Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1881: Trăm vạn đại quân như biển, đổ về Kiếm Phong sơn (1)

Trọng Huyền Thắng nắm giữ ba đô tướng sĩ Thu Sát, quy về dưới trướng Trọng Huyền Chử Lương.
Lấy tước danh hôm nay của Khương Vọng, dù chưa tranh thắng tiên phong, tự chưởng vài đô tinh nhuệ cũng là không thành vấn đề. Nhưng hắn tự mình biết mình, nên không đi tham gia.
Đương nhiên, chủ yếu là Trọng Huyền Thắng bảo Khương Vọng đi tìm Định Viễn Hầu yêu cầu ba đô binh mã, trở về sát nhập với quân đội dưới trướng mình… Định Viễn Hầu chỉ bảo Thanh Dương Tử mang về một chữ “cút”.
Xuân Tử, Thu Sát, Trục Phong, tam quân Cửu Tốt này, tự giác là chủ lực phạt Hạ, vị trí tại trung quân.
Thu Sát trước, Xuân Tử trấn ở giữa, Trục Phong sau.
Tạ Hoài An lĩnh 30 vạn binh mã của chư quốc Đông Vực, xếp vào hữu quân.
Trần Phù lĩnh quận binh 30 vạn, xếp vào tả quân…Đương nhiên, trăm vạn đại quân nhất thời căn bản cũng không trải ra được, đầu đuôi đụng vào nhau, kéo dài khó hết.
Trong mười vạn Thu Sát quân, bản bộ Trọng Huyền Thắng đứng ở vị trí phía sau.
Tiền tuyến nhất cách còn rất xa.
Trăm dặm bình địa sau biên giới Hạ Quốc, vô số cạm bẫy, Khương Vọng không quan tâm.
Suy nghĩ của chủ soái tam quân, các lộ đại soái, hắn cũng không muốn suy đoán.
Cũng chính là lúc Trọng Huyền Thắng định tạo ra một cái tên thật vang dội cho doanh trại của mình, cung cấp một đề nghị bị phủ quyết ngay tại chỗ…Ngoài ra tất cả đều là tu hành.
Binh sát ngập trời, luyện tâm hồng trần.
Cái gọi là chân ngã, nắm giữ cả thần ma, sao có thể chỉ dựa vào thần thông là Xích Tâm?
Tỉnh lại từ trong thể ngộ đối với đạo đồ, trong Càn Dương Xích đồng, chiếu rọi bóng núi phía nam xa xôi.
Trong những dãy núi trùng điệp nhìn không thấy điểm cuối kia, tồn tại đại tông thiên hạ cổ xưa.
Là Kiếm Các cái gọi là “Lập phong làm kiếm, xin hỏi kiếm khôi thế gian”.
Cũng là tông môn xuất thân của vị Ninh kiếm khách trong Thái Hư Ảo Cảnh kia.
Khương Vọng thật sự có vài phần động tâm, muốn ở trong thế giới chân thật đi kiến thức Tuyệt Kiếm thuật một chút. Muốn nhìn một chút Thiên Địa Kiếm Hạp của “Cổ kim kiếm khôi đều vấn kiếm nơi này”…
Nhưng dù sao cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Giờ phút này thân ở quân ngũ, nào có ý nghĩ tự do.
Hắn chỉ nhớ tới, hôm nay là ngày 15 tháng 11. Ngày phúc địa khiêu chiến của Thái Hư Ảo Cảnh theo thường lệ, hắn lại bỏ lỡ.
“Các ngươi nói xem, Tiên Phong doanh có thể biến thành Công Sự doanh hay không?”
Thập Tứ bỗng nói: “Trăm dặm bình địa này muốn lấp đầy bẫy rập, loại bỏ cạm bẫy, cần phải tốn không ít thời gian.”
Lời này thật sự không giống như lời của Thập Tứ sẽ nói.
Phải nói… bản thân chuyện chủ động nói này, cũng đã không giống Thập Tứ.
Nói cho cùng, Trọng Huyền Tuân trước vạn quân trận tranh tiên phong, trong chiến đấu thăng lên Thần Lâm, ép cho Khương Vọng đều thu kiếm, cho người ta áp lực thực sự quá lớn.
Cho dù là Thập Tứ có lòng tin vô hạn với Trọng Huyền Thắng, cũng không khỏi sinh ra lo lắng.
Bắt đầu hy vọng có thể hạ xuống vài phần uy phong của Trọng Huyền Tuân, cho dù chỉ là biến thành tướng lĩnh công sự đi loại bỏ cạm bẫy trong một khoảng thời gian ngắn…
Với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của Thập Tứ, chỉ cười hì hì nói: “Ngay cả Khương Vọng cũng biết sẽ không !”
Đơn giản là nói, Thập Tứ ngoan, nàng nhìn xem, ta thật sự không có áp lực gì, còn có tâm tình chọc ghẹo Khương Thanh Dương.
“Thuật nghiệp có chuyên công, công sự cũng không phải việc tiên phong doanh nên quản, chẳng qua là dừng lại một chút mà thôi.” Khương Vọng quả nhiên nói “Trăm dặm bình địa này, không ngăn được đại quân quá lâu. Khiêu chiến chân chính, vẫn là ở Kiếm Phong Sơn.”
Hắn lại nói: “Nhưng thời điểm này tiên phong doanh dừng lại, khó tránh khỏi mất nhuệ khí…”
“Cho nên Trọng Huyền Tuân sẽ không ngừng lại.” Trọng Huyền Thắng rất khẳng định nói.
Gần như ngay khi những lời này vừa rơi xuống, phía trước đại quân cuồn cuộn như biển.
Nơi cuối cùng cơ hồ kéo dài đến cuối tầm mắt là một vầng mặt trời thật lớn nhảy lên.
Khương Vọng lấy Càn Dương Xích Đồng nhìn về phía xa, đương nhiên nhìn thấy rất rõ ràng, trung tâm vầng mặt trời to lớn kia là thân ảnh bạch y như tuyết của Trọng Huyền Tuân.
Người này ngang nhiên thúc đẩy Nhật Luân, trấn ở trong đó, ở phía trước nhất vạn quân, thân tiến vào cạm bẫy!
Tiên phong dùng cái gì tranh công?
Chỉ có thể chết mà thôi.
Cái gọi là tranh tiên phong, chính là tranh dũng khí chịu chết!
Cho nên Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng đánh nhau ở ngoại thành tây Lâm Truy, mới để Tào Giai nói là chuyện may mắn của quốc gia, sẽ có thể tăng cường quân uy!
Trọng Huyền Tuân lấy thân phận đích mạch của Đại Tề Bác Vọng Hầu, chủ động xin làm tiên phong, đương nhiên là sự thể hiện của dũng khí.
Mà giờ khắc này, y đã chứng Thần Lâm không còn tiếc nuối, bên ngoài hiển thần thông, ngang nhiên bước vào trăm dặm bình địa mà quân Hạ tận lực chế tạo, là thật sự thể hiện ra thế nào là "dám làm người trước”, như thế nào là “phong mang không trở ngại”.
Phải biết rằng trong trăm dặm bình địa này, bố trí không biết bao nhiêu cạm bẫy, đủ mọi loại, cực kỳ hung ác. Cho dù là quân đội Đại Tề tinh thông công sự đến giải quyết, cũng không biết phải phí bao nhiêu công phu, càng là một công việc cực kỳ nguy hiểm.
Chôn cạm bẫy, hủy đi cạm bẫy, bản thân nó chính là công và thủ của sinh tử.
Nổ tung, lửa đốt, loạn hồn…bố trí cạm bẫy trên chiến trường, tất cả lấy giết người làm mục tiêu.
Trăm dặm bình địa này, là ẩn giấu bao nhiêu hận của người Hạ?
Bên ngoài cạm bẫy, tự nhiên cũng có binh mã Hạ Quốc thừa cơ hội tập kích.
Trọng Huyền Tuân lấy thân bước vào, quả thực là biến mình thành bia ngắm, phải hấp dẫn không biết bao nhiêu địch ý. Không thể một lần toàn lực công kích, liền có thể giữ y lại.
Nhưng y chính là làm như vậy.
Trực tiếp hiển hóa thần thông đại nhật phương viên hơn mười trượng, di chuyển trên trăm dặm cạm bẫy do quân Hạ cấu trúc. Ánh sáng vô tận, huy hoàng vô cùng.
Oanh oanh oanh!
Nhật Luân cường thế kích phát tất cả cạm bẫy một đường đi qua, mạnh mẽ đâm tới, cái gì Xà Cức trận, cái gì Âm Hồn niệp, cái gì Bại Huyết thứ…Từng cái bộc phát ra, từng cái bị trấn áp!
Mọi người chỉ thấy trong nháy mắt vô số quang ảnh của cạm bẫy nổ tung, chất đầy trăm dặm, từ đầu tầm nhìn này, trải dài cho đến đầu kia.
Nhiều cạm bẫy giết người như vậy liên tiếp nổ tung, vậy mà không thấy thâm độc kinh dị, sợ hãi, ngược lại có một loại mỹ cảm dâng trào!
Quá nhanh.
Trước sau không đến một khắc đồng hồ, một vầng mặt trời kia đã đi tuần hết trăm dặm, trở về ở trên không trung. Gần như là thần tích!
Trọng Huyền Tuân ở trong chỉ nắm một cái, thu Nhật Luân vào trong tay, sau đó đưa tay chỉ về phía trước.
Vì vậy 3000 tiên phong doanh sở thuộc của y quát lên: “Uy!”
Binh sát xông thẳng lên trời, sau đó nhanh chân tiến quân!
Trong toàn bộ quá trình đại nhật tuần hành, những quân Hạ nằm ở phía xa quan sát, vốn nên tùy thời hành động, lại chỉ có vài đạo thuật pháp lẻ tẻ bay tới, đồng thời chôn vùi cùng những cạm bẫy kia.
Sau đó liền quy về yên lặng, sau khi tiên phong doanh toàn quân tiến lên, lập tức chạy tứ tán …
Thế là trăm vạn đại quân như biển, dâng trào trên cương vực Hạ quốc, đổ về hướng Kiếm Phong Sơn!
Càn Dương Xích Đồng của Khương Vọng, ở khoảng cách xa như vậy, vẫn thấy rõ tư thái của Trọng Huyền Tuân.
Quét ngang trăm dặm, nghiền nát vô số cạm bẫy, uy thế Thần Lâm, chỉ đến vậy!
Thị lực của Trọng Huyền Thắng không tới, ở khoảng cách này chỉ thấy được hình dáng đại khái, liếc mắt nhìn Khương Vọng, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Khương Vọng khó hiểu nhìn về phía hắn ta.
Chỉ thấy tên béo này chợt ngẩng đầu, tinh quang trên vòm trời buông xuống, trong nháy mắt tắm rửa thân thể hắn.
Thân thể mập mạp của hắn bị tinh quang vờn quanh, trong khoảnh khắc đã hoàn thành tôi thể.
Đã từ tu sĩ Nội Phủ, tấn chức thành tu sĩ Ngoại Lâu.
Toàn bộ quá trình cực nhanh cực đột ngột, thoạt nhìn giống như chân trời có ngôi sao lóe lên một cái, lóe lên rồi lướt qua.
“Lập cái Tinh Lâu cho đỡ sợ.” Hắn vỗ vỗ bàn tay, nói như vậy.
“Trọng Huyền thần thông mà đệ ngũ phủ của ngươi mới hái, đã nắm giữ rồi?” Khương Vọng hỏi.
Tuy nói từ khi Trọng Huyền Tuân ra khỏi Tắc Hạ học cung, hai bên cạnh tranh đã đến giai đoạn giằng co, Trọng Huyền Thắng đã dành ra càng nhiều tinh lực để tu luyện, nhưng dù sao cũng đã rớt lại một phần tu hành. Hắn lo lắng Trọng Huyền Thắng vì nóng vội, không đợi viên mãn liền tấn thăng Ngoại Lâu.
“Trên việc khai phá môn thần thông này, sẽ không kém hơn so với Trọng Huyền Tuân cùng cảnh.” Trọng Huyền Thắng trừng mắt: “Bất cứ chuyện gì có thể dùng đầu óc giải quyết, đều không tính là chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận