Đấu Miễn."
Hồi âm xong, Khương Chân Nhân bèn thoát khỏi trạng thái nhập định, giơ tay điểm một cái. Dòng nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn dưới lòng đất chín trăm trượng lập tức bị một ngón tay của hắn trấn áp. Khói độc mù mịt lan tràn trong phạm vi bảy mươi dặm xung quanh cũng bị một tia lửa thiêu rụi.
Hắn phi thân lên, đi theo sau đội ngũ, dưới dẫn dắt của đội trưởng An An, vượt qua hai ngọn núi lớn.
Thư của Tần Chí Trăn lại đến.
"Rồi sao nữa?"
"Rồi sao nữa là sao?"
Khương Vọng hỏi lại.
Lần này Tần Chí Trăn im lặng hồi lâu.
Có lẽ là vẫn chưa nghĩ ra lời lẽ nào để mắng hắn.
Khương Vọng không có ý định đọc thư nữa, tập trung toàn bộ tâm trí vào chuyến thám hiểm lần này.
Bởi vì ở đỉnh núi phía trước cách đó không xa, hắn đã bắt được một luồng khí tức rất quen thuộc. Đó là một cây non mọc lên từ khe nứt của tảng đá, sức sống kiên cường của nó đã được thể hiện rõ ràng qua những vết nứt trên tảng đá.
Khí tức linh tính trên cây non, chính là đến từ lão đạo sĩ Thương Tham đã chết trận ở thành Thiên Kinh.
Người tuy đã chết nhưng đạo vẫn còn đó.
Cây non này ở đây không có bất kỳ ý nghĩa gì khác.
Ý nghĩa duy nhất của nó chính là để nói cho người vĩnh viễn không thể trở về kia biết rằng, sư phụ của hắn đã từng đến đây, đã từng tìm kiếm, và sẽ mãi mãi chờ đợi hắn.
Thượng Cổ Ma Quật - nơi mà năm xưa Triệu Huyền Dương từng mang hắn đến ẩn náu, chính là ở chỗ này.
Nơi mà Khương An An lựa chọn để thám hiểm, lại chính là nơi này sao?
Tâm niệm Khương Vọng khẽ động, thi triển thuật dịch chuyển, bay lên phía trước, chặn Xuẩn Hôi đang bay vụt đi, giơ tay xin đội trưởng cho phép hỏi, ý là hắn có chuyện muốn nói.
"Nói."
Khương An An khi vào trạng thái đội trưởng phong cách rất lạnh lùng.
Nàng không hề biết nơi này từng suýt nữa chôn vùi ca ca mình, bởi vì Khương Vọng chưa bao giờ kể cho nàng nghe về những nguy hiểm mà hắn từng trải qua. Những chuyện nguy hiểm không thể che giấu, bị người ta truyền ra ngoài, cuối cùng truyền đến tai nàng, đều được Khương Vọng khoác lên mình lớp vỏ của những chuyến phiêu lưu mạo hiểm.
Vì vậy, Khương An An của hiện tại mới có thể nhiệt tình với những chuyến thám hiểm như thế.
Nàng chỉ đang bắt chước, đang học tập tựa như khi còn bé.
Nàng dùng cách này để được gần gũi với người mà nàng sùng bái và yêu thương nhất.
Đương nhiên, vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, ánh mắt rất cảnh giác. Khương tiểu hiệp đã trưởng thành, rất nghiêm túc với chuyến thám hiểm vĩ đại lần này.
Khương Vọng nói:
"Ta muốn hỏi đội trưởng, mục tiêu cuối cùng của chúng ta còn cách nơi này bao xa?"
Khương An An cúi đầu nhìn bản đồ:
"Phải vượt qua ba ngọn núi nữa."
Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm.
Trải qua vô số những biến cố lớn nhỏ, hắn không còn tin vào trùng hợp ngẫu nhiên nữa. Đám người với trái tim dơ bẩn kia rất giỏi lợi dụng những sự kiện trùng hợp nhỏ bé để tạo nên những biến cố khổng lồ.
Bản thân hắn có thể đối mặt với bất kỳ tình huống nào nhưng hắn không dám mạo hiểm với tính mạng của Khương An An và Diệp Thanh Vũ.
"Còn vấn đề gì nữa không, đội viên?"
Khương An An hỏi.
Khương Vọng mỉm cười, lui về cuối đội ngũ.
Trong lời đồn, dãy núi Ngột Yểm Đô này vô cùng âm u đáng sợ, đủ loại truyền thuyết rùng rợn khiến cho cái tên này trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng của trẻ con.
Nhưng so với những tuyệt địa như Họa Thủy, Vẫn Tiên lâm thì bất kỳ nơi nào trên thế gian này đều có thể coi là yên bình.
Đối với Khương Vọng mà nói, điều này lại càng đúng.
Chỉ cần không đến Thượng Cổ Ma Quật nơi hắn và Triệu Huyền Dương từng ở, không chạm đến dấu vết tồn tại của Thất Hận Ma Quân, không đối mặt với Thất Hận Ma Quân... thì dãy núi Ngột Yểm Đô này chẳng có gì đáng sợ.
Con ác khuyển khổng lồ đạp lửa lướt gió, uy vũ bay lượn trên không trung.
Ba bóng người với thân pháp phiêu dật lần lượt bay theo sau ác khuyển.
Mà đội trưởng Khương An An không hề hay biết, một bóng người khổng lồ với diện mạo dữ tợn, nhe nanh múa vuốt đã tách khỏi đội ngũ, lướt qua cây non mọc lên từ khe đá, bay về phía hang động cổ xưa đã từng chứng kiến cảnh sinh tử năm đó.
Vào những ngày cuối Đạo Lịch năm 3928 lịch, Khương Chân Nhân dùng Ma Viên Pháp Tướng, quay trở lại nơi bắt đầu của mọi chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận