Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 619: Gần hương tình càng e sợ

Trước đây, từ Vân quốc đến Tề quốc phải đi qua mười bảy quốc gia, ba khu thuộc địa tông môn.
Còn giờ, từ Tề quốc trở về Vân quốc, đã điều chỉnh tuyến đường vòng qua Hữu quốc, đi đường nhiều hơn. Khoảng cách so với lúc đi xa hơn, nhưng thời gian lại rút ngắn không ít.
Dù sao, thiếu niên tóc trắng lúc ấy đi xuống Đăng Vân Giai chỉ có tu vi Chu Thiên Cảnh. Giờ đây, hắn đã là thần thông Nội Phủ, ở bất cứ đâu cũng có thể được xem là cường giả một phương.
Đương nhiên, bởi vì trên đường đi qua không ít thế lực, đi một chút là gặp trạm canh, nên vẫn luôn không thể đi đường bằng tốc độ nhanh nhất.
Tính cách Khương Vọng cũng không nói nhiều, Hướng Tiền lại là kiểu thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bọn hắn có thực lực đủ tự lo trong phần lớn tình huống, cho nên đoạn đường này không gặp trắc trở gì.
Ngày 24 tháng 10 năm 3918 Đạo lịch, Khương Vọng vượt một tiểu cảnh giới đánh bại Lôi Chiêm Càn, nổi danh Tề cảnh. Cũng trong hôm đó, một người một kiếm lặng lẽ rời khỏi Lâm Truy.
Đến 21 tháng 11, Khương Vọng đã bước chân vào biên giới Vân quốc.
Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, xếp hạng vẫn chưa tiến vào một trăm hạng đầu Nội Phủ Cảnh, đương nhiên việc này cũng có một phần là do số lần Khương Vọng đi Đài Luận Kiếm ít hơn. Nhưng đồng thời, Khương Vọng có thể cảm nhận được là sau khi đến Nội Phủ Cảnh, tốc độ tự ghép chiến đấu Đài Luận Kiếm trở nên chậm hơn trước.
Việc này chứng minh, trong Thái Hư Huyễn Cảnh, số lượng tu sĩ Nội Phủ Cảnh kém xa mấy cảnh giới trước.
Mà phúc địa của hắn, cũng rớt xuống xếp hạng thứ 38: Tiêu Dao Sơn.
Việc thăm dò tòa Nội phủ thứ nhất đã đến khoảng chừng ba ngàn, không thể thu hoạch được bí tàng nữa, nhưng đã giúp hắn thấu hiểu bản thân nhiều hơn, nói chung cũng là chuyện tốt.
Người tu hành, nói một cách đơn giản chính là thăm dò trời đất bên ngoài, thăm dò bản thân bên trong.
Sau khi độ qua Phúc Hải Kiếp, sức mạnh thần hồn hắn lại tặng mạnh lên, hiệu suất thăm dò gian phòng Nội Phủ cũng được nâng lên rất cao, mặc dù càng về sau càng khó khăn. Thần hồn nếu đi quá sâu, thì rất dễ không thể quay đầu.
Tóm lại về các mặt kiếm thuật hay đạo thuật đều tăng lên ổn định, nhưng xét tổng thể, bởi vì vẫn chưa mở tòa nội phủ thứ hai nên bản chất vẫn chưa được nâng cao.
Trái lại, dọc đường đi Hướng Tiền vẫn vừa đi vừa nghỉ như cũ.
Vẫn râu ria lởm chởm trông vô cùng chán nản.
Nói đúng hơn là càng lôi thôi hơn so với trước lúc xuất phát, dù sao đi mấy vạn dặm mệt mỏi, khó tránh bụi bặm bám lên trên người. Mà y lại là một người ít khi tắm rửa.
Vân quốc nhiều núi và thế núi cũng cực kỳ cao.
Trong thế giới tu hành, gọt núi làm thành cũng không được xem là kỳ tích lạ đời gì, nhưng từ trước đến nay, đây là lần đầu Khương Vọng thấy cả quốc gia đều xây dựng trên núi cao.
Trong lãnh thổ Vân quốc, các thành giữa núi lớn dùng đường cáp treo nối liền. Đô thành ở trung tâm lại trực tiếp dùng cầu vồng nối với bốn chủ thành lớn. Toàn bộ cư dân Vân quốc đều sinh sống trong sương mù bao phủ.
Lúc Khương Vọng mới tới Vân quốc, đã rất rung động vì việc này.
Nhưng sau khi lang bạt quá lâu, lại lần nữa đến Vân quốc, thì loại cảm giác ngạc nhiên đó đã không còn nữa. Dù sao thì cũng đã thấy qua quá nhiều điều kỳ vĩ, chỉ tính riêng rừng tháp tự lơ lửng trên không trung ở Huyền Không Tự đã hùng vĩ hơn những sơn thành này rất nhiều rồi.
Sau khi đến Vân quốc, Khương Vọng không đi thẳng đến Vân Thành, mà tìm một khách sạn ngủ lại trước.
Đoạn đường này, hễ là khách sạn hay tửu lâu do Khương Vọng chọn thì đẳng cấp đều rất bình thường. Chỉ riêng khách sạn ở Vân quốc này, là cao cấp nhất trong cả thành.
Hơn nữa, hắn còn mướn hai gian phòng cao cấp, giá cả khiến người ta không nói nên lời.
Thương nghiệp Vân quốc rất phồn vinh, mọi trò giải trí đều đắt đến mức không giới hạn.
Đương nhiên, khiến Hướng Tiền nghi hoặc không phải việc này.
"Không phải muốn gặp muội muội của ngươi à, sao mới đến đây đã dừng rồi?"
"Sự kinh hỉ mà ta chuẩn bị còn chưa đến, cho nên vẫn phải đợi thêm một ngày." Khương Vọng nở nụ cười hạnh phúc: "Hơn nữa, ta cũng không thể gặp An An với bộ dáng bẩn thỉu thế này, dù gì cũng phải đốt hương, tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ."
Vẻ mặt Hướng Tiền không biết là đang ao ước hay ghen tị, nhếch miệng: "Chú trọng ghê nhỉ!"
Dứt lời, y lập tức đi về phòng mình.
Nhưng buổi tối, khi Khương Vọng ra ngoài sắp xếp "kinh hỉ", đúng lúc gặp Hướng Tiền trở về phòng.
Y mặc mặc áo dày, lưng đeo ngọc bội, tóc tai được trâm cài ngay ngắn. Ngay cả đám râu ria lởm chởm cũng được cắt tỉa tỉ mỉ một phen, mặc dù tay nghề cũng không quá tốt ...
Cả người thật sự là thoát thai hoán cốt.
Chợt nhìn trẻ ra không ít. Đương nhiên nếu nhìn kỹ thì vẫn là gương mặt cá chết ỉu xìu kia.
Khương Vọng buồn cười nhìn y: "Chú trọng ghê nhỉ?"
"Ừ!" Hướng Tiền ngẩng đầu đi vào phòng mình, dùng gót chân kiêu căng gài cửa lại.
Trên thế giới này, đôi khi "đoàn tụ" là một cụm từ xa xỉ.
Nhưng đối với một vài người, nó chẳng những xa xỉ, mà còn mỏng manh, lạnh giá, không thể thực hiện được.
Có đôi lúc, thà rằng nó xa xỉ, vậy thì dù phải trả giá bao nhiêu, cũng sẽ có một ngày thành hiện thực. Dù giá cả xa xỉ đến mức nào, ít nhất còn có khả năng thực hiện.
Nhưng bất cứ người sáng suốt nào cũng đều biết, trong đời người, ý nghĩa của hai chữ "thà rằng" này đại biểu cho những việc thường không thể thành hiện thực.
Một chiếc chiến thuyền cực lớn, đang chạy trên Thanh giang cuồn cuộn.
Sau khi Trang Đế đăng lâm Động Chân, thủy phủ Thanh giang ngày một trung thành. Ngày trước, toàn bộ tám trăm dặm Thanh giang đều là đất riêng của thủy tộc, dù là thương thuyền hay là thủy sư Trang quốc đi qua đều phải báo cáo trước.
Giờ đã không còn như trước, một ngọn núi, dòng sông hay cành cây, ngọn cỏ trong lãnh thổ Trang quốc đều thuộc hoàn toàn về Trang quốc. Cho nên binh lính Trang quốc đi bất cứ đâu trong lãnh thổ đều thuận lợi.
Đương nhiên, nếu như không sợ chết, có lẽ sẽ có người dùng thành vực Phong Lâm thành đã vĩnh viễn bị luân hãm vào U Minh để bác bỏ việc này - Lãnh thổ Trang quốc, lại có nơi không thuộc về Trang quốc. Đó là vết thương khoét xuống trong lòng, vết sẹo xấu xí lồ lộ trong quốc gia này.
Đáng tiếc, người không sợ chết chỉ là số ít, trước nay chưa từng có ai nhắc đến việc này.
Hơn nữa, bây giờ Bạch Cốt Đạo đã mai danh ẩn tích, gần như đã bị diệt hết. Dường như, Sinh Linh bia được lập ở bên ngoài Phong Lâm thành cũng đã được an ủi.
Đây là một nơi phồn vinh phơi phới, là một quốc gia tăng trưởng thần tốc, người người vui vẻ. Suy cho cùng thì những người có lẽ không vui đều đã không còn nữa.
Chiến thuyền chạy trên sông Thanh giang đang chở những chiến sĩ mới rút lui từ biên cương Trang - Mạch về.
Từ sau khi Trang Cao Tiện ra tay dùng uy phong Động Chân cưỡng chế cắt mười thành của Mạch quốc, thì biên cương Trang, Mạch không còn xảy ra chiến tranh quy mô lớn nữa, nhưng xung đột quy mô nhỏ vẫn chưa từng ngừng lại.
Dẫu sao, mười thành này mới bị cắt nhượng chưa bao lâu, còn chưa thể khiến quân nhân Mạch quốc quen với sự thật này.
Hơn nữa, có Tần quốc âm thầm giúp đỡ, Mạch quốc không hề lo sẽ bị Trang quốc xâm lược với quy mô lớn. Xung đột quy mô nhỏ tất nhiên không cần phải ngăn chặn, thậm chí triều đình Mạch quốc căn bản sẽ không ngăn chặn. Sỉ nhục mà quân dân Mạch quốc đã chịu cần một chỗ để xả.
Mỗi lần biên cương xung đột giết chết được một hai binh sĩ Trang quốc, đủ để người dân Mạch quốc vui vẻ thật lâu.
Nhìn một cách bao quát hơn, xung đột quy mô nhỏ xảy ra không ngừng giữa Mạch quốc và Trang quốc, chính là chuyện vui của Tần quốc, thậm chí còn do bọn họ lặng lẽ thúc đẩy. Tần quốc thông qua việc ủng hộ Mạch quốc kiếm được đầy bồn đầy bát, đồng thời cũng muốn ngăn chặn không gian trưởng thành của Trang quốc. Đương nhiên, những việc này không thể nào nói ra bên ngoài.
Trên boong tàu, một tên tướng quân ngồi khoanh chân một mình.
Đó là một gã có râu quai nón, xem ra đã khá có tuổi. Lúc này, không ở trên chiến trường, nhưng gã vẫn mặc áo giáp, một chiếc áo giáp tổng thể mang màu đỏ đậm, đó là do máu tươi hết lần này đến lần khác dần nhuộm thành, sớm không thể giặt sạch được nữa.
Trời xanh màu nước, tướng quân lặng im.
Một mình gã lặng lẽ trên boong thuyền suốt một đường, lại ngay lúc dòng chạy rẽ sang một nhánh nào đó, chợt đứng dậy quay vào trong khoang thuyền.
Một phó tướng canh giữ ở mạn thuyền, trong lòng thở dài một tiếng.
Y biết tướng quân của mình đang nhớ cố hương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận