Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1985: Chân Hỏa Liệu Nguyên! (2)

Không có chút chỉnh tề nào, một chút khí thế cũng không có.
Nhưng đều xuất phát từ những trái tim thật lòng nhất.
Sự tin tưởng này, sự nhiệt tình này, sự chờ mong này...
Những giọng nói dần dần xa, tiêu tán trong tiếng gió sau lưng.
Trọng Huyền Thắng vừa luống cuống tay chân đút đan dược cho Thập Tứ, vừa ôm nàng vội vã bay nhanh, hắn nhất định phải nhanh hơn, phải đến Phủ Hội Minh điều binh, phải điều đại quân tới, muốn bóp chết đám Hầu gia chó má Hạ quốc này!
"Thắng... ca."
Trong ngực Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ nuốt đan dược kéo mạng, hơi thở yếu ớt hỏi:
"Khương Vọng... cái câu ngươi hỏi đó... Hắn đã nói cái gì với ngươi?"
Vào một lúc thế này, nàng lại hỏi một câu như vậy. Tính nàng trời sinh hướng nội, không giỏi ăn nói, quanh năm lúc nào cũng nhốt mình trong giáp trụ. Người quan trọng nhất của đời nàng đương nhiên là Trọng Huyền Thắng. Ngoài Trọng Huyền Thắng, người duy nhất được nàng coi là bằng hữu, chính là kẻ khi thì đầu óc linh lợi, khi thì đầu gỗ mít đặc, hở một cái là muốn đánh Thắng ca, Khương Thanh Dương. "Ngươi cũng từng nghe rồi mà." Trọng Huyền Thắng lặp lại lần nữa, như muốn chắp thêm niềm tin cho Thập Tứ, mà cũng tự đắp thêm niềm tin cho bản thân:
"Ngươi cũng từng được nghe rồi..."
"Hắn nói..." Hắn mới nói được hai chữ, nước mắt không có dấu hiệu báo trước, đột ngột trào ra. Hắn là một người rất thông minh, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hối hận. Nhưng lúc này, sự hối hận đã nuốt chửng trái tim hắn! Hắn rất hối hận tại sao hắn lại mạo hiểm đến Quý Ấp! Hắn tự phụ vào tài trí của bản thân, muốn giành lấy thứ mà mình nên có, nhưng hắn dựa vào đâu mà lần nào cũng lôi kéo Khương Vọng cùng đi cược mạng với mình? Đó là thiên kiêu nổi tiếng của thế gian, là người có tương lai xán lạn vô hạn! Ngay cả vị trí Đô úy Bắc Nha mà Khương Vọng cũng từ chối, ý tốt của Tề Thiên tử Khương Vọng cũng bỏ qua, cái người Khương Vọng này, chẳng lẽ lại thật sự để ý đến vinh hoa quyền thế!? Khương Vọng đến chiến trường phạt Hạ này, tham dự tất cả mọi chuyện trên chiến trường này, tranh từ Điểm Tướng Đài ở ngoại ô phía tây Lâm Truy đến Phủ Tang Hạ Quốc này, đều là vì hắn. Tất cả đều là vì hắn! Hắn cười người này ngố, cười người này ngốc. Cười người ta, đưa người ta vào trong tuyệt cảnh. Thế mà cái tên ngốc ấy lại vẫn chỉ nói, ta đã nói gì với ngươi! Vẫn không quên nhắc hắn đưa các huynh đệ của Đắc Thắng Doanh nhân cơ hội chạy đi! Trọng Huyền Thắng rơi lệ trên khuôn mặt béo tròn không được đẹp với những nếp nhăn. Đây là lần thứ hai trong cuộc đời, hắn rơi nước mắt. Trước đây chỉ có một lần, sau này sẽ không còn nữa. Hắn chảy nước mắt nói:
"Hắn ở Thần Lâm Cảnh... sẽ rất mạnh! Hắn nói hắn ở Thần Lâm Cảnh, sẽ rất mạnh!" Bên ngoài cơ thể Trọng Huyền Thắng đã bắt đầu xuất huyết rồi, vì hắn đã vượt qua cực hạn, dùng cách thức tiêu hao sinh mệnh để bay nhanh. "Hắn nói được, thì sẽ làm được." Thập Tứ nhấn mạnh, nước mắt cũng rơi xuống. Người chạy thoát không ảnh hưởng gì đến chiến cuộc. Đổi lại lúc bình thường, Thượng Ngạn Hổ nhất định sẽ mắng Ly Phục đến máu xối đầy đầu, vì theo hắn thấy, kỹ nghệ lãnh binh của Trọng Huyền Thắng đã trở thành một phái, có mức độ uy hiếp còn lớn hơn Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân. Nhưng lúc này hắn lại không rảnh để quan tâm, không kìm được sợ Khương Vọng lại làm ra gì đó ghê gớm. Cả Ly Phục, Thượng Ngạn Hổ, lẫn Cận Lăng, Tiết Xương, Xúc Nhượng, ngay cả Xích Huyết Quỷ Bức đã bị dứt đứt một bên cánh, đều không dám rời mắt đi! Bốn tòa Tinh Lâu cổ xưa đứng sừng sững ở tinh không xa xôi, lúc này tỏa ra hào quang sáng chói đến mức không tả nổi, còn sáng hơn, chói hơn cả ánh mặt trời! Người có thần thông về thị lực mới mơ hồ nhìn thấy được ở trong ánh sáng kia... Có một tòa tháp đá bảy tầng màu xanh, tọa trấn Ngọc Hành. Một tòa tiểu lâu ngũ giác có bảy tầng, hình dạng cổ xưa, đứng sừng sững ở Khai Dương. Một tòa tiểu lâu tứ giác mái cong màu đỏ, nằm ở Thiên Xu. Một tòa nhà bảy tầng cao to đại khí đường hoàng màu tím, trấn áp Dao Quang. Tinh lộ uốn lượn, nối Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, Thiên Xu, đi ngang qua Thiên Quyền, Thiên Cơ, Thiên Tuyền. Tinh lực bàng bạc không sao đo đếm được đang trào dâng trên tinh lộ rộng lớn. Trên bầu trời xuất hiện một dải ngân hà mênh mông cuồn cuộn, mà tinh hà này chỉ xuất hiện vì Khương Vọng. Sức mạnh khổng lồ và ý chí mênh mông, dùng bốn tòa lầu huy hoàng kia, tuyên bố với vũ trụ đạo đồ “Chân ngã" chỉ thuộc về Khương Vọng. Đất trời cùng run rẩy! Cả vùng trời và đất này đều đang hô ứng với đạo của Khương Vọng. Khương Vọng nhắm mắt, quang mang bất hủ màu vàng ròng lưu chuyển bên ngoài cơ thể. Trước ngực có năm vòng ánh sáng sáng rực, như chiếu rọi vĩnh hằng. Áo choàng màu trắng sương bay phần phật như lá cờ lớn. Phía sau là một tấm màn lửa đỏ cháy rừng rực, bên trong là Tất Phương Thần Điểu hoa lệ, nhìn thấy rõ cả từng sợi lông, cứ như thực chất. Bí mật của Thần Lâm Hoàng Duy Chân truyền lại, giờ khắc này đang hiển hiện rõ rệt trong đầu. Bí mật của Thần Lâm Hoàng Duy Chân là cái gì? Vì sao hắn là người phong lưu nhất ba ngàn năm qua của nước Sở? Bàn tay diễn pháp, duyên sinh duyên diệt. Đây là phần hồi tưởng lại quá trình Thần Lâm sau khi Hoàng Duy Chân đạt Diễn Đạo cảnh, mỗi một bước đều là cầu cực hạn. Trước đây Khương Vọng không sao nắm vững được, nhưng khi khai phá đạo đồ “Chân Ngã’ đến hôm nay, sau khi giết Dịch Thắng Phong, hắn đã không còn gì nuối tiếc. Mỗi giọt máu, mỗi chiếc xương, mỗi khối cơ bắp... tất cả những chi tiết liên quan đến Thần Lâm, đúng lúc này đều nhảy vọt đến hoàn mỹ! Máu của hắn chảy xiết cuồn cuộn, vang vọng khắp Phủ Tang! Sức mạnh thần hồn của hắn ngưng tụ mãi không dừng, cái cảm giác ngưng tụ hoài không hết này... Giống như hồi lặn xuống thế giới bản nguyên của Sâm Hải Nguyên Giới. Mặc dù vẫn đang ngưng tụ, áp súc, nhưng lại cảm nhận được sức mạnh dung nạp. Quá trình này như kéo dài vô hạn, nhưng Khương Vọng biết nó chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt. Trong Thông Thiên Cung, Triền Tinh Linh Mãng không ngừng qua lại trong Đạo Toàn chợt lột bỏ lớp da bên ngoài, hiện ra lân giáp, sừng đầu dài ra, ngâm nga một tiếng, nhảy vọt lên trở thành Tinh Quang Thần Long! Cơ thể nó mơ hồ hư ảo, nhưng tinh quang lại xinh đẹp và chân thật, thân hình mạnh mẽ tới lui bên trong đạo toàn, mỗi một lần phun ra nuốt vào, đều là rất nhiều đạo nguyên. Cả Thông Thiên Hải đều gào thét, nhấc lên sóng lớn vô biên, như chúc mừng giờ phút này. Ầm ầm! Trong Ngũ Phủ hải, Ngũ phủ cùng xuất hiện, năm vầng ánh sáng rực rỡ, huy hoàng vô tận. Trong Tàng Tinh hải, bốn ngôi sao sáng chói, sừng sững ở bốn góc bầu trời, vầng sóng gợn lăn tăn phản chiếu hình ảnh quần tinh. Rầm rầm! Một đạo mạch Đằng Long cực kì linh hoạt từ dưới đáy biển nhảy ra, quấy nát mộng tinh quang, xông lên tinh không vô tận, không ngừng tiếp tục hướng lên trên... phá vỡ giới hạn hữu hình lẫn vô hình, rơi vào trong mảnh hải dương cuối cùng của thân người.
Là… Nguyên Thần Hải! Đạo mạch Đằng Long trở nên càng thêm mạnh mẽ, càng thêm uy nghiêm, bay vùn vụt trong hải dương mênh mông như vũ trụ này. Sừng rồng giơ cao, chạm vào một cánh cửa. Sừng rồng nhẹ nhàng khẽ đẩy, cánh cửa cổ xưa bị đẩy ra, một tòa đại điện huy hoàng xen lẫn giữa hư và thực như từ trong lịch sử đi ra hiện tại. Đây là biểu hiện huy hoàng cuối cùng trong bí tàng nhân thân, có tên... Uẩn Thần Điện! Rống! Đạo Mạch Đằng Long nhảy lên cao, lướt qua mái vòm của Uẩn Thần Điện, bay về phía vũ trụ nhân thân mênh mông bát ngát. Tiên nhân áo xanh do thần hồn hiển hóa, tay ấn lên chuôi Trường Tương Tư bước vào tòa Uẩn Thần Điện, xuyên qua từng ảo cảnh huy hoàng chợt sinh rồi diệt, cuối cùng bước tới ngai vàng cao cao tại thượng, ngồi xuống. Một tiếng ầm vang như sấm. Âm thanh như toàn bộ thế giới hiện thực cùng cộng tấu. Rầm, rầm, rầm, rầm. Thông Thiên Hải, Ngũ Phủ hải, Tàng Tinh hải, Nguyên Thần Hải, bốn tòa hải dương nhân thân cùng lúc phun trào, cuồng triều dâng không ngớt, sóng biển đánh không ngừng. Giờ phút này, bốn biển quán thông! Giờ khắc này, sức mạnh thần hồn đã có thể hóa thành linh thức, có khả năng hiển lộ ra ngoài, can thiệp vào hiện thực! Khương Vọng cảm nhận được suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng chưa từng có, trong đầu có vô số linh quang chuyển động. Những thứ trước kia không hiểu, lúc này đều thông suốt, những thứ trước kia tối nghĩa, giờ đều trở nên sáng sủa rõ ràng. Đất trời giao cảm, xuất hiện sự biến đổi không gì sánh kịp. Không chỉ máu thịt trên người chuyển thành kim khu ngọc tủy, không chỉ sức mạnh thần hồn nhảy lên thành linh thức, không chỉ tuổi thọ vượt qua giới hạn… Khương Vọng cảm nhận được rất rõ, bản thân và thế giới lại cùng kết thành lạc ấn. Thế giới bao dung vạn vật, đối với mỗi người đều có tình yêu thương như nhau. Mỗi người đều có hai lần ký hiệp ước với thế giới. Lần đầu tiên là khi sinh ra. Lần thứ hai là khi thành Thần Lâm. Vì sao nói không thể thành tựu Thần Lâm nếu ở bên ngoài thế giới hiện thực? Bởi vì Thần Lâm nếu ở ngoài thế giới hiện thực, sẽ không thể thấy rõ chân tướng của thế giới! Tất cả những chuyện này nói ra thì lâu, nhưng thực hiện chỉ là trong chớp mắt. Có câu "Khoảng cách thiên - nhân, người không còn gì nuối tiếc chỉ làm một lần là xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận