Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1683: Nhân sinh được thấy một kinh hồng (2)

Tình hình hỗn loạn trước mặt không che giấu được đôi mắt của hắn.
Trong tiếng kiếm khí gào thét, đôi mắt của hắn như lửa bùng, hiện lên Càn Dương Xích Đồng.
Nhìn thẳng về phía Ngũ Lăng.
Đan Kỵ Nhập Trận Đồ trực tiếp mở ra, ấn thân ảnh của Ngũ Lăng lên trên đó. Trong nháy mắt, sát pháp thần hồn Trụy Tây giáng xuống.
Trên phương diện thần hồn, Liệt Dương ầm ầm trút xuống.
Khương Vọng không tiếc hao tổn thi triển thuật này, khiến ánh sáng mặt trời chói lọi đến mức gần như tràn ra.
Nhưng thần hồn của Ngũ Lăng lại không chút biểu cảm, dựa vào Thông Thiên Cung, lấy ngón tay làm bút, tùy tay vẽ một nét.
Chỗ thiết họa ngân câu, thấy kim qua thiết mã.
Văn khí hợp sát ngưng tụ thành một đội chiến binh nhanh nhẹn dũng mãnh, nhanh chóng kết thành quân trận, hóa thành một cây cung lớn.
Cường cung mạnh mẽ kéo một phát, mũi tên rít gào lao vạn dặm.
Từ đất xông lên trời, bay thẳng vào mặt trời chói lọi đang rơi xuống.
Ầm!
Bắn nát nó!
Ngũ Lăng tuy thực lực thần hồn không bằng Khương Vọng, nhưng dựa vào nội tình Ngũ thị tích lũy, tài nguyên chồng chất, cũng không phải kẻ yếu. Ít nhất trong Thông Thiên Cung của chính mình, gã có đủ sức tự vệ.
Trong những trận chiến trước đây, thông thường khi Trụy Tây sát pháp không phát huy tác dụng, Khương Vọng sẽ trực tiếp rút lui. Thường chỉ dùng tầng ngoài cùng của thần hồn để chiến đấu, xem như một loại quấy nhiễu đối phương.
Nhưng lần này, mặt trời lặn bị bắn nát ở chân trời lại xuất hiện trở lại.
Một thân ảnh từ trong ánh nắng chói chang đang sụp đổ kia lao ra.
Áo xanh tung bay, một luồng lưu quang hiển hiện trên tay.
Đôi mắt sắc bén, kiếm khí tung hoành.
Chính là thần hồn hiển hóa của Khương Vọng.
Vừa mới hiện hóa, hắn đã trực tiếp xông thẳng vào trong Thông Thiên Cung của Ngũ Lăng, một kiếm quét ngang trời!
Rõ ràng đây là một lựa chọn nằm ngoài dự kiến của Ngũ Lăng.
Chính là binh đi nước cờ hiểm!
Trong Thông Thiên Cung của chính mình, thần hồn của Ngũ Lăng không hề yếu hơn Khương Vọng!
Gã tuy kinh ngạc nhưng không hề hoảng loạn, hai tay mở ra, trực tiếp hóa thành một đôi Phán Quan Bút, nắm trong lòng bàn tay, đón đỡ Khương Vọng đang lao tới.
Khương Vọng dám liều lĩnh xông vào trong Thông Thiên Cung của gã như vậy, gã còn sợ gì?
Nhưng điều khiến gã kinh ngạc một lần nữa là: Phán Quan Bút của gã trực tiếp đâm vào hai mắt của Khương Vọng, xuyên thủng hộp sọ của đối phương.
Nhưng Khương Vọng vậy mà lại không hề phòng ngự!
Đồng thời kiếm linh Trường Tương Tư trong tay hắn cũng vung một kiếm, chém đầu gã xuống.
Mặc dù đang ở trạng thái thần hồn hiển hóa, nhưng những thương thế này đều không phải là chí mạng.
Nhưng con người luôn có bản năng bảo vệ những điểm yếu hại, rất khó để áp chế.
Khương Vọng lại như thể không hề có bản năng tự vệ kia, hành động vô cùng kiên quyết, mới có thể lấy thương đổi thương như thế này.
Chỉ là làm như vậy có ý nghĩa gì?
Ngũ Lăng nhanh chóng khôi phục thần hồn hiển hóa, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được.
Lưỡng bại câu thương trong Thông Thiên Cung của chính mình, thế nào cũng là gã chiếm lợi. Chưa kể bên ngoài gã còn có Cách Phỉ giúp đỡ.
Lấy thương đổi thương, mình tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.
Khương Vọng rốt cuộc đang nghĩ gì?
Chó cùng rứt giậu, điên cuồng trước khi chết sao?
Gã còn đang hoang mang thì thần hồn hiển hóa của Khương Vọng cũng đã tiến đến gần, không chút do dự, điên cuồng xuất kiếm.
Ngũ Lăng làm sao có thể yếu thế?
Gã mặc kệ Khương Vọng nghĩ như thế nào, chỉ cần mình không chịu thiệt, vậy thì cứ chiến đến cùng.
Chịu đựng đau đớn khi thần hồn bị thương, gã cầm đôi Phán Quan Bút, liên tục phản kích.
Hai bên nhất thời lại như đánh nhau trên đường phố, cùng suy yếu thần hồn của đối phương. Ngươi một đao ta một kiếm, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ, hoàn toàn liều mạng.
Đến khi Ngũ Lăng cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy thần hồn đã có chút không chịu nổi, thì Khương Vọng, người cũng đang lung lay sắp đổ lại đột nhiên thu kiếm, rút ra khỏi Thông Thiên Cung.
Ngũ Lăng vô cùng cảnh giác: Có lẽ mục đích chính của Khương Vọng là tiêu hao thần hồn!
Vậy tiếp theo hắn muốn làm gì?
Tranh đấu bên trên phương diện thần hồn, bắt đầu cùng kết thúc đều trong một ý nghĩ.
Chém giết bên trong Thông Thiên Cung kết thúc.
Giờ phút này một chiêu Kiếm Tự Nhân đỉnh thiên lập địa ngoài cơ thể mới đụng phải Thất Huyền Quy Giáp.
Cạch!
Một tiếng nứt vang vô cùng rõ ràng.
Thất Huyền Quy Giáp sinh ra vết rạn.
Bên trong mảnh vỡ mai rùa chia năm xẻ bảy, Khương Vọng cả người mang kiếm, tiếp tục đột tiến về phía trước!
Cái gì Man Xúc chi tranh, Mê Mộng chi Điệp, Thập diện mai phục.
Hắn làm như không thấy.
Tựa như không hề phát giác ra vậy.
Trong ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm phòng ngự của đối thủ.
Không quan tâm đối với tất cả công kích, chỉ cầu một chữ "Nhanh".
Lại nhanh, càng nhanh!
Đoạt thời gian!
Tranh mệnh!
Trước giết một người, hoặc là bị người giết chết trước tiên, không cân nhắc lựa chọn thứ ba!
Khí thế của hắn quá hung ác, động tác của hắn vô cùng nhanh!
Ngũ Lăng gần như chỉ là hoảng hốt một cái bên trên phương diện thần hồn, Khương Vọng cũng đã xông vào đến đây.
Bên trên Tiến Hiền Quan đúc bằng sắt trên đỉnh đầu, rủ xuống văn khí như thác nước.
Sông lớn trào lên, ngàn năm không thôi.
Hóa thành bốn chữ là "Bất động như núi".
Trong khoảnh khắc đó không khí trở nên sền sệt, tất cả thứ đang muốn tới gần hoặc đã đến gần đều trở nên bắt đầu trì trệ.
Người giỏi dụng binh, không có khả năng không sẵn sàng chuẩn bị ở sau.
Tranh giành sinh tử, ai sẽ khinh thường?
Đây là thủ đoạn gã sớm chuẩn bị xong, dùng vào lúc này chính là phù hợp.
Nhưng bỗng nhiên gã thấy được một tia lửa.
Kia là một đạo hỏa diễm xán lạn đến nhường nào!
Thiêu đốt ở trước mặt gã, làm gã hoảng hốt thấy được quang cảnh đêm dài bị chiếu sáng.
Mà bốn chữ "Bất động như núi" kia vậy mà im ắng toái diệt rồi.
Ngũ Lăng sợ hãi giật nảy mình, lại chợt nghĩ tới mình còn có bảo giáp hộ thân.
Hai tay của gã vừa nhấc, trực tiếp cầm một đôi Phán Quan Bút, một trái một phải, mãnh liệt hợp đâm về phía trước, tựa như hai ngọn núi đánh tới hai bên tai!
Sau đó gã thấy được một cơn gió.
Một cơn gió màu sương trắng.
Nhẹ nhàng nhu hòa thổi qua.
Gã cũng không cảm nhận được thống khổ, bởi vì tất cả đều vỡ tan một cách quá dễ dàng.
Thần thông kinh khủng bực nào!
Tại một khắc cuối cùng khi ý thức ngủ say, gã còn đang suy nghĩ: Làm sao lại như vậy?
Giờ này khắc này, hai người bên trên không trung chưa bao giờ gần nhau như thế.
Giống như là lão hữu qua nhiều năm không thấy, mừng rỡ khi gặp lại.
Một đôi Phán Quan Bút của Ngũ Lăng đều đã đâm tới trước huyệt Thái Dương của Khương Vọng.
Thậm chí đã điểm nát mấy lọn tóc.
Nhưng cứ như vậy mà rủ xuống rồi.
Trong cả quá trình này, Khương Vọng mặt không biểu tình, ngay cả lông mày cũng không nhảy một cái. Hắn trơ mắt nhìn xem cả người Ngũ Lăng rơi xuống trước mặt mình, chỉ duỗi tay nắm lấy khối Trừu Tư Ngọc Bích kia.
Sau đó xoay người lại, nhìn về phía Cách Phỉ.
Ngũ Lăng đã chết, sát trận thập diện mai phục mà gã coi là đòn sát thủ tự sụp đổ, hoàn toàn không phát huy ra nửa điểm tác dụng. Vốn là vây giết Khương Vọng, nhưng hiện tại đối phương lại không hề nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Tất cả chuyện này phát sinh quá là nhanh!
Cho đến giờ phút này, công kích của Cách Phỉ mới rơi vào trên người hắn.
Man Xúc lưỡng trùng đụng nhau theo ý muốn, nhưng chỗ bị bọn chúng coi là chiến trường lại rơi xuống một quả tim màu đỏ thẫm. Chắn đại quân hai nước Man Xúc ở hai bên mình, mặc cho bọn chúng dốc tất cả vốn liếng cũng không thể chuyển dời được, cố chui mà không thể xuyên qua.
Con Mê Mộng Điệp kia bay múa, dù có ngũ quang thập sắc nhưng cũng không cách nào dao động hào quang đỏ thâm vô tận, vĩnh hằng bất hủ kia.
Mà Cách Phỉ đứng ở đó, có chút sững sờ.
Y bây giờ còn chưa nghĩ rõ ràng, làm sao thế cục lập tức liền biến thành như vậy.
Nhân vật mạnh như Ngũ Lăng, sao lại chết được đột ngột đến như thế?
Cho đến giờ khắc Mê Mộng Điệp cùng Man Xúc chi trùng thất bại, ngược lại có một loại cảm giác "Quả là thế".
Có thể tranh sát chính diện cùng Đấu Chiêu, có thể kéo lấy thân thể tổn thương chạy trốn hai ngày đêm, có thể lấy thân thể tàn phế phản sát Ngũ Lăng...
Khương Vọng có thể làm được những thứ này, căn bản chính là có thể lý giải đấy.
Hắn vốn là cường đại như vậy!
Thi thể Ngũ Lăng đang rơi xuống, Khương Vọng cũng đang quay người.
Cách Phỉ chú ý tới biểu lộ của hắn, sau khi sát ý kịch liệt lắng lại là một loại bình tĩnh cùng ôn hòa... Cũng là một loại cảm giác chưởng khống làm cho người ta hít thở không thông.
"Rất tốt, giải quyết hết người phiền toái rồi."
Y nghe được Khương Vọng nói như vậy.
Y còn nhìn thấy đối phương nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi thật sự có thể thấy năm thần thông của ta."
Nụ cười kia vốn như là ánh nắng ấm áp.
Nhưng Cách Phỉ chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, trái tim lập tức nhấc lên đến cổ họng, cảm nhận được một loại sợ hãi to lớn!
Khương Vọng cũng không hề nói dối, hắn có thể giết y, cũng dám giết y!
Y ngay cả côn trùng cũng không kịp thu thập, trong nháy mắt lưu lại mấy môn Đạo thuật, ngăn ở giữa hai người, quay người chạy trốn tìm đường sống.
Y chạy rất nhanh.
Rất gấp.
Tựa như Khương Vọng trước mấy ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận