Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 533: Luận cục

Trấn quốc phủ Đại nguyên soái.
Văn Liên Mục không chơi cờ nữa, hắn ngồi xếp bằng trước bàn cờ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn không muốn thừa nhận bàn cờ của hắn đã quyết định kết quả, nhưng hắn lại không thể không đối mặt.
Thu mắt về, Vương Di Ngô ngồi đối diện vẫn còn đang nhắm mắt tu hành. Bên dưới sự bình tĩnh kia, là binh sát và huyết khí ngầm mãnh liệt, làm hắn từng không chỉ một lần phải than thở.
Nếu chỉ nói về thiên phú tu hành, Vương Di Ngô đúng là người đáng sợ nhất hắn từng gặp. Người này còn có khả năng kiềm chế và cố gắng đến biến thái, không bao giờ thỏa mãn về thực lực của bản thân.
Có lúc Văn Liên Mục không thể không bội phục. Hắn hiểu rất rõ Vương Di Ngô coi trọng sự nhờ vả coi sóc giúp chuyện làm ăn của Trọng Huyền Tuân tới cỡ nào, không nói cái khác, chỉ mỗi chuyện túm được hắn ra khỏi quân đội, đã không biết tiêu tốn bao nhiêu nhân tình.
Nhưng đối mặt cục diện đột nhiên trở nên ác liệt, khi ngay cả hắn cũng tâm phiền ý loạn, vậy mà Vương Di Ngô vẫn trầm ổn hoàn thành bài tu hành mỗi ngày.
Cúi đầu nhìn quân cờ trắng sắp bị tàn sát tơi bời trên bàn cờ, hắn bỗng rất muốn hất văng bàn cờ này, nhưng với sự thông minh của hắn, dĩ nhiên biết làm vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Ván cờ này đánh thế nào mà lại ra kết cục như bây giờ?
Lúc ấy hắn đã dùng "Tin tức giả" dẫn dụ Khương Vọng đi, định "Loại trừ" một cánh tay của Trọng Huyền Thắng, phát động tấn công mạnh mẽ, toàn diện.
Khương Vọng không chỉ là người Trọng Huyền Thắng tin cậy nhất, mà còn là người có thực lực cường đại và danh tiếng nhất định, đủ sức giúp Trọng Huyền Thắng xử lý rất nhiều việc mà Trọng Huyền Thắng không quán xuyến hết.
Y rời đi, Trọng Huyền Thắng không còn ai có khả năng một mình phụ trách một phương lại còn tuyệt đối tin cậy được. Thân phận của Thập Tứ đã quyết định hắn không thể chủ trì đại cục, hơn nữa bản thân cũng không giỏi những chuyện này. Trọng Huyền Trử Lương là đường thúc của cả Trọng Huyền Thắng lẫn Trọng Huyền Tuân, nên cũng không tiện trực tiếp nhúng tay.
Đoạn thời gian Khương Vọng mới vừa đi, Trọng Huyền Thắng quả thực đối phó khá là vất vả, xoay sở khó khăn.
Đúng lúc thế cục trở nên vô cùng tươi sáng, Tụ Bảo thương hội lại bất ngờ sụp đổ.
Chỉ trong một đêm, mấy trăm cửa hàng đóng cửa, vô số sản nghiệp bị chia nhỏ, trao bán.
Tụ Bảo thương hội sụp đổ, là việc đã nằm trong dự liệu của hắn, hơn nữa còn góp tay, âm thầm thúc đẩy. Là "Đồng minh", hắn có thể thuận lý thành chương trong quá trình Tụ Bảo thương hội sụp đổ, ăn được phần mập nhất. Hắn được mời tới để chủ trì các chuyện làm ăn Trọng Huyền Tuân để lại, hắn không thỏa mãn chỉ đánh bại Trọng Huyền Thắng, hắn còn muốn phát triển nó lớn mạnh, để thể hiện năng lực của Văn Liên Mục hắn. Nên lần này ở Lâm Truy, đã vơ vét tài sản dồi dào.
Nhưng Tụ Bảo thương hội sụp đổ quá đột ngột, quá quá sớm so với dự đoán của các phe.
Lúc núi lở, phản ứng dây chuyền là không thể tránh khỏi. Tụ Bảo thương hội tan rã quá nhanh. Là đồng minh trên danh nghĩa, các thế lực thuộc Trọng Huyền Tuân do Vương Di Ngô đang thay mặt tiếp quản cũng bị ảnh hưởng, trận cước đại loạn.
Văn Liên Mục đã sử dụng thủ đoạn cực cao siêu ổn định thế cục, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, Tô Viễn lại đi làm một quyết định "Ngu xuẩn" như vậy.
Ngay lúc thế cục thương hội gian nan, lại bỏ mặc, không chống cự người ngoài, mà quay đầu thọt cho hắn và Vương Di Ngô một đao. Cắt đứt rất nhiều hợp tác với Trọng Huyền Tuân, hủy ước khiến cả hai bên lưỡng bại câu thương... hành động cực kì theo cảm tính!
Là một người thông minh, hẳn là phải có cái nhìn đại cục. Lẽ ra phải nghĩ đủ mọi cách để liên kết đồng minh, giãy giụa cầu sống, sao lại chỉ vì bọn họ ăn theo cắn hai miếng, liền lập tức trở mặt với nhau? Mà dù có nổi điên, thì cũng phải phân biệt được cái nào là chính cái nào là phụ, cắn chết Trọng Huyền Thắng trước mới đúng!
Văn Liên Mục thạo đùa bỡn lòng người, cũng từng có ý muốn ép Tô Viễn đi theo hướng đó.
Nhưng Tô Viễn chắc là đã bị ép điên, không còn tỉnh táo, tiếp tục đưa ra lựa chọn "Ngu xuẩn", làm hắn lại phải khiếp sợ.
Sau khi thọc cho đồng minh một đao, khiến hắn với Vương Di Ngô tay chân luống cuống, người này lại từ bỏ mọi giãy giụa cứu Tụ Bảo thương hội, một mình chạy đến ngoài thành Lâm Truy mai phục Khương Vọng, muốn ám sát y, làm ra một hành vi vô cùng lỗ mãng!
Mặc dù như vậy, Văn Liên Mục vẫn hết sức "Phối hợp", lập tức bảo Vương Di Ngô phát động hậu thủ Trọng Huyền Tuân lưu lại, sử dụng sức ảnh hưởng của Trọng Huyền Tuân ở Trọng Huyền gia, ngăn cản Trọng Huyền Thắng mời chiến lực cấp Thần Lâm.
Ép Trọng Huyền Thắng bị sự điên cuồng của Tô Viễn làm cho mất máu. Hoặc là chỉ chết một mình Khương Vọng, hoặc là phải chết nhiều hơn.
Không ngờ trong tình hình như thế, Khương Vọng lại vẫn sống sót, hơn nữa còn giết ngược Tô Viễn, đúng là đi ra ngoài dự liệu.
Chẳng lẽ thực lực của Tô Viễn không hề mạnh như hắn tưởng.
Thôi thế cũng không sao, dù sao cũng không phải làm lại một vòng công phòng nữa. Văn Liên Mục chưa bao giờ e ngại thế cục đối đầu.
Nhưng Địa Ngục Vô Môn lại đột ngột ra tay ám sát ở trong thành Lâm Truy, người của Trọng Huyền Tuân lại tự nhiên dính dáng tới dư nghiệt của Dương Đình tới báo thù, đã hoàn toàn đánh hắn trở tay không kịp.
Cái gì gọi là nhà dột gặp mưa suốt đêm!
Chuyện này lại vừa lúc do Bắc Nha phụ trách.
Đã có chuyện của nhi tử Trịnh Thương Minh trước đó, Bắc Nha Đô úy Trịnh Thế cơ bản không thèm nể mặt Nguyên soái, không tự mình "Gài tang vật" cho bọn họ đã là rất tốt rồi, làm gì có chuyện đi giúp rửa tội cho bọn họ. Người ta bây giờ còn có hoàng mệnh trong người, rất có dáng điệu làm tới nơi tới bến.
Mà càng khổ sở là, chuyện làm ăn của Trọng Huyền Tuân, mặc dù hắn tự mình giao cho Vương Di Ngô phụ trách, nhưng Vương Di Ngô lại không điều động được lực lượng của Trấn quốc phủ Đại nguyên soái để hỗ trợ, tương tự, Văn Liên Mục cũng không có lý do để điều động lực lượng trong quân.
Về mặt quan diện, thế lực của Trọng Huyền Tuân, vẫn chỉ dựa được vào quan hệ mà Trọng Huyền Tuân lưu lại.
Nói cho cùng, Trọng Huyền Tuân bị kẹt ở Tắc Hạ Học Cung, liền giống như bọn họ tự trói một cánh tay, chỉ dùng một tay đấu với Trọng Huyền Thắng. Bằng không làm sao một chiêu này của Trọng Huyền Thắng lại thành công đến thế!
Bởi vì vốn dĩ từ đầu đã bị thua thiệt, nên sau khi Văn Liên Mục được Vương Di Ngô mời ra giúp, việc đầu tiên hắn làm là dọn dẹp tới cùng, chính là dùng thế công như cuồng phong bạo vũ, đánh cho Trọng Huyền Thắng không ngóc đầu lên được, dùng tấn công để bảo vệ điểm yếu của bản thân.
Nhưng Trọng Huyền Thắng lại chống đỡ được, hơn nữa, sau vài lần, còn nhìn thấu bẫy rập của hắn. Ép hắn phải dùng dương mưu điều Khương Vọng đi, sau đó dùng thực lực của mình, lấy cứng đối cứng. Đây là lựa chọn mà sau khi cẩn thận cân nhắc, hắn cho rằng có cơ hội thắng lớn nhất.
Nhưng mà vẫn không thể thành công.
Kéo đến ngày hôm nay, đã có thể tuyên cáo thất bại.
Bởi vì liên quan tới dư nghiệt Dương Đình, nên Trọng Huyền gia cũng bỏ, không bảo vệ thủ hạ của Trọng Huyền Tuân, thu hồi việc làm ăn của gia tộc về.
Chỉ còn một vài cá nhân làm ăn riêng với Trọng Huyền Tuân là vẫn còn đang kéo dài hơi tàn.
Trước thế công kịch liệt có thể đoán trước được từ Trọng Huyền Thắng, Văn Liên Mục quả thực không có lòng tin mình chèo chống nổi.
Đánh cờ thì phải có thắng bại.
Văn Liên Mục tự an ủi mình.
"Nghĩ cái gì?" Vương Di Ngô chẳng biết đã kết thúc tu hành lúc nào.
"Còn có thể nghĩ cái gì!" Văn Liên Mục cười khổ: "Đang nghĩ tại sao người của Trọng Huyền Tuân lại có liên hệ với dư nghiệt của Dương Đình? Chẳng lẽ là vì lúc ấy muốn kéo chân sau Trọng Huyền Trử Lương phạt Dương? Sao lại mất trí như vậy, lại hành động vào lúc này?! Đang nghĩ không phải Trọng Huyền Tuân đã giành hết vầng sáng của người cùng thế hệ trong gia tộc hay sao? Sao Trọng Huyền gia lại dễ dàng bỏ mặc như thế? Nghĩ rất nhiều chuyện, mà đều nghĩ không ra."
Vương Di Ngô trầm mặc một hồi: "A Tuân chẳng có quan hệ gì với dư nghiệt Dương Đình hết. Trước cuộc chiến Tề Dương, y không hề cho rằng tên mập đó lại có thể thật sự trở thành sự uy hiếp của mình. Chuyện buông tay, thì phải là bản thân y mới được. Trọng Huyền gia chỉ cần không phải ngu, thì sẽ đều không buông bỏ y. Đơn giản là đám lão gia hỏa kia mượn cơ hội này để làm cái mà họ tự cho là đúng thôi."
"Nếu ngươi đã chắc chắn Trọng Huyền Tuân không có liên quan, vậy thì từ kết quả này, có thể suy đoán, chuyện này nhất định là do Trọng Huyền Thắng mưu hại. Nhưng hắn làm quá hoàn mỹ, trong thời gian ngắn ta không tìm được đầu mối, hơn nữa Bắc Nha lại không có khả năng chịu phối hợp với chúng ta... Chuyện tới thế này, chỉ còn cách bảo Trọng Huyền Tuân ra, nghĩ biện pháp tự chứng minh trong sạch."
Nói đến đây, Văn Liên Mục rầu rĩ lắc đầu: "Xem ta nói nhảm gì này. Đúng là bị thua khiến đầu óc mê muội."
Để đẩy Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ Học Cung, Trọng Huyền Thắng gần như đã đánh cược toàn bộ thu hoạch có được từ trận chiến Tề Dương.
Nếu Trọng Huyền Tuân có thể tùy tiện đi ra, còn cần hắn ngồi đây nghĩ cách làm gì nữa!
Trên mặt Vương Di Ngô không hề nhìn thấy cái gọi là cảm xúc bị thất bại, hắn hỏi: "Chẳng lẽ hoàn toàn không có tin tức tốt nào sao?"
"Chỉ có xấu hơn thôi..." Văn Liên Mục mệt mỏi: "Không chỉ Trọng Huyền Thắng công kích chuyện làm ăn, Đại Trạch Điền thị không biết bị nổi điên gì, cũng thò chân vào cắm một chân."
"Lợi ích đồng ý cho Điền Hoán Chương vẫn chưa đưa lão à? Hay là lão lòng tham không đủ?"
"Đều không phải." Văn Liên Mục lắc đầu, có chút khổ sở: "Ngươi tưởng là chỗ tốt nào ta cũng chiếm được, chuyện gì ta cũng làm tuyệt sao? Chọc giận Trịnh Thế, đắc tội Bảo Trọng Thanh, đều là lựa chọn sau khi cân nhắc. Mặc dù thất bại, nhưng cũng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Ta ra tay với Tụ Bảo thương hội, là vì để có ưu thế có nhiều tiền vốn hơn, có nhiều tài nguyên hơn, áp chế Trọng Huyền Thắng. nhưng Tô Viễn đột nhiên nổi điên... quả thực đã đánh cho ta một phát trở tay không kịp, ở thời điểm này, làm sao ta còn dám dùng Điền Hoán Chương?"
Hắn thở dài: "Là Điền An Bình. Chả biết tại sao hắn nổi điên, chẳng lẽ chỉ vì chúng ta liên lạc Điền Hoán Chương?"
Đối với Điền An Bình nổi tiếng là ‘tên điên’, Vương Di Ngô cũng không biết phải nói gì cho phải.
"Tóm lại, đến bước này rồi..." Văn Liên Mục nói.
"Ta còn biết nói gì đây?" Vương Di Ngô xòe tay: "A Tuân tin tưởng ta, vậy mà ta lại làm mọi chuyện thành ra thế này."
Y chọc chọc vào ngực mình: "Nơi này không dễ chịu lắm."
"Xin lỗi." Văn Liên Mục nói: "Ta đã đưa ra rất nhiều quyết định sai."
Thật ra đều chỉ vì quá nóng lòng tấn công, nên sau khi thế công bị hóa giải, tự nhiên làm trong lòng rối loạn. Nhưng Văn Liên Mục sẽ không bao giờ lấy lý do này để an ủi bản thân.
Vương Di Ngô khoát tay, ngăn cản hắn tiếp tục tự trách: "Là ta mời ngươi hỗ trợ, trách nhiệm này ta phải gánh."
"Như vậy." Y lại hỏi: "Thật không có cách nào sao?"
"Có lẽ..." Văn Liên Mục nói: "Ngươi có thể thỉnh giáo Trần quân sư. Hoặc là, tìm quân thần lão nhân gia cũng được."
Trần quân sư hắn nói, chính là đại đệ tử của Khương Mộng Hùng, Trần Trạch Thanh. Khương Mộng Hùng là Đại Tề quân thần, mọi người đều bảo Trần Trạch Thanh kế thừa mưu lược, Vương Di Ngô kế thừa võ lực.
Vương Di Ngô lắc đầu: "Chuyện liên quan đến A Tuân, sư phụ sẽ không giúp. Trần sư huynh... Hắn là nhân tài mưu quốc, trí tuệ của hắn không phải để dùng vào những chuyện như này."
Dù đang rất rầu rĩ, Văn Liên Mục vẫn không nhịn được liếc cho một cái khinh bỉ, ngươi đúng là đồ không biết nói chuyện. Thì ra trí tuệ của ta chỉ phù hợp để dùng cho những chuyện như này, hả?
Nhưng hắn không có tâm tình đi so đo, cầm một quân cờ lên, ném vào bàn cờ.
Vương Di Ngô nhìn là hiểu, ván cờ này đã đến lúc kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận